Chương 122: The Tower (End TG9)
Giáo sư X Charles Xavier quyết không từ bỏ khả năng xa vời trước cái chết cùng sự biến mất của Vesper.
Anh chọn tận dụng mọi nguồn lực sẵn có để điều tra danh tính Vesper vì anh không chịu tin vào sự thật rằng cô đã chết mà thay vào đó là nghĩ cách tìm kiếm mang cô quay về.
Còn Magneto Erik Lehnsherr thì dồn hết tâm trí cho việc báo thù nhằm quên đi nỗi đau và nỗi uất hận.
Khi hắn dẫn các thành viên hội Brotherhood đột nhập vào trung tâm nghiên cứu của nam tước Strucker rồi nhìn thấy con trai lão bị lão biến thành người bán thực vật, hắn cảm thấy tất cả những chuyện này thật vô lí.
Con trai nam tước Strucker, Jason Strucker, cũng là một dị nhân.
Năng lực tạo ảo giác của anh ta đã khiến chính mẹ mình, vợ nam tước Strucker, phát điên.
Vì muốn dập tan ảo giác mà bà đã đâm mũi khoan điện ngay thái dương, chết thê thảm.
Bởi thế nên nam tước Strucker hết tình cạn nghĩa với Jason, biến anh ta thành một kẻ bán thực vật chỉ biết làm theo mệnh lệnh.
Song, lão định dùng anh ta để loại bỏ tất cả các dị nhân và hủy diệt thế giới.
Ngạc nhiên thay, Erik không hề giết Jason Strucker.
– – Tất thảy thật vô nghĩa.
Hắn lẳng lặng quay về biệt phủ Xavier. Lúc nằm trong phòng ngủ mà Vesper từng ở, Erik bỗng thấy mệt lử.
Hắn có thể điều khiển kim loại, di chuyển các hành tinh lớn bằng lực từ và nâng tàu ngầm hạt nhân nặng 30000 tấn không chút khó khăn. Nhưng vậy thì có ý nghĩa gì?
Hắn yếu đuối đến mức tận mắt nhìn người con gái mình yêu biến mất ngay trước mặt.
Erik nằm trên chiếc giường nơi Vesper đã từng nghỉ ngơi, như thể cô vẫn đang tựa vào hắn ngủ một cách ngọt ngào.
Hắn nhắm mắt lại. Khuôn mặt kiên nghị tuấn tú lộ vẻ đau buồn khó nhận ra.
Song, hắn bỗng cảm giác có ai đó ôm eo mình.
Erik mở mắt. Cô nhóc xinh đẹp đang nhìn hắn, “Thầy ơi, ai làm thầy không vui à?”
Cô gái tóc đen rúc hẳn vào vòng tay hắn rồi ôm lấy eo hắn. Bắp chân mềm mại kề sát người hắn.
Vesper ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú. Cặp mắt xanh xám sáng long lanh.
Erik gạt sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, “Còn ai ngoài em được nữa.”
Mái tóc đen dài mượt như nhung xõa tung trên gối. Dưới ánh đèn ấm cúng, khuôn mặt xinh xắn quyến rũ đến khó tin.
Mắt Erik lấp lóe tia sáng nhỏ.
Đúng lúc này –
Giữa chừng có tiếng gõ cửa.
Erik mở mắt sực tỉnh.
Cảnh tượng trước mặt hơi rối loạn. Đầu óc hắn vẫn còn mơ màng, chưa muốn quay về thực tại.
Nhưng khi hắn trở lại thế giới thực, tất cả nỗi đau một lần nữa dâng trào khiến hắn gần như không thể chấp nhận nổi.
Sắc mặt Charles có phần tiều tụy. Nhưng bấy giờ cặp ngươi xanh thẳm lại le lói một tia hi vọng nào đó.
Erik nhíu mày, “—Cậu tìm được gì rồi?”
Sự hăng hái thoáng hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai của Charles, “Chờ thời cơ, nửa thế kỉ sau, cô ấy sẽ tái sinh.”
“Cái gì –” Erik đờ người, dù thoạt trông tỉnh táo điềm tĩnh nhưng bờ môi hơi run run đã bán đứng hắn.
Erik và Charles xuất hiện trong phòng họp. Ngồi đối diện họ là một cô gái trẻ đầu bù tóc rối, nom khùng khùng điên điên.
Erik hoang mang, “Cô ta là ai?”
