Chương 15: Đừng khóc nữa
Lúc này đã chạy đến khúc đường vắng người qua lại, hắn đang định tăng tốc lên hết cỡ. Đột nhiên bị Thanh Nhân phía sau ôm tới.
Bánh xe dần chậm lại.
Kít!
Du Thành Nghĩa thắn xe gấp, Thanh Nhân không vững bất ngờ ngã nhào vào lòng hắn.
Du Thành Nghĩa liền ôm mèo hoang say khướt, đặt anh ngồi trên đùi mình. Đưa đầu vào hõm cổ anh, ngửi ngửi: “Mùi rượu nồng nặc đấy, nhưng lại khiến tôi say anh nha”.
Hắn khẽ cắn nhẹ cần cổ trắng ngần của anh: “Anh muốn tôi đến thế sao?”.
Thanh Nhân ôm cổ hắn, khẽ rên rỉ: “Ư, Phong Tình à, anh muốn về nhà, ở đây không được”.
Du Thành Nghĩa nhếch mép: “Anh nên gọi tôi là Thành Nghĩa mới đúng, tôi không phải Phong Tình”.
Thanh Nhân đã say đến hoang tưởng, dù người trước mặt có nói gì đi nữa thì chỉ có thể biến thành Phong Tình và Phong Tình thôi. Không ai ngoài Phong Tình hết.
Thanh Nhân năn nỉ nũng nịu: “Về nhà đi”.
Nhõng nhẽo, hông anh chuyển động ma sát hạ thân hắn. Điều này khích thích bên dưới.
Mèo hoang đã biến thành mèo nhà, không còn xù lông nhảy bổ cào hắn nữa, ngược lại dễ thương làm nũng. Du Thành Nghĩa cười nham hiểm: “Để ‘Phong Tình’ này đưa anh về nhà, rồi chúng ta cùng nhau hưởng thức tình mặn nồng đêm nay nào”.
Bánh xe lăn đi, Thanh Nhân gục đầu trên vai hắn thiếp đi. Giữ nguyên tư thế, không làm khó hắn lái xe.
Du Thành Nghĩa cho người theo dõi anh nên biết rất rõ đường vào nhà anh. Bánh xe dừng lại trước con hẻm u khuất, hắn bế anh lên bước vào.
Nửa đêm, con hẻm trở nên âm u, rất phù hợp cho những tên tội phạm nghiện ngập tụ tập. Nếu bọn chúng thấy ai đến, bắt đầu trêu ghẹo dọa nạt. Là phụ nữ sẽ trêu ghẹo khiến con gái nhà người ta sợ đến phát khóc, không thì giở trò biến thái. Còn đàn ông thì chúng sẽ chặn đường xin tiền, không cho chúng sẽ đánh hội đồng. Đánh đến khi nào chịu nôn ra hết tiền cho chúng mới thôi.
Đi được nửa đường, Du Thành Nghĩa bỗng bị hai tên chặn lại. Bọn chúng chỉ tầm cỡ thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Độ tuổi đáng ra còn phải đi ăn học đàng hoàng, thì chúng đã lật lọng xăm trổ kín người đi cướp giật. Hình như chúng không biết người chúng chuẩn bị dọa nạt xòe tiền là ai, nên mới gan tày trời dám chặn đường hắn.
Một tên bước đến trước mặt hắn, cầm điếu thuốc hút thổi khói phì phèo vào mặt hắn. Nghênh đầu nói: “Chú này trông là dân có tiền đấy, nếu không phiền cho cháu xin vài đồng được không?”.
Du Thành Nghĩa đanh mặt, không kịp để tên oắt láo xược làm hành động xòe bàn tay xin tiền thì một cước vào bụng muốn xé toạc ruột gan. Thằng oắt không kịp phản ứng liền ôm bụng ngã lăn lóc nằm co rúc. Sau đó bất tỉnh nhân sự, mồm sùi bọt mép. Tên còn lại vừa nhìn thấy cảnh bạn mình nằm vật chỉ vì một cú đá của ‘chú’ liền tái mặt chạy đi. Mấy chốc thằng oắt dẫn theo ba tên đàn anh có vẻ chững chạc trưởng thành. Chưa ra khúc ngã thì hắn nghe bên trong có một tên hung hăng mắng chửi: “Mịa, là thằng nào bố láo dám đánh em tao chứ?”.
Câu mắng vừa dứt cũng là lúc gã đặt chân ra khỏi khúc ngã, đột nhiên khựng lại. Trợn mắt nhìn người đàn ông tóc dài phía trước, môi mấp máy không thể nói tiếp. Hai tên đàn em phía sau đang đi thấy đàn anh bỗng dừng, bọn chúng thắc mắc: “Anh, sao thế?”.
