Chương 11: Ai muốn đánh nhau cùng cậu vậy? Suy nghĩ nhiều
- Trang Chủ
- Tôi Không Thích Đội Sổ - Phong Lâm Tẫn Nhiễm
- Chương 11: Ai muốn đánh nhau cùng cậu vậy? Suy nghĩ nhiều
Văn Tắc buông chân tay ra, lặng lẽ đứng dậy. Nhìn thấy Đường Nhạc Niên co người quay lưng về phía mình, hắn suy nghĩ một lát rồi đưa tay về phía cậu.
Đường Nhạc Niên nhìn bàn tay của Văn Tắc đưa tới trước mặt, trong lòng rất muốn có thái độ mặc kệ hắn. Nhưng Văn Tắc cứ nhìn cậu như vậy, cậu nhịn chẳng được lâu, vẫn là không nỡ từ chối Văn Tắc, nắm lấy tay hắn dùng sức bò dậy rồi chán chường ngồi trên bãi cỏ.
Mặt cậu đỏ bừng, vẫn còn dính vết nước cỏ lúc đánh nhau, mái tóc quăn cũng rối tung, trên đỉnh đầu còn có một cọng tóc dựng đứng khẽ đung đưa trong gió, trông có chút đáng yêu.
Văn Tắc ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay đánh xong, sau này mấy người đừng để mắt tới tôi nữa. Ngày nào tôi cũng rất bận, thực sự không có thời gian chơi trò côn đồ với mấy người đâu.”
Đường Nhạc Niên ngơ ngác nhìn bãi cỏ trước mặt, tiện tay nhổ một cọng cỏ vô thức kéo, tức giận lẩm bẩm: “Ai muốn đánh nhau cùng cậu vậy? Suy nghĩ nhiều.”
Văn Tắc nhìn mấy người cách đó không xa muốn tới lại không dám tới, nhếch miệng nói: “Vậy cậu phải nói rõ với bọn cấp dưới của cậu biết, nếu bọn họ còn gây khó dễ cho tôi lần nữa, đừng trách tôi không thủ hạ lưu tình.”
Đường Nhạc Niên nghĩ đến cảnh Trương Canh Kỳ và mấy người kia bị đánh thành bộ dạng thê thảm, thầm nghĩ: Đánh cho thành như vậy mà còn nói thủ hạ lưu hạ? Thủ hạ kia mà không lưu tình sẽ đánh cho thành dạng gì?
Cậu trơ mắt nhìn Văn Tắc cứ như vậy rời đi, không nói ra được phiền muộn cùng thất vọng trong lòng, lại có chút gì đó vui mừng. Dù sao vừa rồi Văn Tắc cũng không vạch trần phản ứng sinh lý không kiểm soát được của cậu, ít nhiều vẫn để cho cậu chút mặt mũi.
“Đại ca, mày có sao không?”
“Lần này đánh nhau ai thắng thế?”
“Mày không có bị thương chứ?”
“Sao Văn Tắc rời đi vậy?”
Đường Nhạc Niên bị bốn người này mày một lời tao một lời, tranh cãi ầm ĩ làm đầu ong ong nhức nhối. Cậu uể oải đứng lên, nhìn về phía Văn Tắc, thất vọng nói: “Đừng làm phiền Văn Tắc nữa, nếu không lần sau bị ăn đòn tao cũng không quan tâm đâu.”
Dứt lời xong, mặc kệ phản ứng của bốn người kia, cậu ủ rũ cúi đầu rời đi, tâm trạng buồn bực muốn tìm nơi khóc lớn một trận. Về đến nhà, Đường Nhạc Niên vùi mình trong chăn, hét lên giận dữ! Quá bẽ mặt! Văn tắc đáng ghét! Văn Tắc đáng chết…
Hắn cứ như virus từng chút xâm chiếm tâm trí cậu. Đường Nhạc Niên nghĩ tới những chuyện xảy ra cách đây không lâu, xấu hổ tới độ chỉ muốn đào một cái lỗ chôn mình trong đó.
Nhưng cảm giác xấu hổ, khó xử, tâm trạng muốn chết từ từ phai đi. Văn tắc khi đó ở rất gần cậu, cảm giác bị hắn đè trên người lại vô thức trở về.
