Chương 138: Ngoại truyện 2: Caius
Trong khu rừng xa xôi mù mịt, ẩm ướt và lạnh lẽo, thỉnh thoảng có vài con kền kền bay đến khiến nơi vốn bị che khuất bầu trời, thiếu ánh nắng càng thêm quái dị hơn.
Giữa không khí thoang thoảng một thứ mùi ngọt ngào. Quần áo của cô gái tóc đen bết bùn máu. Thân thể chi chít những vết thương gớm ghiếc vì bị thú hoang xâu xé. Máu chảy ồ ạt. Cặp mắt xanh thẳm đã nhắm nghiền vĩnh viễn.
– – Cô chết rồi.
Aro nhìn cô gái loài người dính đầy máu và bùn, mỉm cười đâm một mũi tiêm vào tim cô.
Giữa khu rừng mịt mùng ẩm ướt, Aro nghe nhịp tim cô đập mạnh dần.
Sau đó, những vết máu bị cành cây cào xước trên mặt Vesper từ từ biến mất. Vết thương do người sói xâu xé lành lại. Làn da vốn đã tái nhợt kia trở nên căng bóng và hoàn hảo hơn. Đôi môi trắng bệch đau đớn chuyển sang màu đỏ tựa anh đào.
Aro phải thừa nhận cô cực kì xinh đẹp, như một phép màu vậy.
“Mở mắt ra nào, Vesper.” Thủ lĩnh ma cà rồng với mái tóc đen dài nóng lòng muốn trông thấy cặp mắt đỏ tươi của cô.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như gã mong đợi.
Nhịp tim mạnh mẽ kia đột nhiên ngừng lại, không có dấu hiệu tỉnh.
Cô đẹp đến choáng ngợp, cơ mà dường như cô đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
“Bùm –”
Aro bị một sức mạnh đằng sau khống chế, ngã bay về phía rừng cây.
Caius bỗng xuất hiện trong khu rừng mờ tối, quỳ bên cạnh Vesper. Mắt hắn đỏ ngầu, ôm ma cà rồng nhỏ đang say ngủ. Nhìn Aro đầy oán độc.
Aro cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, như thể bị bóng đêm chết chóc xâm chiếm.
Volterra, Ý
Tại sảnh họp lạnh lẽo của cung điện Pouli, hai tia nắng chiếu qua khung cửa sổ dài lắp kính màu xuống nền đá phiến xám xịt.
Ma cà rồng cổ đại tóc vàng rực đứng trước mặt Aro, trong khi những thủ vệ khác nhà Volturi thì đứng sau phục tùng hắn.
Giọng Caius bình tĩnh, nhưng lại hàm chứa ý định giết người đầy hiểm độc, “Tôi nói rồi, nếu Vesper xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ biến mọi tham vọng thống trị mãnh liệt của anh thành tro bụi.”
Bàn tay trắng nõn rắn chắc kia lập tức thọc vào ngực Aro. Ngón tay cứng cáp bóp chặt trái tim đối phương. Tiếng la hét thảm thiết của Aro vang vọng khắp phòng.
Một phần nghìn giây sau, Caius bỗng giựt mạnh quả tim bọc nọc độc ra khỏi cơ thể Aro.
Cựu thủ lĩnh Volturi nén chặt vết thương vì cơn đau dữ dội. Khuôn mặt tái nhợt vô thực xám ngoét lại.
Caius cười khẩy, thuận tay vứt quả tim xuống đất. Hắn nói giọng trầm ấm mê hoặc, “Đừng lo, Aro. Tôi không giết anh đâu. Anh sẽ mất đi quyền thế và địa vị thống trị, bị trục xuất khỏi Volturi, sống mãi cùng những hoài bão viển vông.”
“Thình thịch –”
“Thình thịch –”
Caius nghe thấy tiếng tim đập vững vàng bên tai.
Hắn lập tức trợn tròn mắt, bỏ lại mọi người biến mất khỏi sảnh hội đồng.
Vesper cảm giác như cơ thể mình đang bốc cháy.
Tựa hồ bị trói vào một cây cọc, bị những sợi xích bằng lửa siết chặt, nghiền nát xương cô bất cứ lúc nào.
Cô tuyệt vọng muốn hét toáng lên, đến nỗi còn mong bây giờ sẽ có ai đó tới giết mình. Nỗi đau khó tả làm cô không muốn sống dù chỉ một phút.
