Chương 11: Người một nhà
“Không ăn nữa à?” – người anh cả họ Tống bên cạnh hắn hỏi thăm: “Không hợp miệng?”
“Không phải đâu.” Tống Ngọc Chương ăn nói cẩn trọng: “Mấy ngày lênh đênh trên biển làm em cơm nước không vô, bụng dạ chưa được tốt, ăn đồ mặn vào sợ là sẽ có chuyện.”
“Tại anh quá sơ suất…”
Tống Tấn Thành nói đến đây bỗng đột ngột im bặt.
Không phải do gã sơ suất mà là do quá chu đáo, cố tình làm khó làm dễ cậu em út vừa thoát chết trong gang tấc đây, làm như thể không biết có chuyện gì xảy ra mà tiếp đãi người ta như bình thường, chẳng qua trong một chốc nào đó gã lại quên béng đi, lời xin lỗi tuôn ra khỏi mồm thì không thể lấy lại, Tống Tấn Thành không khỏi chán nản trong lòng.
“Không sao đâu.” Tống Ngọc Chương mềm mỏng nói: “Em hiểu được tấm lòng của các anh dành cho em.” Hắn cầm lên chiếc ly bên cạnh: “Nhiều năm không gặp, em xin được lấy nước thay rượu, kính mấy anh một ly.”
Mấy anh em họ Tống nói là đón gió tẩy trần cho người ta, thực chất là muốn phủ đầu ra oai, mà người bị khó dễ Tống Ngọc Chương đây lại là người rộng rãi nhất.
Tống Minh Chiêu thấy hai vị anh lớn không ai nâng ly, trong lòng ấy thế mà chẳng vui, cũng nâng ly theo.
Tiếp xong một ly, tiệc đón gió sơ sài liền kết thúc, Tống Tấn Thành ra lệnh người ở đưa Tống Ngọc Chương đi xem phòng, còn mình thì rời bàn ăn, Tống Tấn Thành vừa đi, Tống Nghiệp Khang cũng đứng dậy theo, để lại Tống Minh Chiêu ngồi tại đó với chiếc bụng rỗng, lộ ra khuôn mặt hoài nghi chẳng hay ho gì, bệnh đa nghi tái phát tức thì, ngờ vực hai anh lớn đang giở trò với anh ta, lừa anh ta đối nghịch với nó, còn bọn họ thì ngồi sau màn xem kịch.
Dẫn đường cho Tống Ngọc Chương chính là bé hầu gái được Tống Minh Chiêu hỏi thăm, hầu gái đi đứng nhẹ nhàng, trên vai là hai bím tóc mượt mà, thắt đuôi bằng dải buộc màu đỏ tươi, xinh xắn lanh lợi.
Nhà họ Tống cực kỳ lớn, trông giống như mê cung, bên ngoài nhìn vào tựa một toà cung điện nguy nga, Tống Ngọc Chương đã từng thấy hình ảnh Nhà Trắng ở Mĩ qua báo giấy, nhà họ Tống có cùng loại kiến trúc như vậy, rất Tây, đèn chùm pha lê, sàn nhà tối màu bên trong, nhìn đâu cũng thấy được vài vật trang trí tinh xảo và tranh ngoại nhập.
Thuở thơ ấu Tống Ngọc Chương ở trong một toà biệt thự nhỏ, nói là biệt thự nhỏ nhưng thực chất chỉ là một căn chung cư, tộng cộng có ba người, Anh Đào Nhỏ một gian, hắn một gian, còn thừa một gian để đồ lặt vặt, trong nhà chất đầy phế phẩm và một Xuân Hạnh bé con, phòng khách không lớn lắm, nói chung là nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống thì lại chẳng ai bằng mình.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Tống Ngọc Chương cùng Xuân Hạnh nương tựa nhau được một khoảng thời gian, trên người bọn hắn chẳng có một đồng, chỉ có thể ở góp với người ta, chủ tớ hai người sáp chung một phòng.
