Chương 11: Có thể chạm vào Đoàn Mộ Linh khi say không
- Trang Chủ
- Tội Độc Thân - Trường Tiếu Ca
- Chương 11: Có thể chạm vào Đoàn Mộ Linh khi say không
Edit: Trà
Chương 11: Có thể chạm vào Đoàn Mộ Linh khi say không
Buổi tối thứ hai trước lúc đi, Đoàn Mộ Linh thậm chí còn hỏi Trình Tự mặc áo màu gì, Trình Tự trực tiếp gửi một bức ảnh qua.
Đoàn Mộ Linh ấn mở bức ảnh lớn kia, người chụp đứng đối diện chiếc gương soi toàn thân, thân trên mặc đơn giản một chiếc áo phông màu trắng, thân dưới mặc một chiếc quần jean sáng màu sạch sẽ, dưới chân là đôi giày thể thao trắng.
Trang phục thường thấy của các sinh viên đại học ngoan ngoãn.
Đoàn Mộ Linh gửi sang gương mặt làm biểu cảm ‘OK’, mở tủ quần áo của mình, lấy một bộ đồ tương tự Trình Tự để thay.
Đã diễn thì phải diễn cho tới, nhất định không được để người khác nhận ra hai người bọn họ đang giả gay.
“Bé chuông! Đi chưa?” Hồ Dã ở bên ngoài gọi cậu.
“Đến đây!”. Đoàn Mộ Linh cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Nơi Đoàn Mộ Linh chọn ở ngay bên cổng Nam trường học, khi bốn người họ đến, ba người trong ký túc xá Trình Tự đã đợi được một lúc.
Thấy Đoàn Mộ Linh mặc quần áo tương tự mình, hai mắt Trình Tự nhìn lâu hơn, sau đó anh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, lần lượt giới thiệu, “Bạn cùng phòng của tôi, Lưu Giai Thước, Bàng Hâm “
Khi giới thiệu đến Đoàn Mộ Linh, Trình Tự hơi dừng lại, mặt không đổi sắc nói, “Vợ của tôi, Đoàn Mộ Linh.”
Bầu không khí trên bàn cơm dần trở nên mờ ám, bên tai Đoàn Mộ Linh như treo hai cái loa lớn, không ngừng phát lại câu nói của Trình Tự bằng âm thanh lớn nhất.
“Vợ của tôi, Đoàn Mộ Linh.”
“Vợ của tôi, Đoàn Mộ Linh.”
“Vợ của tôi, Đoàn Mộ Linh.”
…
So với khi nghe Trình Tự gọi vợ qua điện thoại, thì bị giới thiệu trước mặt một bàn người như vậy, khiến cảm giác xấu hổ trong lòng Đoàn Mộ Linh tăng vọt lên.
Cậu ‘cạch’ một cái đứng lên, tay chân luống cuống nắm quần, “Tôi, tôi đi vệ sinh.”
Người cậu cứng đờ, cùng tay chân đi ra, khó khăn lắm mới đi đến bên ngoài, đã nghe thấy tiếng cười há há của Hồ Dã bay qua khe cửa chưa khép lại, “Há há há, bé chuông sao còn xấu hổ thế kia.”
Tay nắm cửa bị bóp chặt trong giây lát, Đoàn Mộ Linh hùng hổ chạy đến nhà vệ sinh, “Mẹ nó cái đầu to của mày không biết xấu hổ à!”
Cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, khi thấy rõ bộ dạng mình trong gương, cậu sợ đến mức đứng ngớ ra đấy.
Gương mặt người trong gương đỏ bừng, vành tai lộ ra dưới đuôi tóc còn đỏ hơn cả Trình Tự ngày ấy mấy độ.
Cậu đưa tay chạm vào, lại lập tức buông ra.
Bỏng tay.
Nhìn chằm chằm vào gương một lát, Đoàn Mộ Linh vặn vòi nước, vốc vài vốc nước lạnh lên mặt mình.
“Cậu làm gì đó?”
Phía sau truyền đến giọng nói, Đoàn Mộ Linh ngẩng đầu, không kịp đề phòng nâng khuôn mặt đỏ bừng đối diện với Trình Tự trong gương.
Trình Tự dần nhíu mày, bàn tay to đặt trên đầu Đoàn Mộ Linh, kéo cậu đến trước mặt mình, “Sao mặt lại đỏ như vậy? Bị dị ứng?”
Đoàn Mộ Linh hơi hé miệng, đóng mở nửa ngày cũng không nói ra được một câu.
“Hay là…” Trình Tự đoán thử, “Cậu xấu hổ thật hả?”
