Chương 16: Bàn công việc
Người đàn ông vừa khóc một trận mưa sấm trước mặt này đang khoác một lớp vỏ bọc mạnh mẽ kiên định, thật ra nội tâm vô cùng mỏng manh. Giống như một chiếc gương với bề mặt cứng rắn được dựng đứng thẳng, cố đập phá cỡ nào cũng không lay động. Thế nhưng khi đẩy nhẹ chiếc gương, nó ngã xuống liền vỡ vụn tan nát. Đó chính là con người của Thanh Nhân.
Nếu như không tiếp xúc nhiều với anh, người ta sẽ cho rằng anh là một người bảo thủ khó tính, khó gần. Nhưng khi qua lại tiếp xúc nhiều năm mới thấy, anh là một người vô cùng ấm áp, dễ chịu.
Có lẽ vì Du Thành Nghĩa là kẻ thù của anh, đã gây mất thiện cảm từ lúc ban đầu gặp mặt. Cho nên trong mắt Thanh Nhân hắn chính là một tên sát nhân khốn nạn đã cướp đi mạng sống của người mà anh yêu nhất trên đời này. Anh oán hận hắn, gặp mặt đã muốn giơ vuốt cấu xé hắn.
Thanh Nhân đã nhắm đôi mắt yên giấc ngủ, nhưng giọt lệ nơi khóe mi vẫn không ngưng tuôn chảy. Chắc là đang mơ thấy cơn ác mộng, nhìn thấy Phong Tình bị hắn giết hại trước mặt anh.
Du Thành Nghĩa khẽ giơ tay quệt nhẹ nước mắt của anh. Rồi hắn đứng dậy rời đi.
Căn nhà này dù trên lầu hay dưới lầu đều có cảm giác âm u kỳ lạ. Mặc dù ngôi nhà rất sạch sẽ, không hề có thứ gì dơ bẩn, thế nhưng vẫn phát ra không khí u ám đến đáng sợ. Du Thành Nghĩa bước xuống cầu thang gỗ lâu năm phát ra âm thanh cọt kẹt, nghe mà khó chịu. Vừa xuống bậc cuối cùng, bỗng dừng lại không đi tiếp nữa. Có một thứ mà hắn bỗng chú ý đến. Là căn phòng cạnh cầu thang đang hé mở, hất ra thứ ánh sáng đỏ chót mờ ảo.
Khi nãy lúc đưa Thanh Nhân lên phòng hình như hắn có đi qua căn phòng này. Nhưng lúc đó cửa phòng vẫn đóng, không có mở.
Là ai mở nhỉ?
Gió thổi sao?
Nhưng cửa sổ đã đóng kín, cửa ra vào cũng khóa, không thể nào mà gió thổi được.
Vậy đã có thứ gì tác động mở cửa?
“Hừ”. Du Thành Nghĩa là đại nam nhân không sợ trời, không sợ đất. Chẳng ai dám động đến hắn, mấy thứ tâm linh vớ vẩn này dọa được hắn chắc?
Hắn nhấc bước, đi gần đến cửa phòng bỗng khựng lại.
Lúc này hơn nửa đêm, cũng cỡ tầm một giờ sáng. Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tự mình tạo ra âm thanh nhỏ cũng rất dễ dọa chính mình.
Tuy miệng nói chả sợ bố con thằng nào, thế nhưng vẫn có một chút sợ ma khi ở cái nơi âm khí lởn vởn này.
Du Thành Nghĩa cũng tự hỏi, sao Thanh Nhân không bán căn nhà này luôn cho hắn đi, rồi đi chỗ sáng sủa ấm cúng khác ở. Sống ở cái nhà này lâu ngày sớm muộn cũng mất hết dương khí mà bệnh chết, khỏi cần hắn ra tay.
Bây giờ không phải lúc sợ ma mà lủi lại ở cái nhà này đến sáng, hắn không rảnh.
Đã là một quân tử thì chả có gì phải sợ hãi, ma quỷ càng không. Nếu đã nghênh đời, bất cần thì dù bây giờ Phong Tình có hiện hồn về đòi mạng giết hắn thì hắn sẽ chiến đấu.
Du Thành Nghĩa bình tĩnh một mạch đi qua cánh cửa. Không biết có thứ vô hình gì đã níu chân hắn lại. Dừng ngay trước cửa, hắn vô tình lia mắt nhìn vào trong.
Đột nhiên giật mình.
“Chỉ, chỉ là phòng thờ thôi mà”. Tự chấn an. Khi nãy khi nhìn vào bên trong di ảnh, hắn bị ảo giác nhìn thấy đôi mắt của Phong Tình đột ngột đỏ ngầu như sắp chảy máu đang trừng hắn lom lom. Nhưng chớp mắt nhìn lại chỉ là bức di ảnh bình thường.
Mịa nó!
Sợ quá hóa giận, hắn mắng thầm trong bụng.
Du Thành Nghĩa bước ra ngoài hẻm, lên xe lái đi về trụ sở Ngũ Hoa Xà.
Trong văn phòng của Du Thành Nghĩa.