Bọn chúng liền đi ra đứng cạnh đàn anh, cả ba xanh xao mặt mày. Giống như cùng trung bộ sóng não mà đồng loạt chạy đến trước mặt Du Thành Nghĩa, quỳ sát mặt xuống dưới đất bên chân hắn: “Chủ, chủ tịch! Cho bọn em xin lỗi vì sự dại dột của hai thằng đàn em. Bọn nó mới gia nhập băng, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không biết anh, mong anh bỏ qua!”.
Thằng oắt vừa mới chạy đi mách lẽo với ba đàn anh của mình xong. Lúc đến thì thấy cả ba anh hùng hổ đáng sợ. Giờ thì lại thấy ba anh của mình quay xe ôm chân kẻ địch. Nó liền hoang mang đi cùng sợ hãi.
Một tên đàn anh quay đầu hướng thằng oắt ra hiệu: “Mịa thằng nhãi! Mau đến đây xin lỗi chủ tịch mau lên!”.
Tên oắt xanh mặt cũng làm theo các đàn anh, quỳ xuống đất run rẩy, dập đầu: “Cho em xin lỗi, cho em xin lỗi, chủ tịch, em không cố ý gây sự với anh!”.
Mặc dù nó không biết chủ tịch là gì, Du Thành Nghĩa là ai. Nhưng nhìn các đàn anh mình lấm lét kinh hãi khi trông thấy người đàn ông này thì nó cũng đoán được thân thế, địa vị của người đàn ông này không phải hạng tầm thường.
Du Thành Nghĩa lạnh tanh lườm mấy con chuột dưới chân bằng đôi mắt sắc lạnh, giống như muốn đạp bẹp mấy con chuột. Đêm nay tâm trạng hắn tốt không muốn mất hứng đêm tình mặn nồng liền rảo bước tiến về phía trước. Mặc kệ mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ cứ quỳ áp mặt dưới đất van xin.
Đến khi bóng dáng hắn khuất xa hòa trong bóng tối, mấy tên kia mới bắt đầu lòm khòm đứng dậy phủi đất bụi trên người. Một trong ba tên đàn anh bỗng lên tiếng: “Các cậu có thấy người đàn ông mà hắn ôm trên tay không?”.
Hai tên đàn anh gật đầu, một tên nói: “Đó chẳng phải là Thanh Nhân sống ở cái căn nhà tàn ở cuối hẻm sao? Từ hôm thằng em kết nghĩa tên Phong Tình của anh ta mất, thì cái nhà đó của anh ta càng lúc càng âm u. Giống như có ma ấy!”.
Một tên nói: “Ma quỷ gì chứ? Thôi đừng nói chuyện đáng sợ nửa đêm thế này, ghê quá! À mà, Du Thành Nghĩa và Phong Tình vốn là kẻ thù của nhau, ghét nhau dữ lắm. Thế quái nào hắn lại đưa bạn của kẻ thù về nhà? Lại còn ôm ấp như vậy nữa?!”.
Hai tên kia nhúng vai lắc đầu: “Ai mà biết”.
Đột nhiên thằng oắt đàn em xen vào: “Mấy anh ơi, cái chú tóc dài khi nãy là ai vậy ạ? Sao các anh lại sợ hắn vậy?”.
“Mịa mày còn hỏi nữa hả?! Xém mém báo hại tụi tao chết rồi!”. Ba tên đàn anh xúm lại quánh nó túi bụi.
Cửa nhà Thanh Nhân không khóa, Du Thành Nghĩa dễ dàng mở cửa đi vào.
Trong nhà tối om, không có điều hòa thế nhưng trong nhà lạnh toát. Khiến người ta đứng lâu sẽ sinh ra loại cảm giác gợn tóc gáy.
Không lẽ nhà này bị vong ám à?
Du Thành Nghĩa bất chợt có suy nghĩ này, hắn nhếch mép khinh thường.
Chắc con ma này là Phong Tình.
Hắn không sợ.
Thử xuất hiện thù dọa hắn xem, để coi hắn có bắt đem băm ra nấu thành canh không.
Du Thành Nghĩa cứ như biết đường đến phòng ngủ Thanh Nhân liền ôm anh đi lên cầu thang. Mở cửa vào phòng, ném anh xuống giường. Thanh Nhân bị va chạm liền mơ màng mở mắt. Mê man, cơ thể bay bỗng trên tầng mây, hoàn toàn không hay biết chuyện gì sắp sửa diễn ra với mình. Du Thành Nghĩa leo lên giường, đè lên người anh.
Không hiểu vì sao về đến nhà, mùi rượu trên người Thanh Nhân càng thêm nực nồng. Như lửa càng dập càng cháy to. Không phải mùi hôi của rượu, mà tỏa ra mùi thơm kỳ lạ. Làm hắn càng thêm hưng phấn, giống như viên kẹo ngọt để hắn liếm.