Trên người hắn mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt, hơi thở nóng bỏng cứ như vậy phả vào cổ cậu, chân tay đều rất khỏe dùng sức đè cậu, khống chế không để cậu cử động…
Chức năng cơ thể của người trẻ tuổi vốn đã tốt, đơn giản chỉ là nhớ lại tình huống lúc đó, cơ thể Đường Nhạc Niên không kiểm soát được lại có phản ứng. Chẳng qua lần này cậu không ở trên bãi cỏ vào ban ngày, xung quanh cũng không có đám đồng đội như bầy heo kêu gào cổ vũ… Cậu đang trốn ở trong phòng của mình.
Dù tức giận, dù xấu hổ, dù không cam tâm tình nguyện, Đường Nhạc Niên vẫn không nhịn được. Mắt cậu ngấn nước, cắn chặt góc chăn, trong đầu hết lần này tới lần khác nhớ lại cảnh mình bị Văn Tắc đè dưới người. Cảm giác quấn quít chân tay vẫn còn dư vị, khiến cậu mê mẩn. Cậu vừa mắng chửi Văn Tắc, vừa bộc lộ bản năng tuổi trẻ của mình!
Văn Tắc đáng ghét đáng chết! Lúc ấy hai người gần nhau như vậy, nếu như đôi môi xinh đẹp của Văn Tắc có thể đặt lên môi cậu…
Chỉ nghĩ đến đó một chút, Đường Nhạc Niên liền mềm nhũn người trong chăn, sau đó thở dài một hơi thoải mái!
Khoảnh khắc cơ thể thả lòng, đầu óc Đường Nhạc Niên cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Xong luôn rồi! Cậu không muốn làm bạn với Văn tắc, cậu muốn Văn Tắc làm bạn trai của mình! Mẹ kiếp, độ khó dường như càng ngày càng cao hơn!
Đường Nhạc Niên ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nhất thời không nói lên lời
Lúc ăn cơm tối, Đường Nhạc Niên tắm xong thay quần áo sạch sẽ, ngồi xuống, trịnh trọng tuyên bố: “Bố, bố và mẹ chuẩn bị sinh đứa thứ hai đi.”
Chu Vân Vân giật mình ngẩng đầu lên, “Niên Niên, hôm nay con bị sao vậy? Con đã học cấp ba rồi mà vẫn để mẹ sinh thêm đứa thứ hai?”
Đường lão bản cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Có thằng nhóc con là đủ rồi, cần gì phải sinh thêm đứa thứ hai?”
Đường Nhạc niên đặt tay lên vai bố mình, thành khẩn nói: “Vậy Đường đại ca, ngài phải chuẩn bị tâm lý không có con cháu nỗi dõi tông đường đi. Con thích con trai.”
Đường lão bản suýt chút nữa bị sặc chết, chửi ầm lên: “Thằng nhóc khốn nạn này anh chơi chưa đủ à?” Ở trường không chăm chỉ học tập, làm côn đồ đã đành, bây giờ còn muốn làm gay?”
“Anh bắt nạt mấy đứa con trai trong trường à? Nếu là thật thì nói tên cho bố mau! Bây giờ bố dẫn anh tới tận cửa xin lỗi, để coi có bù đắp được không.” Xem phải bồi thường bao nhiêu tiền?
Đường Nhạc niên tức giận nói: “Con còn lâu mới nói tên cậu ấy cho bố, sau đó chờ bố dùng tiền đập cậu ấy đi đâu! Con thực sự rất thích cậu ấy, nhất định con phải theo đuổi cậu ấy. Dù sao bố mẹ hoặc là sinh thêm đứa nữa, hoặc là chuẩn bị tâm lý không có con cháu nối dõi. Sau này con thế nào cũng sẽ không kết hôn đâu!” Cậu và Văn Tắc nhất định sau này phải sống với nhau!
Buông lời tuyên ngôn xong, Đường Nhạc Niên bắt đầu dửng dưng ngấu nghiến món ngon trên bàn. Đậu tương ăn cực kỳ ngon! Nhưng không gắp lên được? Không sao, dùng muỗng múc. Cậu muốn biến nỗi buồn thành đống đồ ăn, theo đuổi Văn Tắc là cuộc chiến trường kỳ, không có cơ thể khỏe mạnh nhất định không thể.
