Chương 10: Hóa ra đánh nhau là ý này hả?
- Trang Chủ
- Tôi Không Thích Đội Sổ - Phong Lâm Tẫn Nhiễm
- Chương 10: Hóa ra đánh nhau là ý này hả?
Chu Vân Vân thấy xong liền vỗ tay khen ngợi, “Oa, con trai mẹ hôm nay trông đẹp trai ngây người. Con đi hẹn hò sao?”
Đường Nhạc Niên vừa xỏ giày vừa nhìn tới nhìn lui trong gương, cảm thấy mọi nơi trên người mình đều hoàn hảo mới yên lòng nói: “Con đi gặp bạn.”
Chu Vân Văn nằm trên ghế salon hóng hớt hỏi: “Bạn bè gì mà khiến Niên Niên của chúng ta để tâm chuyện ăn mặc vậy? Bạn gái hở?”
“Là nam ạ.” Đường Nhạc Niên lớn tiếng phản bác, cậu phẩy tay một cái, tỉnh bơ nói: “Mẹ đừng nghĩ lung tung, cậu ấy là học sinh top đầu đấy!” Bảo là bạn, nhưng còn không biết Văn Tắc có bằng lòng không.
Nói xong không cần biết phản ứng của mẫu thượng đại nhân, cậu vui vẻ ngân nga hát một bài ra khỏi nhà.
Công viên nhỏ trên ngọn núi phía sau trường có đào một cái ao nhỏ, bên trong trồng vài cây hoa súng, làm một hòn non bộ thác nước, nuôi mấy con cá Koi nhỏ, trông khá tao nhã.
Văn Tắc đến sớm được một lúc, ngồi trên hàng ghế gỗ dưới bóng cây, hưởng thụ sự nhàn nhã hiếm có trong khi chờ Đường Nhạc Niên.
Đường Nhạc Niên đến đúng lúc gặp Văn Tắc đang ngồi ngẩn ngơ dưới bóng cây. Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jean, Văn Tắc chỉ ngồi đó, yên tĩnh như một bức tranh tuyệt mỹ. Lông mi dài, sống mũi cao, quai hàm hoàn hảo với đường cong rõ ràng. Gió thổi nhẹ mái tóc đen nhánh của hắn, tựa hồ như không nỡ phá hỏng sự tĩnh lặng của giờ khắc này.
Đường Nhạc Niên không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, theo bản năng tiến lên vài bước, cậu muốn đi vào bức họa của Văn Tắc, đi tới bên cạnh hắn.
Cậu vừa mới tới gần một chút, Văn Tắc nghe được tiếng động liền quay đầu.
“Tới rồi à?”
“Ừ.” Đường Nhạc Niên gật đầu, vừa định nói chuyện liền nghe thấy tiếng hò hét từ xa gọi mình.
“Đại ca, bọn tao tới rồi đây.”
“Đại ca, chúng tao sẽ không để mày đối phó một mình với phần tử nguy hiểm Văn Tắc đâu.”
“Đại ca, cho dù là một chọi một, bọn này vẫn có thể cổ vũ cho mày.”
“Đại ca, về mặt tinh thần bọn này luôn hỗ trợ mày.”
Cậu cứng đơ người, từ từ quay đầu lại, tứ đại “Thiên long hộ pháp” đều tới. Khoa trương nhất là tên Trương Canh Lực, đầu quấn băng rôn, tay cầm biểu ngữ, trên đó viết năm chữ to tướng cực kỳ đáng xấu hổ: Long Bá Vương tất thắng!
Đường Nhạc Niên không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Văn Tắc vào lúc này, cắn răng hung tợn hỏi: “Tụi mày tới làm gì?”
Trương Canh Lực nịnh hót nói: “Anh em se không để mày một mình đối mặt với nguy hiểm.”
Buổi chiều hôm đó Đường Nhạc Niên và Đồng Vũ Trạch trốn học rời đi, Trương Canh Lực với tư cách là đàn em số một trong lòng cảm thấy chua xót, thâm chí có chút ghen tỵ. Đường nhạc Niên chọn Mã Anh Kỳ là quân sư quạt mo thì không nói, nhưng cùng Đồng Vũ Trạch trốn học là sao? Liệu cậu vẫn có thể giữ vững ngai vàng đàn em số một không?
Đường Nhạc Niên hẹn Văn Tắc ra ngoài trường quyết chiến. Với tư cách là đàn em, nếu đã không thể giúp, sao có thể không đến cổ vũ? Vì vậy, sau nhiều lần hỏi thăm và bí mật theo dõi, cuối cùng bọn họ cũng bắt kịp “Trận chiến thế kỉ” này.
Đồng Vũ Trạch vỗ ngực bảo đảm: “Đại ca, mày yên tâm. Mấy người một chọi một bên này tuyệt đối không nhúng tay vào.”
Chu Thành Tài đơn giản hơn, trực tiếp vung lá cờ hô to: “Đại ca tất thắng!”
“Tất thắng tất thắng!”
“Đánh ngã Văn Tắc, bảo vệ tôn nghiêm của trùm trường!”
Đường Nhạc Niên nhắm mắt lại, cảm thấy máu từng chút dồn lên đầu, tuổi xuân còn phơi phới mà có cảm giác như sắp bị nhồi máu não. Sao lại có đám đồng đội như bầy heo thế này? Phá hỏng cuộc hẹn của đã đành, lại còn muốn cậu với Văn Tắc đánh nhau? Cậu muốn đuổi toàn bộ ra khỏi “Thiên Long xã đoàn”, không chừa một một tên.