Tạ Minh tựa lưng trên sofa hưởng thức trà dâu, liếc mắt sang Ryan, nói: “Uống đến ly thứ hai mươi chín tôi cảm thấy loại trà này không quá ngọt như ban đầu uống. Sau khi bàn xong công việc anh có thể dẫn tôi đến nơi sản xuất trà này được không? Tôi muốn mua”.
Hắn ta nữa đùa nữa thật, Ryan điềm tĩnh không nóng không lạnh, đáp: “Loại trà dâu này của công ty chúng tôi sản xuất, Du tổng cũng rất thích loại trà này, cậu ấy rất thích cái ngọt thanh trong trà”.
“Ồ, vậy sao? Có thể chuyển cho tôi tám trăm thùng hàng loại trà này được không?”. Hắn ta nháy mắt ghẹo Ryan.
Ryan: “……….”.
Tạ Minh đặt tách trà xuống, nhìn vào điện thoại: “Đã một tiếng rồi sao tôi vẫn chưa thấy Du Thành Nghĩa đến vậy? Không phải bây giờ cậu ta đang ‘chơi đ*’ đấy chứ?”.
Ryan cảm thấy Tạ Minh nói đùa quá lố, anh ta không thích việc bất kỳ kẻ nào nói xấu xúc phạm đến Du tổng của anh ta. Đôi mắt sắc lạnh trừng Tạ Minh.
Tạ Minh phì cười, nhảy qua bên cạnh Ryan, ôm lấy eo anh ta mà véo má anh ta một cái: “Làm gì mà anh căng thế, tôi nói không đúng hay gì?”.
Ryan đang nhẫn nhịn, anh ta không muốn đối tác này lật tung bỏ đi, đến khi Du Thành Nghĩa quay về mọi chuyện rối nùi thì anh ta không biết phải chịu trách nhiệm thế nào. Đành giả vờ bình tĩnh, cố gắng chịu đựng cái tên Tạ Minh này.
Tạ Minh thấy Ryan không phản ứng gì, bắt đầu chòng ghẹo anh ta. Hắn ta nắm cằm Ryan, ép anh ta phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Hay trong lúc chờ Du tổng của anh thì chúng ta chơi một trò chơi đi”.
Ryan tặc lưỡi gạt tay hắn ta khỏi cằm mình, ánh mắt nhìn đi chỗ khác: “Tôi không hứng thú để chơi”.
“Sao anh khô khan quá vậy, chơi với tôi cũng không được à”. Tạ Minh thì thầm bên tai anh ta.
Hơi thở đàn ông phả bên tai Ryan sầm mặt, nhịn hết nổi định quay qua đấm vỡ mồm tên Tạ Minh này thì Du Thành Nghĩa bước vào. Ryan liền đẩy Tạ Minh ra, đứng lên rót trà cho hắn.
Du Thành Nghĩa ngồi xuống sofa đối diện Tạ Minh, hắn cong mắt thân thiện: “Giờ đã là đêm khuya rồi còn bắt Minh ca chạy qua tận đất nước Thỏa Bình, thật ngại quá. Nào chúng ta bàn chính sự”.
Tạ Minh cũng cong môi mỉm cười, lấy tập hồ sơ đưa cho hắn, nói: “Đây là lịch trình vận chuyển ‘hàng’ của hội Cửa Trắng”.
Du Thành Nghĩa nhận lấy.
Tạ Minh và Du Thành Nghĩa đã giải quyết thù hận hai bên. Sau khi Tạ Minh được Tạ Hào Hoa giải thích hung thủ giết chết đứa em gái yêu quý của hắn ta là Phong Tình, không phải Du Thành Nghĩa. Hắn ta liền bất ngờ quay xe làm lành với Du Thành Nghĩa. Tạ Minh mấy tháng gần đây dù ngày hay đêm đều cũng sẽ gọi điện hoặc đến tìm Du Thành Nghĩa bàn chuyện làm ăn. Chủ yếu là về ‘Liên Minh Bang Hội’.
Du Thành Nghĩa cảm thấy Tạ Minh này năng xuất làm việc không tồi, sẽ rất có ích cho hắn cho những việc sau này.
Âm mưu lớn nhất của Du Thành Nghĩa đó chính là thâu tóm Liên Minh Bang Hội. Hắn lên thống trị, biến toàn bộ ngũ đại bang hội lớn nhất thế giới trở thành những đội quân hùng mạnh dưới trướng của hắn. Biến hắn trở thành vua của thế giới ngầm.
Thế nên từng bước một theo kế hoạch. Trước tiên phải tìm sơ hở của năm bang hội trong Liên Minh Bang Hội. Liệt kê từng lãnh đạo cấp cao trong từng hội, sau đó phân tích sức mạnh và điểm yếu. Theo dõi hành trình, hành tung làm việc của Liên Minh Bang Hội.
Hiện tại Liên Hoa Hội là đồng minh quan trọng nhất của Hội Ngũ Hoa Xà, chỉ có thể hợp tác chứ chưa thể thâu tóm. Nếu như Tạ Minh thay thế lão già Tạ Hào Hoa lên vị trí thủ lĩnh. Có lẽ hắn ta sẽ chịu sát nhập với hắn.