“Mắc cái gì phải xấu hổ? Tôi sao phải như vậy?” Đoàn Mộ Linh lùi về sau một bước, tránh khỏi tay Trình Tự.
Chỉ là giả gay mà thôi, chỉ là một tên gọi mà thôi, nếu phản ứng thái quá lên, có vẻ cậu đang chuyện bé xé ra to.
“Không xấu hổ thì cậu đỏ mặt làm cái gì?”
“Cứ đỏ mặt thì là xấu hổ à?” Đoàn Mộ Linh bỗng nhớ đến bức ảnh Hồ Dã chụp, đúng lý hợp tình hỏi, “Vậy lần trước anh đến ký túc xá của tôi đó, sao lỗ tai anh đỏ hả?”
Vì sao đỏ? Nếu đem vấn đề này trả lời rõ ràng ra, có lẽ nửa giờ sau cũng chưa thể ra khỏi đây được, Trình Tự dứt khoát im lặng, dựa lên tường, nhàn nhạt nói, “Rửa tiếp đi.”
“Còn cần anh nhắc?” Đoàn Mộ Linh lại khom lưng rửa mặt tiếp, đến khi rửa sạch hơi nóng trên mặt mới thôi.
Lúc hai người trở lại, mấy người bên trong đã làm quen hoàn toàn với nhau, Đoàn Mộ Linh đi phía trước, vừa đẩy cửa đã nghe Hàn Phong Nghiêu nói lớn, “Bé chuông là bông hoa trong ký túc xá bọn tôi!”
Đoàn Mộ Linh: “…”
Lưu Giai Thước bên cạnh kích động mở một chai rượu, “Nào! Người anh em! Để anh rót cho cậu! Chúng ta làm một ly! Từ nay về sau chính là người một nhà!”
Trình Tự chọc vào sau eo Đoàn Mộ Linh, lướt qua cậu đi về đằng trước, “Còn đứng đó làm gì, vào ăn cơm.”
“Ờ.” Đoàn Mộ Linh như vợ nhỏ mới gả qua, cúi đầu được Trình Tự dẫn vào cửa.
“Ể! Chị dâu về rồi này!” Lưu Giai Thước hét to, Đoàn Mộ Linh không thể không ngẩng đầu nhìn hắn cười.
“Thế này đi…” Lưu Giai Thước vỗ vai Bàng Hâm, “Lão Bàng, chúng ta cùng nhau kính chị dâu một ly.”
Bàng Hâm đeo một cặp kính đen dày cộm, làn da ngăm đen, cả người từ đầu đến chân toả ra cảm giác thành thật, hắn cầm ly đứng lên, không nói hai lời kính trước một câu, “Anh Từ, chị dâu, tân hôn vui vẻ.”
Trình Tự: “…”
Đoàn Mộ Linh: “???”
Nhận ra lời mình nói hơi sai, Bàng Hâm xấu hổ cười nói, “Không phải, ý tôi là, tôi quanh năm không ở trong ký túc xá, anh Tự kết hôn nhất định phải nói cho chúng tôi biết một tiếng.”
Trình Tự kéo Đoàn Mộ Linh đứng lên, lần lượt chạm ly Lưu Giai Thước và Bàng Hâm, “Nhất định.”
Bốn người ngồi xuống, Trình Tự gắp cho Đoàn Mộ Linh một miếng gà kho tiêu, tiện thể cúi người nói nhỏ bên tai Đoàn Mộ Linh, “Ăn gì đó lót dạ trước đi, nếu không uống được thì đẩy qua cho tôi.”
Lỗ tai Đoàn Mộ Linh chỉ nghe thấy ba chữ: không uống được.
Cậu nghểnh cổ, “Sao tôi có thể không uống được? Sức uống của tôi tốt lắm đó, chưa chắc anh đã uống hơn tôi.”
Trình Tự cười, rời khỏi cậu.
“Chị dâu, chắc cậu không biết, anh Tự giữ gìn cậu chặt lắm, hơn một năm mà cũng không nói cho chúng tôi biết hẹn hò với ai, lúc cậu đi vào cửa, tôi với lão Bàng mới biết được.” Lưu Giai Thước nói đùa, “Tôi còn nghi ngờ chứng nhận tình yêu của anh Tự là làm giả.”
Chuông cảnh báo trong lòng Đoàn Mộ Linh vang lên, nhanh lẹ nắm lấy tay Trình Tự, vẻ mặt tràn đầy chân thành, “Chúng tôi ở bên nhau từ lâu rồi, từ rất lâu rất lâu, khoảng lúc tốt nghiệp cấp ba, chứng nhận tình yêu là thật, chú cảnh sát cũng đã xác minh rồi.”