Sau đó thì, Tống Ngọc Chương xem bốn bể là nhà, không có được một phút giây yên ổn nào, quán trọ chính là nơi hắn dừng chân lại nhiều nhất, xoàng xoàng có, xa hoa cũng có, cho nên đối mặt với toà biệt thự lộng lẫy của nhà họ Tống, Tống Ngọc Chương vừa hưng phấn vừa chờ mong, ngó như đang tiếp đón một thử thách lớn lao, hắn nóng ruột nóng gan muốn thử, lòng hừng lên một cảm giác kích thích không thể nói thành lời.
Một khi nghĩ như vậy, cái tên da trắng mặt trơn “anh Đình Tĩnh” kia xuất thân nhất định giàu sang phú quý, người ta đều nói người giàu rất khôn ngoan, nhưng có đôi khi càng giàu thì càng tự tin mù quáng với năng lực phán đoán của bản thân, ngộ nhận mọi của cải của mình đều dựa vào trí tuệ của mình mà có, cao cao tự đại khinh thường phận thấp hèn mà phạm phải sai lầm cực kỳ đơn giản nhưng chí mạng…
“Cậu năm.” Bé hầu gái dừng trước cánh cửa, mặt mày hây hây ửng hồng như cũ: “Đây là phòng của cậu ạ.”
Tống Ngọc Chương nhìn về phía nàng, vừa mỉm cười vừa gật đầu: “Cảm ơn, cô tên gọi là gì?”
“Con tên Vãn Lan.”
“Tên hay.”
Có vẻ như Vãn Lan có đôi lời e thẹn khó nói, nhìn cũng không dám nhìn Tống Ngọc Chương, chỉ dám nói với Tống Ngọc Chương nếu có thiếu thứ gì thì cứ sai bảo nàng.
Vãn Lan ra khỏi cửa, Tống Ngọc Chương bước vào trong phòng, mắt quét qua, rất nhanh nhận định được căn phòng này còn to hơn mấy lần so với căn biệt thự nhỏ hồi bé của hắn.
Hắn đứng ngõ ra vào, chằm chằm ánh mắt vào trong căn phòng bày biện xa hoa, thầm đưa ra một nhận xét rất đỗi khách quan ngay giờ phút này— “Dẫn sói vào nhà”.
Con sói cô độc Tống Ngọc Chương rất khoái chí nằm lên giường, thở ra một hơi dài, lúc này đây đầu óc hắn còn khá rối ren, ý xấu rất nhiều, mấy cậu ấm lắc lư trước mặt hắn, khiến hắn lần lữa không biết nên xuống tay với ai trước.
Đường Cẩn cho hắn một vali franc Pháp, ít nhiều cũng đủ cho hắn mua một căn phòng và một chiếc xe, đã rơi hết xuống biển rồi, lòng đau như cắt, nhưng lại không thể giành được vali kia trở về.
Cậu Tống hàng thật mười mươi là chôn thây trong trận đại nạn trên biển kia rồi, Tống Ngọc Chương thầm nghĩ cậu ấm nhỏ ấy đúng là lãnh đủ xui xẻo, một kiếp vinh hoa phú quý chưa kịp hưởng thì đã ngỏm, chao ôi thật đáng buồn, Tống Ngọc Chương lật người, lòng muốn làm người nhân nghĩa, cậu ấm nhỏ chết oan, hắn mượn danh nghĩa của người ta nhằm lừa tiền cả họ người ta, rốt cuộc là thất đức, hắn đang nghĩ đến việc tích đức.
Hai tay gác sau đầu, Tống Ngọc Chương mắt lăm lăm nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu, thầm nghĩ: “Thế thì đốt nhiều tiền giấy cho cậu ta chút vậy!”
Nằm được một lúc, Tống Ngọc Chương ngồi dậy, sôi sục hứng khởi quan sát cả phòng.
Họ Tống chuẩn bị sẵn phòng xép cho cậu năm, trong ngoài chia thành bốn gian, phòng ngủ, phòng tắm, phòng sách, còn có một phòng đựng mũ áo, áo quần thời thượng mới mẻ được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, giày da cà vạt khăn choàng đồ cần thiết nào cũng có.
Tống Ngọc Chương lướt nhẹ tay qua mấy bộ quần áo mới toanh đẹp đẽ kia, thầm nghĩ người nhà họ Tống đúng thật có lòng, kẻ về nhà là cậu ấm chứ chẳng phải cô chiêu, chuẩn bị nhiều đồ vậy làm gì chứ, e rằng dành cả mùa hạ cũng mặc không hết đồ.