Muốn chiếu tướng, thì phải lặng thầm bắt tướng.
Lặng lẽ tạo ra chiến tranh Liên Minh Bang Hội.
Hội Cửa Trắng sẽ là hội đầu tiên phải chịu đầu hàng với hắn.
Tạ Minh hỏi: “Người tôi gửi cho cậu xử lý vụ ‘mấy con gián’ nằm vùng sao rồi?”.
Du Thành Nghĩa: “Người anh gửi rất có năng khiếu trong vụ này đấy, không chỉ ‘mấy con gián’ mà là cả ‘lũ gián’ túm tụm, nhưng tôi không cho khử ‘gián’ liền đâu”.
Hắn nhướng mày nhìn Tạ Minh mà cười cười: “Phải bắt đứa ‘thả gián’ vào ‘nhà’ tôi trước đã”.
Sau hai tháng Du Thành Nghĩa kế vị chủ tịch tập đoàn Độ Lượng. Đã có không ít kẻ chơi xấu hắn. Tập đoàn Độ Lượng kinh doanh nhiều lĩnh vực khác nhau với những công ty con từng chuyên môn khác nhau. Có hai lĩnh vực giúp họ giữ vững tập đoàn đến tận giờ đó là sản xuất thực phẩm, các xí nghiệp lớn nhỏ ở phân bố khắp nơi trong và ngoài nước. Liên kết các cổ phần thông qua ngân hàng lớn ở Thỏa Bình, phân bố chi nhánh con ở Lu Hoa, Kim Lữ, Hỏa Phong.
Du Thành Nghĩa muốn mở rộng việc kinh doanh nên đã cho xây dựng các xưởng sản xuất bánh kẹo nên hợp tác với các xưởng bánh lớn nhất trên khắp thế giới. Nhưng vụ làm ăn mới được hai tháng đã bị chơi bẩn, có kẻ cho cả tấn lô hàng trắng vào xe hàng vận chuyển bánh của hắn nhằm mục tiêu muốn tống cổ hắn vào tù, ở đó chung thân. Mục đích chính vẫn là muốn cả thế giới biết rằng tập đoàn Độ Lượng chính là một ổ tội phạm với tên gọi Ngũ Hoa Xà hội đội lốt tập đoàn làm ăn ‘thanh khiết’.
Đây cũng không phải là lần đầu có tiểu nhân chơi xỏ. Đã xảy ra hơn cả trăm ngàn lần rồi, khi đó vẫn còn Du Hữu Độ có cách xử lý cho nên mấy con ‘gián, rết’ đó bị giẫm bẹp ngay tức khắc, không một chút tỳ vết. Không có kẻ tiểu nhân nào thoát khỏi bàn tay của ông. Bây giờ đến khi con trai ông lên nắm quyền có vẻ hơi rắc rối, gặp khó khăn. Du Thành Nghĩa tuy không tập trung vào công việc là mấy nhưng khi xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ môi móc ngọn gốc để tiêu diệt kẻ dám phá nghiệp vụ của hắn.
“Mấy ‘con gián’ do một kẻ trong hội Cửa Trắng thả, nhưng không biết là kẻ nào. Có thể một tuần nữa tôi sẽ đến ‘thăm’ hội bọn chúng một chuyến đây.”. Du Thành Nghĩa uống trà, lật xem từng trang trên tập hồ sơ.
Tạ Minh hỏi: “Có cần tôi hỗ trợ không?”.
Du Thành Nghĩa trầm ngâm giây lát: “Tôi cùng với người của tôi được rồi với cả lịch trình của anh thu thập cho tôi cũng sẽ hỗ trợ cho tôi”.
Hắn đặt tách trà xuống, nói: “Minh ca, hôm nay anh đến có công việc quan trọng muốn bàn với tôi đúng chứ? Anh cứ nói đi”.
Tạ Minh với dáng vẻ thân thiện, cong cong ý cười đột nhiên trầm mặt. Hai tay anh ta đặt trên đùi siết chặt thành quyền, nói: “Thành Nghĩa, cậu có muốn gây chiến tranh Liên Minh Bang Hội ngay bây giờ không?”.
Du Thành Nghĩa đặt tập hồ sơ lên bàn, khẽ nhíu mày im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Theo như kế hoạch hiện tại, Du Thành Nghĩa chưa muốn xảy ra chiến tranh Liên Minh Bang Hội. Hắn không muốn tổn hại lực lượng của mình quá nhiều, nếu mất nhân lực đến khi vở kịch cuối cùng diễn ra. Mọi công sức xây dựng sẽ tan tành, nát bét, không thể có thứ gì cứu vãn được. Thế thì lấy gì mà hắn lên làm ‘vua’ được?
Tại sao tự dưng Tạ Minh lại hỏi vậy nhỉ?
__________
[Lời tác giả]
Tên giang hồ điên khùng Du Thành Nghĩa sợ ma:))