“Máy dò sóng não của tôi đã phát hiện ra sự khác biệt của cô ta, nhưng rõ ràng cô ta không phải dị nhân.” Charles nhìn những quân bài bẩn thỉu trong tay người phụ nữ trẻ, “Cô ta là phù thủy đến từ nước Anh tên Sibyll Trelawney.”
Sibyll Trelawney là một người thần kỳ với lối hành xử như kẻ lừa đảo bị mất trí khiến cho đối phương khó có thể tìm ra thông tin gì về mình.
“Sibyll” là nữ tư tế của đền thờ thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp, người có khả năng tiên đoán tương lai nhờ sự ưu ái từ thần mặt trời.
Với tư cách hậu duệ nữ tư tế Hy Lạp, Sibyll Trelawney cũng đưa ra được những lời tiên tri tuyệt vời.
Nhưng thường thì – sẽ chẳng ai tin cô ta.
Người cô ta ám mùi rượu nấu ăn sherry. Mái tóc bù xù trông cực kì rối.
Charles nhìn về phía Trelawney, “Phù thủy đáng kính, xin hãy nhắc lại lời tiên tri của mình đi.”
Trelawney khá rụt rè nhìn thoáng qua Magneto. Hơi thở sắc bén mà nguy hiểm trên người gã đàn ông khiến cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối mặt với hy vọng duy nhất, Erik điềm tĩnh nhìn nữ phù thủy kia.
Trelawney đặt tấm bài tarot xuống. Đây là công cụ bói toán từ thời Hy Lạp cổ gồm 78 lá bài.
Trong số đó có 22 lá chính, thường được gọi là Trumps.
Hai mươi hai lá chính đều mang ý nghĩa rõ ràng. Thường khi xem bói chủ yếu sẽ dựa vào 22 lá này.
Trelawney rút ra một lá, lá thứ 16 trong Trumps – The Tower, tượng trưng cho cái chết và sự hủy diệt.
Trên lá vẽ hình tòa tháp bị sét đánh. Nhưng vào lúc này, khi Trelawney lẩm bẩm tên Vesper Lynd, tòa tháp trên bài tarot tự dưng biến mất.
Lá tarot tượng trưng cho cái chết và sự hủy diệt biến thành một tấm bài rỗng sờn rách theo làn khói trắng.
Đôi mắt Trelawnay đầy mê man. Giọng trầm khàn, “Vị thần sở hữu năng lực chết chóc vô tận sắp tái sinh…Nửa thế kỉ sau người sẽ hoàn thành việc thu thập linh hồn…Người sẽ làm chủ bản thân và trỗi dậy…Mạnh mẽ hơn bao giờ hết…”
Bầu không khí tù đọng, căng thẳng. Gió ngoài cửa sổ nghe thật quái dị.
Erik siết chặt nắm đấm, quay lưng rời khỏi phòng họp.
Sự thẫn thờ đã không còn trên gương mặt hắn. Uy thế vô tận lại bủa vây.
Charles theo sát sau, giọng điệu có phần bất an, “Erik, cậu muốn làm gì?”
Magneto liếc thoáng qua anh nhưng không dừng bước, “Tôi không phải dị nhân bất tử.”
Trong đám dị nhân, ngoại trừ một nhánh dị nhân thực sự bất tử thì đại đa số đều không thể trường sinh bất lão.
Trong số đó có vài người dùng siêu năng lực để ngăn sự lão hóa, ví dụ như Selene và Apocalypse. Chỉ cần tránh bị giết thì về cơ bản họ vẫn sống được lâu.
Cũng có một số người thay đổi, kéo dài tuổi thọ thông qua việc tái sinh hoặc bằng các cách khác. Họ sống tương đối lâu nhưng vẫn sẽ già yếu rồi chết đi, ví dụ như Wolverine, Sabretooth và Mystique.
Tuy nhiên, sự lão hóa của Magneto cùng Giáo Sư X chỉ chậm hơn so với người bình thường. Có thể qua thế kỉ tiếp theo, họ sẽ già đi rất nhiều.
Giờ hắn muốn tìm ra cách để được bất tử.
Charles mím môi. Cặp ngươi xanh thẳm chan chứa dịu dàng trìu mến.
Anh thầm mỉm cười –
“Dù là thế kỉ sau hay cuối thế kỉ thì ta cũng sẽ gặp lại cô ấy mà thôi.”
Cả hai sánh bước cùng nhau, lặng lẽ hướng về hành trình vô định.