Đường lão bản lắc đầu, không dám tin nói với vợ: “Nó vẫn còn ăn được kìa!” Ném quả bom làm cho cả nhà nổ gà bay chó nhảy(*), sao có thể thản nhiên ngồi ăn vô tội vạ thế kia?
Chu Vân Vân bình tĩnh phân tích: “Thằng bé từ nhỏ đã thế rồi. Anh xem, Niên Niên lớn như vậy, có bao giờ lo nghĩ chuyện gì chưa? Trời có sập xuống thằng bé cũng chẳng thèm quan tâm. Cho dù anh phản đối, anh nghĩ thằng bé sẽ để tâm sao? Lúc em sinh thằng nhóc này ra, nhất định là bác sĩ đã vứt não nó cùng cuống rốn luôn rồi.” SInh ra một đứa nhỏ tính nết không sợ trời không sợ đất.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Chu Vân Vân suy nghĩ một hồi, nói: “Bây giờ thằng bé còn nhỏ, nghe giọng điệu này chắc không theo đuổi nổi người ta đâu. Dù sao nó cũng sắp ra nước ngoài học đại học, có lẽ nhất thời muốn thử cảm giác mới mẻ thôi, đừng có làm loạn trận tuyến. Nếu thật sự có chuyện xảy ra thì tống nó ra nước ngoài. Còn một năm nữa, chắc hẳn không xảy ra chuyện gì loạn lắm đâu.”
Đường lão bản lòng vẫn còn sợ hãi, “Nước ngoài không phải loạn hơn à?” Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm(*), đến lúc đó không phải càng không thể xen vào sao?
(*)Nguyên văn là 山高皇帝远(núi cao hoàng đế xa): Ý nói luật vua xa không quản được người. Vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm: Con gà không thấy có chủ nhà thường hay chạy vào trong bếp bới móc nồi niêu đựng tôm để phá phách, ý nói khi vắng mặt người trên thì người dưới tha hồ quậy phá.
Chu Vân Vân lườm ông một cái, “Đàn ông nước ngoài đều cao lớn lông lá. Con trai anh tính tình ngang ngược, còn có thể bị người khác bắt nạt? Nhất định coi thường. Đến lúc đó kêu Anh Kỳ làm tình báo theo dõi nó là được.” Bây giờ quan trọng nhất là đừng để hắn đi gây họa cho những cậu bé nam sinh yếu ớt kia mới phải.
Là thế này phải không?
Đúng vậy.
Vậy giờ nên làm gì?
Trước hết ổn định thằng bé đã!
Đôi vợ chồng đạt được sự đồng thuận sau khi giao tiếp bằng mắt.
Chu Vân Vân hắng giọng, “Niên Niên nè, hiện tại con vẫn đang theo đuổi cậu bạn kia hay sao?”
“Vâng.” Đường Nhạc Niên vừa bỏ đồ ăn vào miệng vừa gật đầu. Cậu sẽ không từ bỏ, cậu đâu chỉ muốn làm bạn với Văn Tắc, còn phải làm bạn trai của Văn Tắc kia kìa. Độ khó cao hơn chút cũng không thành vấn đề, Văn Tắc xứng đáng với độ khó cao SSR!
“Vậy con biết làm sao để theo đuổi người khác không?”
“Không biết ạ.” Đường Nhạc Niên thành thật lắc đầu.
Chu Vân Vân bày ra dáng vẻ của cao thủ tình trường dạy cho cậu: “Đầu tiên cpn phải quan sát xem đối phương thích gì? Ghét cái gì? Cần gì? Không thể dùng vũ lực cướp đoạt, phải nhuận vật tế vô thanh(*).”
(*)Nhuận vật tế vô thanh (润物细无声): Tự nhiên, âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật.
Đường Nhạc Niên để đũa xuống, vẻ mặt tiếp thu, có điều… “Nhuận vật tế vô thanh là cái gì?”
Chu Vân Vân tao nhã gắp đậu bỏ vào bát Đường Nhạc Niên, khẽ mỉm cười, “Nghĩa là: Việc gì cũng không được vội. Phải từ từ, từ từ mà tới!”