Mấy anh lớn kia, ngoại trừ anh ba chưa lộ diện, anh cả anh hai anh tư, ba tên này ai chẳng phải hạng giá áo túi cơm, ai cũng lòng lang dạ sói, tưởng hắn nhìn không ra sao?
Phẩy tay, Tống Ngọc Chương ra bên ngoài dạo bộ, đến phòng sách nhìn một phen, phòng sách có hai giá sách lớn, cái trước đã chất hơn một nửa, hắn tiện tay lật một quyển, là một tuyển tập thơ mới, lật trang đầu tiên, ca từ gắn liền với bắp đùi phụ nữ và đôi môi son, Tống Ngọc Chương lùi nửa bước, ung dung lục toàn bộ tủ sách, phát hiện đa số là tiếng nước ngoài trên gáy sách.
Tống Minh Chiêu đã nói, “hắn” về từ nước Anh.
Tống Ngọc Chương cúi đầu lặng nghĩ một lúc, đến nay sinh lực hắn đã thực sự hồi phục, liền nhớ tới đôi ba câu bông đùa trên tàu của hắn với Trần Hàn Dân.
Lúc hắn tỉnh lại, tinh thần Trần Hàn Dân phơi phới, rõ ràng là được cứu trước hắn.
Sau khi được cứu Trần Hàn Dân sẽ nói như thế nào? Bé con lẳng lơ kia hận không thể khắc ba chữ “du học sinh” lên mặt, vì vậy trong cơn chấn kinh ấy cũng sẽ không quên nói ra thân phận du học sinh của hắn.
“Đây là ngài Tống bạn của tôi, anh ấy mới từ nước Anh về, cũng là du học sinh như tôi.”
Tống Ngọc Chương cười thầm, lấy tập thơ trong tay phủ lên trên trán, đúng là vui mừng hết sức mà.
Đây không phải là ý trời, thì đâu mới là ý trời?
Tống Ngọc Chương cười phá lên một lúc, cười đến khi sắp tắt thở mới ngừng lại, lật ra tập thơ trong tay, say sưa thưởng thức tập thơ mới rác rưởi này.
Thi nhân này từ ngữ câu cú trong sự uyển chuyển hàm súc đượm lời tục tĩu, nhìn sơ thì chẳng nề gì, sau khi đọc kĩ mới thấy từng câu từng chữ vô cùng thâm thuý, thay vì nói là thi nhân, thì ngược lại là một thằng cha lưu manh, Tống Ngọc Chương càng đọc càng thấy hứng thú, vừa đọc vừa dựa vào cửa sổ.
Ngoài cửa sổ một thảm cỏ xanh rì, màu xanh gần như hoàn mỹ, tựa một khối lục ngọc bích khổng lồ khảm lên mặt đất, Tống Ngọc Chương không phải là cậu ấm ăn trắng mặc trơn, hiểu rõ rằng muốn chăm sóc được một thảm cỏ mỹ lệ nhường ấy cần phải trả ra bao nhiêu tiền tài, Hải Châu quả là không phải một nơi tầm thường, có lẽ hắn nên đến Hải Châu sớm hơn một chút, nơi này mới thực sự là lò đốt tiền.
Trong lúc Tống Ngọc Chương đang trầm tư, trên bãi cỏ có tiếng động, không xa lắm có một chiếc xe đang chạy tới, không giống với chiếc xe vững vàng chở hắn qua đây, chiếc xe này chạy đằng đông đảo đằng tây, tốc độ cũng rất nhanh, ngang tàng đến biến dạng, vài lần chệch từ con đường trắng như tuyết nghiền qua bãi cỏ bên cạnh, khiến cho Tống Ngọc Chương đang từ trên lầu nhìn xuống đau lòng không thôi.
Thấy người hầu đang tập trung vây quanh đi lại, Tống Ngọc Chương không cần đoán, ước chừng người sắp đến là cậu ba Tống-người chưa từng lộ mặt trong bữa tiệc lúc nãy.