Cậu đang định giải thích với Văn tắc rằng đây không phải ý định bạn đầu của cậu, đám 250 này đã tự mình chạy tới.
Văn Tắc từ từ đứng dậy, đâm thêm vào tim một nhát dao chí mạng: “Sau trận này, dù thắng bại ra sao, hy vọng sau này mấy người đừng quấn lấy tôi nữa. Tôi có rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh cùng mấy người lãng phí thời gian.”
Chờ đã. Lời này nghe hình như có gì đó không đúng? Đường Nhạc Niên cứng đờ quay đầu lại, hai mắt trợn tròn nhìn Văn Tắc, nín thở hỏi: “Hôm nay cậu hẹn tớ ra ngoài vì muốn đánh nhau?”
Văn Tắc gật đầu, “Tôi thấy cậu vẫn luôn để mắt tới tôi. Ở trong trường đánh nhau không tiện lắm, ra ngoài dễ giải quyết hơn, có thể dứt điểm một lần luôn cho xong.”
Đường Nhạc Niên như bị người trên không cho ăn một cái bạt tai vào mặt, màu máu trên mặt đột nhiên biến mất, cả khuôn mặt trong nháy mắt trở nên nhợt nhạt. Vui vẻ được mấy ngày, trái tim đang lơ lửng giữa tầng không đột nhiên rơi xuống nặng nề như tấm thép, vỡ nát bét. Người như bị rơi vào hố băng, cả trong lẫn ngoài đều lạnh lẽo.
Mấy ngày nay cậu giống như kẻ ngu, hạnh phúc lâu như vậy, hóa ra đều là tự mình đa tình! Văn Tắc căn bản không muốn hẹn hò với cậu, chẳng qua là cảm thấy cậu quấy rầy hắn phiền toái, muốn thoát khỏi cậu nên mới chủ động hẹn gặp!
Nỗi thất vọng tràn trề được thay thế bằng cơn tức giận to lớn, Đường Nhạc Niên nghiến răng nghiến lợi lườm Văn Tắc, gầm lên “Sao cậu dám chơi tôi” hung dữ nhào về phía hắn. Ngay sau đó cả hai vật lộn nhau thành một quả cầu.
Đường Nhạc Niên đấm đá Văn Tắc như điên nhưng đều bị hắn cản lại từng cái một. Hai người ngươi tới ta đi, đánh nhau túi bụi trên bãi cỏ.
Mấy tên tới cổ vũ tập trung tới nghẹt thở, nhìn hai người đánh nhau ngang tài ngang sức.
Đường Nhạc Niên đánh điên cuồng, Văn Tắc bình tĩnh đánh trả.
Bọn họ quen biết chỗ Đường Nhạc Niên đã lâu nhưng chưa từng thấy Đường Nhạc Niên tức giận như vậy, cả người như pháo nổ, dùng tư thế ôm lấy Văn Tắc quyết một mất một còn.
Hai người đánh tới lui nửa ngày, Văn Tắc lợi dụng kẽ hở trong đòn đánh của Đường Nhạc Niên, tóm lấy cánh tay cậu quăng xuống đất. Động tác của hắn sạch sẽ gọn lẹ, chỉ có điều Đường Nhạc niên cũng không phải ăn chay(*). Vào khoảnh khắc ngã xuống đất, cậu đã kịp trở tay móc cổ Văn Tắc xuống ngã cùng.
(*)Ẩn dụ người không mạnh, dễ bị kích động.
Hai người lăn mấy vòng trên cỏ. Văn Tắc ổn định thân thể đè chặt Đường Nhạc Niên ở dưới người, bắt lấy tay cậu hét lớn: “Đủ rồi!” Hắn chỉ muốn đánh một trận phân định thắng thua. Với cái kiểu đánh không chết không thôi này của Đường Nhạc Niên, chẳng lẽ muốn xảy ra án mạng hay sao?
Đường Nhạc Niên vùng vẫy mấy lần đều bị Văn Tắc ghì chặt không nhúc nhích được. Lửa giận như quả bóng bị xì hơi từ từ nguôi đi, chỉ còn lại nỗi tủi thân vô tận và bối rối. Cậu quay đầu đi, không biết từ bao giờ mắt đã đỏ lên.
Còn chưa kể, hai người đang ôm chặt nhau, Văn Tắc vì đề phòng cậu lại nhảy dựng lên nổi điên thêm lần nữa mà cả người đè lên Đường Nhạc Niên không chút khe hở. Đường Nhạc niên ngửi mùi cỏ xanh trên người hắn, cùng hắn vành tai chạm tóc mai, tay chân dây dưa. Rõ ràng vẫn còn tức giận, vậy mà chỗ thanh xuân kia lại manh động dựng lên, kiên cường như muốn chui ra khỏi mặt đất!
Văn Tắc và cậu quấn lấy nhau không chút kẽ hở, những biến hóa tự nhiên phát sinh trên người Đường Nhạc Niên không thoát khỏi cảm giác của hắn. Đùi bị nơi đó cứng rắn chọc vào. Nhìn dáng vẻ lúng túng sắp khóc của Đường Nhạc Niên, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ. Đây đâu còn là trùm trường kiêu ngạo gì, giống đứa nhỏ đáng thương bị oan ức hơn.
Một ý nghĩ khiến hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Mất nửa ngày, tiểu bá vương học đường đây không phải muốn đánh nhau với hắn, đây mới là “đánh nhau” à?