Nói xong, vì để chứng minh mình và Trình Tự là gay thật, cậu tự mình gắp một miếng thịt kho tàu đút vào miệng Trình Tự.
Trình Tự bị bịt miệng, chỉ có thể gật đầu.
Lưu Giai Thước lại hỏi: “Chị dâu và anh Tự là bạn học chung cấp ba?”
“Tôi với Trình Tự là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đã biết nhau.” Đoàn Mộ Linh đến số cũng chưa tính, buột miệng nói ra, “Đến giờ cũng được mười một năm.”
Nghe thấy Đoàn Mộ Linh dùng từ ‘thanh mai trúc mã’, Trình Tự ngoài ý muốn nhướn mày.
Hàn Phong Nghiêu lắc đầu cảm khái, “Tốt thật đó, sao tôi không có một thanh mai trúc mã chứ.”
“Khó trách.” Bàng Hâm nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, “Khó trách Anh Tự giữ chặt như vậy, vẫn là không công khai thì tốt hơn, chị dâu ưu tú như thế, nhất định không thể để cái tên trong khoa thể chất kia cạy đi được–“
Lời còn chưa nói xong, Lưu Giai Thước bên cạnh bỗng kéo hắn, dùng sức hơi lớn, người bị kéo lảo đảo.
Nhận ra mình lại nói sai, Bàng Hâm cười cũng không nổi, đành đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi uống hơi nhiều, đi nhà vệ sinh chút.”
Đoàn Mộ Linh và mấy người khác không nghe hiểu ý tứ trong lời Bàng Hâm, nhưng Trình Tự thì hiểu, anh gắp thêm cho Đoàn Mộ Linh vài món, cũng đứng dậy, “Cậu ấy uống không giỏi, để tôi đi xem cậu ấy, mọi người ăn trước đi.”
Vừa bước ra cửa, đã thấy Bàng Hâm như ruồi mất đầu đi tới đi lui.
Bàng Hâm bây giờ cũng nhìn thấy Trình Tự, hắn làm vẻ mặt xin lỗi, “Anh Tự, tôi không phải có ý đó.”. Truyện Sủng
“Không sao đâu.” Trình Tự đi đến, lơ đãng hỏi, “Người bên khoa thể chất kia, là chuyện thế nào vậy?”
“Tôi, tôi cũng là nghe nói thôi, lúc trước có người ở khoa thể chất, đi khắp nơi hỏi thăm Wechat chị dâu, còn nói muốn theo đuổi chị dâu, làm rất ầm ĩ, nhưng sau đó không còn nghe gì nữa.”
Trình Tự ngước mắt nhìn qua, “Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
Bàng Hâm suy nghĩ, “Hình như cách đây không lâu? Khi đó đúng lúc tôi ở bên ngoài, tôi không nhớ thời gian chính xác, chuyện này là Đại Thước kể với tôi.”
Trình Tự hơi khó chịu, không biết có phải nguyên nhân là do trật tự thế giới thay đổi không, chuyện này anh chưa từng nghe đến bao giờ.
Hai người trò chuyện một hồi, khi về phòng lần nữa, Đoàn Mộ Linh đã uống khá nhiều, đôi mắt ngấn nước nhìn Trình Tự, mang theo ỷ lại đến chính cậu cũng không phát hiện.
Thì ra Trình Tự đã quay lại, tên Lưu Giai Thước kia quá nhiệt tình, cậu thật sự không chống đỡ nổi.
Trình Tự ngồi trở lại chỗ ngồi, nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Đoàn Mộ Linh thở dài, rũ vai xuống, cụp người về trước nhỏ giọng thì thầm, “Bọn họ tin chưa? Khi nào chúng ta về hả?”
“Ăn thêm đi.” Trình Tự cầm đũa lên, nhìn bàn còn đầy, lại không ăn gì.
Mấy người này ồn ào ở cùng nhau, ăn còn không được hai miếng, nhưng rượu thì uống không ít, Hồ Dã lảo đảo đứng lên, hướng Trình Tự và Đoàn Mộ Linh nâng một ly, “Cái gì nhỉ, lão Hàn, Cát Tranh, chúng ta cùng nhau kính anh Tự và chị dâu một ly.”
Hắn nói xong quay đầu nhìn lại, Cát Tranh đã nằm ghé trên bàn ngủ gục.
Hàn Phong Nghiêu còn hơi tỉnh táo, nghe vậy chửi hắn một câu, “Mày uống say rồi hả? Mày gọi ai là chị dâu? Chúng ta không phải người bên nhà mẹ đẻ bé chuông à?”