Cậu ba ắt hẳn là một kẻ lập dị, tuy rằng không biết vì sao “Tống Ngọc Chương” và các anh của mình chia ly từ bé, nhưng quan hệ của bốn anh em và “Tống Ngọc Chương” có lẽ không được tốt, nhưng ít ra mấy vị kia cũng đã lộ diện, đằng này cậu ba chẳng thèm ló dạng, có thể thấy rằng tên này chắc chắn chẳng coi ai ra gì.
Tống Ngọc Chương ngồi trên lầu lặng lẽ quan sát, chỉ thấy người ở sau khi mở cửa xe, gã đàn ông khom người bước ra, dáng người cao gầy, bờ vai rộng vô cùng, hai tay đút túi, anh ta vừa xuống xe, tóc xoăn trên đầu đón gió tung bay phất phới.
Tống Ngọc Chương nhịn không được cười phá lên.
Ngờ đâu cậu ba này vô cùng nhạy bén, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn không cần chỉnh mà bắn về phía cửa sổ lầu 3.
Chính là chỗ của Tống Ngọc Chương.
Tống Ngọc Chương bị ánh nhìn xa xăm kia bắt lấy, thế nhưng cũng không tránh né, cầm tập thơ trên tay, rất bình tĩnh tiếp tục trông xuống tình hình dưới lầu.
Ánh nắng chói mắt, cậu ba Tống chỉ đành đón gió rơi lệ mà thôi, không thể nhìn được gì.
Sau chốc lát, quả nhiên Tống Tề Viễn cúi đầu, đi vào nhà giữa đám người ở đang túm tụm nhau.
“Có thật không?”
“Dạ thật.” Người hầu mặt mày chắc nịch: “Đẹp đến nỗi không giống loài người.”
Tống Tề Viễn bật cười ha hả, cái đầu xoăn lắc lư theo hắn: “Mày khen hay mày mắng người ta đấy?”
Người hầu cười: “Thưa cậu ba, con chưa từng đi học, mồm miệng không biết giữ kẽ, nhưng lời con nói đều thật, nếu không tin cậu đi hỏi người khác, chúng con chưa bao giờ thấy người đẹp như vậy, quả thật không giống con người, tựa như thần tiên vậy ạ.”
“Thần tiên à, mày thấy qua thần tiên chưa?” Tống Tề Viễn vừa đi nhanh vừa nói: “Bé Ngọc Tiên ở lầu Tiểu Bạch?”
“Cậu ba, cậu mà cũng biết nói đùa, loại người kia sao có thể so với cậu năm được ạ…”
Tống Tề Viễn bước đi rất nhanh, tiếng cười tràn đầy trên môi anh ta, anh ta không kiểu cách với người ở, cứ như bạn bè tán gẫu với nhau, nói: “Có gì mà không so được? Không phải đều là người hết sao? Thế gian này làm gì có thần…”
Ở lỗi rẽ cầu thang, có người đang đứng đó chờ anh ta, cậu thanh niên một tay vịn cầu thang, một tay buông thõng bên người, sắc mặt hắn không hẳn là tốt, mang theo chút bệnh trạng, đang đứng từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt rất chi dịu dàng, phong độ ngời ngời cười với anh ta, nụ cười kia như được thành hình rõ rệt, biến ảo sương mù ập đến người ta, kèm với thanh âm chân thành dễ nghe—- “anh ba”.
·
“Tiết trời càng ngày càng nóng, khẩu vị của ba cũng ngày một kém, sau khi ông Khương về quê, chị có đến được một lần, thấy ba gầy đi một chút, Đình Tĩnh, nếu không thì em đưa ba về đi?”
“Chị cả, chị lầm rồi, ba không phải vì đổi đầu bếp, mà là vì mới lấy thêm vợ bé.” Mạnh Đình Tĩnh cười với Mạnh Tố San: “Do tinh lực của ông già chịu không nổi đấy.”
Mạnh Tố San cầm khăn tay che miệng, giọng nói hạ thấp dần, rất không chịu được thằng em nghĩ gì nói đó: “Thằng hai, sao em lại nói ba như vậy.”
“Em là ăn ngay nói thật.”
“Vậy em cũng phải khuyên nhủ ba chứ.”
“Chị cứ đi đi.” Mạnh Đình Tĩnh vểnh chân: “Em với ông ta không có gì để nói.”