Nhưng cô thậm chí chẳng thể cử động được, cứ như có thứ gì đó đang bức ép cô. Ngoại trừ màn tra tấn vô tận của ngọn lửa thì trên đời này không còn gì khác.
– – Không, không, còn Caius nữa.
Cô phải cố gắng hồi sinh, ngay cả khi không phải “sống” theo nghĩa thông thường.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể bỏ cuộc, để mình mất hết sức lực và rơi vào cái chết.
Vesper nghe tim mình đập như điên. Cô cảm thấy cơ thể dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân đang từ từ đi tới.
“—Vesper.”
Vesper muốn hét thật to, đến độ muốn quằn quại khổ sở vì cơn đau dữ dội khắp cơ thể.
“—Nếu mất em, cuộc đời tôi sẽ chẳng là gì ngoài sa mạc vô tận.”
Vesper cảm thấy có thứ gì đó đang chạy qua huyết quản cô, nóng ran và dày vò.
“—Vesper, xin em hãy mở to đôi mắt lục quyến rũ ra đi.”
Cô đau đớn cùng cực nhưng lại muốn nắm chặt tay Caius để hắn không còn phải chịu đựng nỗi đau của cô nữa.
Vesper có thể cảm giác được hắn đang tựa đầu vào ngực mình, “Vesper, hãy lắng nghe trái tim em. Nó rất mạnh mẽ và đầy sức sống.”
Giọng hắn kìm nén sự bình tĩnh, như muốn ra vẻ trấn an, nhưng chẳng hiểu sao, Vesper lại nghe được sự hoảng loạn lo lắng trong đó.
Ngọn lửa đau đớn vẫn đang thiêu đốt cô. Vesper cảm giác mình như một đống than củi. Từng tế bào trong cơ thể đều tan thành tro bụi.
Tuy nhiên, cô bắt đầu nghe thấy mọi thứ —
Gió từ cửa sổ thổi bay chiếc áo choàng nhung đen của Caius. Đèn chùm pha lê trên trần nhà phát ra âm thanh leng keng khó chịu như vang ngay bên tai cô. Đến cả luồng không khí yếu ớt trong phòng cũng trở nên rõ mồn một.
Cách đó hàng trăm mét, Jane đang thì thầm với em trai. Giọng cô ấy hơi trầm, cầu nguyện rằng Vesper sẽ tỉnh lại như thường ngày.
Đúng vậy. Cầu nguyện. Dẫu cho cô ấy đích thực là ma cà rồng và hoàn toàn không tin vào Chúa.
Hơi thở Caius càng lúc càng rõ bên tai cô. Dường như hắn đang nằm cạnh, ôm eo cô bằng cánh tay tựa đá granit.
Cái ôm đó lạnh thấu xương, nhưng thật lạ, Vesper cảm thấy cơn đau rát đang dần biến mất khỏi cơ thể mình, thay vào đó là cơn khát và cơn đói.
Caius nhìn chằm chằm ma cà rồng nhỏ đang ngủ say trước mặt. Mỗi giây cô bất tỉnh đều khiến hắn càng thêm dày vò.
Hắn hôn cô thật sâu, “Tôi sẽ yêu em mãi mãi, từ xưa đến nay, từ kiếp này đến kiếp khác.”
Một phần nghìn giây sau, Caius bắt gặp ma cà rồng nhỏ trong lòng mở mắt ra nhìn mình chăm chú.
Đồng tử cô màu đỏ thuần, pha trộn vẻ quyến rũ của cả thiên thần lẫn ác quỷ, nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa, cùng tồn tại.
Vesper thấy cổ họng khô không khốc. Cô bất giác nhìn yết hầu Caius, tức thì cô nhận ra cơ thể người đàn ông kia không có máu.
Hiển nhiên Caius chưa hề biết cô bạn gái nhỏ của mình suýt coi mình như nguồn lương thực dự trữ lâu ngày sau khi cô tỉnh dậy.
Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt hắn dịu dàng thanh tú, long lanh đến mơ màng. Dưới hàng mi dài đầy nam tính, cặp mắt đỏ như máu kia kìm nén chút bạo ngược và dục vọng.
Rốt cục, môi hắn hôn cô đòi hỏi, kèm theo ham muốn khát máu vô danh.
Vesper phát hiện lúc này cái ôm kia không còn lạnh nữa. Hẳn vì nhiệt độ cơ thể họ đã giống nhau.