Du Thành Nghĩa nuốt ực cơn gấp gáp, yết hầu chuyển động. Thanh Nhân trong bộ dạng mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át mơ hồ, áo hở bung để lộ ngực ra ngoài, đầu nhũ đang ửng hồng nhô lên. Thật quyến rũ.
Người đàn ông trước mặt thật muốn người ta chết đây mà.
Hắn xé phanh chiếc áo sơ mi của anh, kéo ra vứt xuống sàn. Liếm môi, con mồi đã sẵn sàng cho vào miệng.
Đang định kê răng cắn nhũ hồng, đột nhiên:
Roo_ Roo_ Roo___
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, ngay tức khắc cắt ngang cơn hứng tình của Du Thành Nghĩa.
Hắn sầm mặt bật ngồi dậy định chửi cho kẻ không biết điều tự dưng đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại: “Đm, chuyện gì?! Anh không biết hiện tại tôi đang rất bận hả?! Có tin tôi đuổi việc anh không hả, Ryan?!”.
Là Ryan gọi đến, đầu dây kết nối của anh ta là âm giọng vang vang của Du Thành Nghĩa thô bạo mắng anh ta. Ryan không biết mình lại làm phiền Du Thành Nghĩa việc gì, anh ta rũ mi hít sâu rồi thở ra một cách khẽ khàng: “Du tổng, giám đốc Tạ tự mình đến đây ạ, ngài ấy bảo chờ ngài quay về bàn công việc”.
Hắn cằn nhằn: “Biết rồi”.
Hắn cúp máy.
“Thật mất hết cả hứng!”. Du Thành Nghĩa bực mình cài lại cúc áo của mình.
Khẽ liếc mắt nhìn sang Thanh Nhân, hắn im lặng chăm chú nhìn dung mạo đối phương giây lát. Bỗng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh đã mất nếp, rũ trước trán.
“Đêm nay bỏ lỡ thịt mèo ngon thế này cũng hơi tiếc đấy, haha, anh đợi đó đi, rồi một ngày tôi sẽ ăn sạch anh”.
Bỗng khựng lại, hắn bừng tỉnh nhận ra tự dưng mình lại đi sờ đầu tên này rồi nói ra những lời phát ớn. Liền rút tay lại, đứng lên bước đi.
“Phong Tình…”. Đột nhiên Thanh Nhân bắt lấy tay hắn.
Du Thành Nghĩa bất ngờ, quay người lại. Một giây ngắn ngủi tựa hồ sức lực bị khống chế mất hết, hắn dễ dàng bị Thanh Nhân kéo ngã lên giường. Anh trường lên người hắn.
Hắn không thể tin vào mắt mình được, Thanh Nhân thế mà cưỡng ép hắn!
Anh bóp cằm hắn, dán xuống nụ hôn. Du Thành Nghĩa chưa hết bất ngờ vì bị anh đè, thì lại bị đôi môi này chặn miệng. Thay vì hắn tức giận đẩy anh ra thì lại nằm im hưởng thức.
Không hiểu vì sao hắn rất thích bị chiếc lưỡi của anh cuốn lấy lưỡi mình. Cảm giác tê tái lòng người đến lạ, hắn muốn nếm sạch từ đầu vị đến cuối vị. Ăn hết không chừa.
Tách đôi môi, Thanh Nhân thì thào bên tai hắn: “Phong Tình à, em đừng đi nữa được không?”.
Cơ thể Du Thành Nghĩa nóng bừng, gương mặt đỏ vì cơn say của anh lan truyền: “Tôi đã nói đừng gọi Phong Tình nữa, gọi tôi Thành Nghĩa đi”.
Thanh Nhân không nghe thấy lời hắn nói, dụi đầu lên ngực hắn nhõng nhẽo như một đứa trẻ: “Em đúng là đồ thất hứa! Em hứa sẽ không bỏ anh đi mà! Tại sao chứ?! Anh ghét em!”.
Du Thành Nghĩa lẳng lặng nghe những lời anh nói trong cơn say: “……….”.
Thanh Nhân vòng tay ôm chặt lấy hắn như thể sợ người trong lòng tan biến. Bỗng giọt lệ nơi khóe mắt không thể giấu nỗi của anh rơi xuống bên ngực hắn. Anh nghẹn ngào: “Phong Tình à… Anh xin lỗi, đáng lẽ ngay từ lúc bắt đầu anh không nên để em đi vào con đường này… Anh xin lỗi, em làm ơn, làm ơn hãy quay về với anh! Anh nhớ em… Anh rất nhớ em!”.
Bất chợt sâu thẳm trong trái tim Du Thành Nghĩa có gì đó nhói lên. Hắn không phải Phong Tình, không có việc gì phải đau lòng khi nghe anh nức nở.
Tiếng khóc đó không nên làm hắn mềm lòng.
Nhưng hắn không thể làm gì được anh.
Bàn tay Du Thành Nghĩa tự động xoa đầu anh, giống như đang an ủi.