Mạnh Tố San thở dài, cúi đầu trầm lắng một lúc, rồi lại quay sang cười dịu dàng: “Chị nghe anh rể em nói, em cứu được chú năm, chị muốn thay mặt anh ấy cảm ơn em.”
“Ha.” Mạnh Đình Tĩnh cười một tiếng: “Không có chi.”
Mạnh Đình Tĩnh ngửa đầu ra sau: “Chị tính trốn ở đây đến khi nào?”
“Tới tối đi, anh em bọn họ chắc cần nói đôi lời, còn phải đi gặp ba chồng, sẽ nói tới tối đó.”
Mạnh Đình Tĩnh chăm chú nhìn Mạnh Tố San, Mạnh Tố San với hắn là chị em cùng một mẹ sinh ra, tính tình nhẹ nhàng dường như chưa bao giờ tức giận, ý nguyện cả đời chính là trở thành vợ hiền mẹ đảm, từ trước đến nay với chồng mình nói gì đều nghe nấy, đôi khi Mạnh Đình Tĩnh nghĩ rằng người vợ tốt như vậy mà Tống Tấn Thành còn không trung thực, ở bên ngoài dựng hai căn biệt thự đúng là chẳng ra gì, có lúc hắn còn cho rằng vì tính tình Mạnh Tố San như vậy, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể kiểm soát được Tống Tấn Thành.
Anh em bọn họ đoàn tụ, nàng liền tự giác đi ra khỏi nhà, sợ người ngoài như nàng phiền toái, hoặc có lẽ nàng biết được chồng mình vốn dĩ không hoang nghênh cậu em từ bên ngoài tới, không muốn chồng mình khó xử trước mặt nàng…. Tóm lại, Mạnh Tố San là một người vợ đảm đang hiền hậu, còn Tống Tấn Thành là một thằng khốn nạn.
Nghĩ như vậy, Mạnh Đình Tĩnh một chút hổ thẹn vì làm hỏng việc cũng không có, hắn nói với Mạnh Tố San: “Ở lại ăn cơm tối đi.”
“Chị chờ thử xem.”
“Ở lại.” Mạnh Đình Tĩnh chắc như đinh đóng cột: “Em bảo nhà bếp làm mấy món chị thích ăn.”
Mạnh Tố San cười hiền hoà: “Vậy thì nghe em nhé.”
Cho dù là cha, là chồng, hay là em trai, Mạnh Tố San đều khó lòng cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.
Sau khi ăn trưa, Mạnh Tố San nói muốn đi Trung Nguyệt Đường xem bệnh một chuyến.
Mạnh Đình Tĩnh nhíu mày: “Còn đang uống thuốc?”
“Ừ.”
“Không phải là vấn đề của Tống Tấn Thành à?”
“Uống loại thuốc kia chỉ là bồi bổ thân thể, không có xấu.”
Mạnh Tố San sửa sang túi xách tay, cười cười với Mạnh Đình Tĩnh: “Chị uống thuốc rồi, cảm thấy buổi tối ngủ ngon hơn so với trước, em nhìn sắc mặt chị có phải là tốt hơn không?”
Trong lòng Mạnh Đình Tĩnh khẽ hừ một tiếng, cuối cùng chẳng nói câu nào khó nghe: “Em tiễn chị.”
“Không cần đâu, bến tàu của em còn nhiều việc mà.”
“Tiện đường.”
Sau khi đưa Mạnh Tố San đến Trung Nguyệt Đường xong, Mạnh Đình Tĩnh lệnh lái xe tới cục cảnh sát.
Bến Mẫu Đơn xảy ra chuyện lớn như vậy, còn rất nhiều hậu sự chờ hắn giải quyết.
Một khi nhớ đến bến Mẫu Đơn, hắn lại nhớ đến Tống Ngọc Chương.
Chẳng qua là bỗng dưng nhớ đến, không mang theo chút sắc màu cảm xúc nào.
Mạnh Đình Tĩnh vô cảm nghĩ rằng: “Thằng nhãi kia đúng là đẹp thật.”
Lúc này, Tống Tề Viễn chín phần mười cũng có suy nghĩ như Mạnh Đình Tĩnh.
“Thật đẹp.” Danh xưng trong bụng Tống Tề Viễn chính là: “Đồ giả mạo.”
– ——————-