Giọng Caius khàn khàn, “Cuối cùng em cũng đã không còn bị bóp nghẹt dễ dàng trong vòng tay tôi rồi.”
Tay hắn đang cởi cúc áo cô. Sự cứng cáp mang chút ham muốn đặc biệt và mạnh mẽ nào đó.
Hắn đè lên người cô. Đầu gối nhẹ nhàng tách hai chân cô ra và ấn khẽ vào phần mềm mại nhất.
Vesper cảm nhận được cái chạm khác thường ở chân. Hắn mần những ngón tay lạnh buốt dọc theo bắp chân cô, cảm giác như tơ lụa.
Sự đụng chạm của Caius như xuyên qua làn da, thấm sâu tận xương tủy, kích thích y hệt luồng điện khiến cô dần trở nên yếu ớt và thở hổn hển khó nhọc.
Vesper hắng giọng để xoa dịu cơn khát, “Em nghĩ em cần ăn ngay bây giờ.”
Caius vùi đầu vào hõm vai cô. Hắn nhếch mép, “Sự kết hợp giữa hai bầu ngực sẽ làm em càng thích thú với cuộc ân ái này hơn.”
Hắn dính sát lấy Vesper. Cuối cùng hắn cũng có thể gạt đi những lo lắng đang đè nén mình vì sợ làm tổn thương cô.
Caius giải phóng bản tính, hôn cô bằng tất cả niềm đam mê của mình.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp chuẩn bị, Vesper đã dùng hết sức mạnh ma cà rồng đẩy hắn ra.
Gã này không biết mệt, không cần thở, nghỉ ngơi, ăn uống, thậm chí chẳng cần tắm. Ai mà biết một khi chuyện này bắt đầu thì đến bao giờ mới chịu kết thúc.
Hiện tại cô là một ma cà rồng mới sinh đang rất cần thức ăn.
Dù hắn có khuôn mặt và thân hình hoàn hảo nhất thì trước khi đắm chìm trong đó, cô phải giải quyết cơn đói cái đã.
Caius bực bội nhìn cô. Vesper suýt lao vội ra khỏi phòng nhưng bị hắn tóm được và quẳng về giường.
Giờ cô là ma cà rồng mới sinh mạnh mẽ. Việc ngã xuống giường không khiến cô đau.
Mặt Caius xám xịt. Hẳn do bị buộc phải ngừng việc gì đó.
Hắn dịch chuyển tới một góc phòng cầm lấy hai túi máu. Vesper cảm thấy cổ họng ngày càng nóng rát.
Vesper ngồi bên mép giường cắn túi máu. Chất lỏng màu đỏ tràn vào. Cơn khát nơi cổ họng cô lập tức bị dập tắt.
Caius ôm cô từ phía sau. Tay hắn mò mẫm, chậm rãi rờ mặt ma cà rồng nhỏ rồi xuống đến cằm, đến cổ và tiếp tục luồn xuống, thò vào nơi mềm mại chập trùng của cô.
Hắn khẽ bóp. Vesper cảm giác tim mình như bị hắn siết thật chặt.
Hai người dính lấy nhau. Cô có thể cảm nhận được hơi thở Caius lại dồn dập lần nữa.
“Pực –”
Người đàn ông giật phăng túi máu uống dở của Vesper rồi ném sang một bên. Chất lỏng đỏ như máu bắn tung tóe lên tường.
Đồng thời, ma cà rồng nhỏ ăn chưa no đã bị thủ lĩnh Volturi đè xuống.
Cô bị ép nằm trên giường, lưng áp vào ngực hắn.
Caius kìm chặt Vesper khiến cô không thể đẩy hắn ra bằng sức mạnh ma cà rồng mới sinh nữa.
Hắn cởi đồ lót cô. Ngón tay mềm mại mần mò eo cô.
Vesper cố gắng vùng vẫy nhưng bị khống chế bởi lợi thế sức mạnh tuyệt đối của ma cà rồng cổ đại.
Caius vùi đầu vào cổ cô hôn cô điên cuồng. Hơi thở nặng nề như tiếng thú hoang gầm khẽ.
Vesper dần thấy choáng váng, tựa hồ cả thế giới đang sụp đổ.
Giọng nói trầm ấm kia thì thầm bên tai cô, “Vesper, tôi sẽ không nhịn nữa đâu đấy.”