Chương 41: Một trận ốm
Những tài liệu mà cô có đều đã làm hết, cô nàng quyết định đi đến thư viện để mượn sách.
Cả ngày nay Tiểu Nam cứ luôn cảm thấy hơi lạnh, thi thoảng lại chóng mặt nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, mặc thêm vài lớp áo dày rồi đi ra khỏi ký túc xá.
Sách IELTS trong trường được rất nhiều sinh viên mượn về, lúc Tiểu Nam đến chỉ còn lại vài quyển nằm nghiêng sang một bên.
Mặc dù không phải sách Tiểu Nam cần tìm, nhưng cũng là sách cô chưa làm nên lấy đại về.
Vừa bước ra khỏi thư viện, Tiểu Nam tình cờ gặp Trương Minh Hạo.
Sau lần anh tỏ tình với cô, cả hai vẫn chưa gặp lại. Vốn muốn tránh mặt anh, Tiểu Nam định đi lối khác thì anh lại gọi cô:
“Tiểu Nam!”
“Cậu gọi tôi có việc gì sao?” Tiểu Nam mỉm cười.
“Không có gì. Chỉ là gần đây không gặp cậu……” Trông thấy gương mặt đỏ ửng bất thường của Tiểu Nam, anh lo lắng hỏi: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Trương Minh Hạo giống như theo phản xạ có điều kiện đưa tay lên khẽ chạm vào trán cô. Bị một vật lạnh đột nhiên chạm vào, Tiểu Nam giật mình bước lùi về đằng sau.
Trương Minh Hạo cảm nhận được nhiệt độ nóng ran từ trán cô, hốt hoảng: “Cậu bị sốt rồi. Bây giờ cậu mau quay về ký túc xá đi, để tôi đi mua thuốc giúp cậu.”
“Không cần phiền cậu đâu, tôi tự mua được.” Tiểu Nam nhỏ giọng từ chối.
Trương Minh Hạo nắm lấy cổ tay Tiểu Nam rất tự nhiên, kéo cô đi về hướng ký túc xá.
Trước khi Tiểu Nam bước vào bên trong toà ký túc, Trương Minh Hạo không quên nhắc nhở:
“Cậu mau đi lên phòng nghỉ ngơi đi. Nhớ là phải nghỉ ngơi, đừng có liều mình học bài đấy. Còn nửa tháng nữa mới thi IELTS, nghỉ ngơi một hôm không mất kiến thức được đâu.”
Thật ra anh không nhắc Tiểu Nam cũng sẽ không ngồi làm đề, đơn giản bởi vì cô không thể học.
Đầu cô càng ngày càng đau nhức, hai mắt rũ rượi khó khăn lắm mới hé mở được. Tiểu Nam vừa mở được cửa phòng lập tức lao lên giường nằm ngủ một giấc thật sâu.
“Tiểu Nam! Tiểu Nam, cậu có ổn không?”
Lúc cô tỉnh dậy là nửa tiếng sau, Hàn Nhiễm vừa đi làm thêm trở về, xách một túi thuốc và một túi đồ ăn đầy ụ.
“Cậu đó, không biết quý trọng sức khỏe gì cả. Bình thường thấy cậu lúc nào cũng căn dặn mình và Dao Anh đủ thứ, đến lượt mình thì lại chẳng chịu quan tâm đến. Cậu xem, chưa đến nửa năm đã ốm hai trận rồi. Nhân lúc đồ ăn còn nóng cậu mau dậy ăn đi xong uống thuốc vào. “
Tiểu Nam không còn hơi sức để phản bác lại, cô cũng chẳng có gì để phản bác vì lời Hàn Nhiễm nói không sai.
“Cảm ơn cậu vì chỗ đồ đó.” Tiểu Nam nhìn về mấy túi Hàn Nhiễm đặt lên bàn.
Hàn Nhiễm xua tay, “Cậu cảm ơn mình làm gì, mấy túi đấy có phải mình mua đâu. Mình còn không biết là cậu bị ốm nữa.”
“Vậy đống này là ai mua?”
“Mình còn phải hỏi cậu đó. Lúc nãy mình đi đến cổng ký túc thì thấy Trương Minh Hạo đang cầm mấy túi này đứng đợi, hỏi ra thì mới biết cậu bị sốt. Cậu ta mua mấy cái này cho cậu đấy.”
Hàn Nhiễm thở dài, “Cậu đúng là có vận đào hoa quá đi. Mình ước gì được như cậu, bị ốm cũng có người lo lắng, chăm sóc như vậy.”
“Nếu là bạn bè bình thường quan tâm chăm sóc như thì được, nhưng mà nhận đồ của người theo đuổi mình thì áy náy lắm.”
Tiểu Nam biết, Trương Minh Hạo chính là sợ cô không nhận nên mới nhờ người mang lên tận phòng.
“Người ta dù sao cũng đã có lòng mua cho cậu, ngồi dậy ăn một chút đi.”
Một hộp cháo yến mạch thịt bò, một cháo đậu đỏ và một tô súp gà, tất cả đều là món ăn dành cho người ốm.
Nhưng mà hình như có hơi nhiều quá thì phải. Nhiêu đây thức ăn cũng phải hai người ăn mới hết.
Tiểu Nam lấy từng hộp thức ăn ra khỏi túi, bên dưới đáy mới hiện ra một mẩu giấy ghi chú nhỏ.
“Tôi không biết cậu có bị dị ứng với nguyên liệu nào không nên mua cả hai loại cháo cho cậu.”
Tiểu Nam nhìn Hàn Nhiễm nói: “Cậu ăn cùng với mình đi.”
“Gì chứ? Người ta mua cho cậu, cậu lại cho mình như thế, không tốt lắm đâu.” Hàn Nhiễm cười cười.
“Được rồi, cậu chọn đi, cháo yến mạch thịt bò hay cháu đậu đỏ?”
“Cháo đậu đỏ đi. Mình không ăn được thịt bò.”
Hàn Nhiễm ăn một hơi hết tô cháo rồi than thở: “Đúng là cháo cho người ốm, nhạt quá đi mất! Mình có cảm giác như đang uống nước lã vậy.”
Tiểu Nam bật cười: “Làm gì đến mức đó chứ. Chẳng có loại nước lã nào được hầm xương, còn có cả đậu đỏ.”
Uống thuốc xong một lúc, cả người Tiểu Nam nhẹ nhõm hẳn. Cô xếp gọn mấy quyển IELTS vừa mượn ở thư viện lại đặt trên bàn rồi leo lên giường chùm chăn kín người, chỉ chừa lại khuôn mặt nhợt nhạt với mái tóc đen dài buông xoã.
Hàn Nhiễm nhìn đống sách trên bàn của Tiểu Nam, lắc đầu cảm thán: “Cậu thực chăm quá đi mất! Bàn học lúc nào cũng đầy sách như vậy.”
“Còn nửa tháng nữa là mình thi rồi, phải học chăm chỉ lên chứ.”
“Cậu thì có lúc nào mà không chăm? Mà còn có nửa tháng nữa liệu có làm kịp hết chỗ sách đó không?”
“Gì mà làm kịp không? Chỗ này chỉ là sách mình lấy cho mấy hôm thôi. Sang tuần mình sẽ mượn mấy quyển mới.”
Cậu không biết đấy thôi, giải đề không chỉ giúp người ta nâng cao trình độ, còn là quên đi nỗi buồn thất tình nữa đó, Tiểu Nam đã nói thầm trong lòng như thế.