“À.” Hồ Dã gãi đầu, “Uống say rồi.”
Hắn đổi xưng hô khác, “Bé chuông, anh rể–“
Không đúng.
“Bé chuông, em dâu… Xít, không đúng không đúng.” Hắn mông lung ngồi xuống, chống má tự hỏi, “Bé chuông, chúng ta ai lớn hơn?”
Đoàn Mộ Linh không thể trả lời, cậu có chút say, đang ôm lấy tay Trình Tự làm nũng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Trình Tự, tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở chỗ tên lạc hậu –“
Trình Tự cũng hơi say, nhưng vẫn còn lý trí, anh bịt miệng Đoàn Mộ Linh, “Suỵt, chúng ta về rồi nói sau.”
“Vậy tan cuộc đi, cũng không còn sớm nữa.” Lưu Giai Thước nói, cùng Bàng Hâm một trái một phải nâng Cát Tranh lên, “Anh Tự, chúng tôi đưa người anh em này về trước.”
Hàn Phong Nghiêu đỡ Hồ Dã dậy, nhìn qua Đoàn Mộ Linh, “Bé chuông, bọn tao về trước nha.”
Chờ trong phòng không còn ai, Trình Tự mới vỗ vai Đoàn Mộ Linh, “Đi thôi.”
Đoàn Mộ Linh đem cả khuôn mặt vùi trên vai Trình Tự, lẩm bẩm hỏi, “Đi đâu?”
“Đưa cậu về ký túc xá.”
“Tôi không về!” Cảm xúc Đoàn Mộ Linh trở nên kích động, xoay người lăn lộn, “Một đám người say rượu, tôi không muốn về, cả ký túc xá đều… hôi lắm.”
Trình Tự giữ chặt người đang lộn xộn, “Không về ký túc xá, cậu muốn đi đâu?”
Cả người Đoàn Mộ Linh nặng nề đè lên người Trình Tự, cậu không trả lời, hình như ngủ rồi.
“Đoàn Mộ Linh, nói đi, có muốn về ký túc xá không? Cậu nói về, tôi liền đưa cậu trở về, cậu nói không về…”
Rất lâu cũng không có ai trả lời.
Trình Tự thở dài, cõng cậu lên, sau khi thanh toán tại quầy xong, tiện tay đặt phòng.
Quầy lễ tân lộ ra vẻ mặt vô cùng mờ ám, lúc đưa thẻ phòng còn đồng thời đưa một cái hộp nhỏ, “Hoan nghênh nhận phòng, đây là món quà nhỏ của khách sạn chúng tôi, chúc quý khách một đêm vui vẻ.”
Lúc này Đoàn Mộ Linh rầm rì hai tiếng, Trình Tự nghiêng đầu dỗ cậu, không nhìn kỹ đã đem thẻ phòng và hộp nhỏ cất vào túi quần.
Trong mười mấy giây thang máy đi lên, Trình Tự không ngoài dự đoán đã suy nghĩ rất nhiều thứ.
Có thể chạm vào Đoàn Mộ Linh khi say không? Chạm được tới đâu? Nếu chạm vào, sáng mai nên đối mặt thế nào? Nếu Đoàn Mộ Linh trở mặt với anh, anh nên giải quyết ra sao?
“Ting–“
Thời gian quá ngắn, không đủ để anh suy nghĩ nhiều thứ như thế.
Quẹt thẻ vào cửa, ánh mắt Trình Tự nhìn lướt qua chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, nhẹ nhàng đặt Đoàn Mộ Linh xuống.
Vừa tiếp xúc với nệm giường mềm mại, Đoàn Mộ Linh lật người, tay chân cuộn tại, đầu vùi vào trong hai cánh tay, đem mình co thành một cục.
Trình Tự chậm rãi đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống một lúc, sau đó cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu Đoàn Mộ Linh.
Sợi tóc mềm mại lần lượt từ khe tay chui ra, lấp đầy lòng bàn tay, quét qua ngón tay, từng chút từng chút, xoa đủ rồi, anh để gần khẽ ngửi.
Là hương hoa linh lan quen thuộc, giống hệt loại dầu gội anh vừa đổi.
“Đoàn Mộ Linh.”
Vẫn không ai trả lời.
Trình Tự lần nữa đứng dậy, ánh mắt từ từ tối lại.
Trình Tự: Đốt tác giả đi, tiện thể hỏi cô ta một chút, dừng ở ngay chỗ này, là có ý kiến gì với tôi sao? (Mỉm cười)
Câu hỏi hôm nay: Có thể chạm vào Đoàn Mộ Linh khi say không.