Chương 261 - Dự định tương lai
Mặt Cam Ninh Ninh xám như tro, cô co mình xoa xoa hai bàn tay, nhỏ giọng giải thích, “Mạnh Niệm Sanh, tôi không cố ý, hôm nay tâm tình của tôi không được tốt lắm, tôi…”
“Tiêu Ái Nguyệt, em còn đứng ngốc ở đấy làm gì? Tâm tình của khách không tốt kìa, em không rót cho người ta ly trà sao?” Từ Phóng Tình dứt khoát lên tiếng, lưu loát giống như đao phủ đâm thẳng vào lòng người, nói trúng tim đen của đối phương. Lời nói không phải
hung ác, chỉ là có thâm ý, nghe vào tai sẽ khiến người khác có chút chột dạ, “Cam Ninh Ninh, nếu em không có thời gian thì không cần phải cố ý tới đây. Tôi không phải là cấp trên của em, không cần thiết phải qua
loa và nịnh nọt như vậy. Tôi cũng không có hứng thú gì về việc em không
chấp nhận được tình yêu đồng tính, nếu em kỳ thị tính hướng siêu việt
này thì chi bằng đừng gặp nhau nữa.”
Tiêu Ái Nguyệt nén cười, nghĩ đến Từ Phóng Tình ở nhà đọc cổ văn mỗi ngày, ngay cả cách nói
chuyện cũng trở nên nho nhã. Cô vừa che giấu sự hào hứng của bản thân,
vừa đi đến trước mặt Cam Ninh Ninh, “Ninh Ninh, em muốn uống gì không? Nếu kết hôn thì nhớ gửi thiệp mừng cho bọn chị nha.”
Câu nào của Từ Phóng Tình cũng có gai, Cam Ninh Ninh không phải không hiểu
tính cách của đối phương, nhưng cô ở cũng không được mà đi cũng chẳng
xong. Cô nhìn Mạnh Niệm Sanh, phản xạ có điều kiện muốn người kia giải
vây giúp mình, ai ngờ cậu ấy cứ luôn một mực cúi đầu, biểu hiện không
mấy tích cực. Cam Ninh Ninh bất chợt cảm thấy căng thẳng và bất an, cô
đã nghĩ Mạnh Niệm Sanh lúc nào cũng suy nghĩ và nhất định sẽ bao dung
cho cô, nhưng sự lãnh đạm của cậu ấy hiện giờ đã khiến cô cảm thấy sợ
hãi, bởi vì cô biết Mạnh Niệm Sanh cũng chẳng phải là người ấm áp như
mặt ngoài. Trên người của cậu ấy có gai, trên thân thể của Mạnh Niệm
Sanh luôn ẩn tàng gai nhọn, cậu ấy chưa từng thể hiện ra trước mặt cô
nhưng cũng không có nghĩa là sau này sẽ không. Cam Ninh Ninh kinh ngạc
nhìn Mạnh Niệm Sanh chằm chằm, sắc mặt ngưng trệ, mang theo thất vọng.
Tiêu Ái Nguyệt không nhìn được hình tượng kiểu này, sau khi bưng cho Cam
Ninh Ninh một ly nước cam liền vô thức đi đến bên cạnh Mạnh Niệm Sanh,
sau đó dùng tay nhéo vào bờ vai của người nọ, “Tiểu Mạnh, lát nữa chúng ta nấu món gì?”
Mạnh Niệm Sanh làm sao không cảm giác được Tiêu Ái Nguyệt khéo hiểu lòng
người, cô thoáng quan sát phòng bếp, sau đó lại quay đầu nhìn Tiêu Ái
Nguyệt, ánh mắt khẽ liếc qua Cam Ninh Ninh rồi thản nhiên nói, “Người không nhiều, xào chút thức ăn là được rồi.”
Tiêu Ái Nguyệt làm bộ vui mừng vỗ tay một cái, “Vậy thì để tôi giúp em rửa đồ ăn.”
Hai người nói xong, Tiêu Ái Nguyệt kéo Mạnh Niệm Sanh đi vào bếp, bỏ lại Từ Phóng Tình và Cam Ninh Ninh trong phòng khách. Từ Phóng Tình bình thản
nghiêng đầu bưng ly sữa bò lên uống hai hớp nhỏ, “Tôi nghĩ chắc em cũng không muốn ở lại ăn cơm đâu nhỉ.”
Cam Ninh Ninh lắc đầu, ánh mắt vẫn có chút mê ly, cô chậm rãi quay người đi về hướng cửa hai bước, “Chị Tình Tình, Mạnh Niệm Sanh thật sự thích phụ nữ sao?”
“Đó là chuyện xấu sao?” Từ Phóng Tình không đáp thẳng, ngược lại hờ hững hỏi, “Cam Ninh Ninh, em ấy có thích phụ nữ hay không, đối với em mà nói không
phải là chuyện cốt yếu, bởi vì em vốn không thích em ấy, không phải sao? Em để ý như vậy là vì bản thân cũng đồng tính? Hay là do em ấy đồng
tính?”
Cam Ninh Ninh không phải là người cứng nhắc, cô đã sớm biết mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình nhưng cũng không
có bất kỳ kháng cự nào. Hiện giờ, cô bỗng dưng kỳ thị Mạnh Niệm Sanh là
do cả hai vốn là thanh mai trúc mã hay vì lý do gì khác? Có lẽ chỉ có
bản thân cô tự biết rõ.
Từ Phóng Tình không muốn giữ Cam Ninh
Ninh lại, cánh tay cô chống hờ lên sofa, mắt nhìn thẳng vào cửa phòng
bếp, biểu hiện lười biếng, hiển nhiên là tư thế của nữ vương. Từ Phóng
Tình khá trì độn đối với tình cảm của mình, không có nghĩa là cô không
hiểu tình cảm của người khác. Mạnh Niệm Sanh nhất định thích Cam Ninh
Ninh, nhưng tình cảm mông lung và hèn yếu của Cam Ninh Ninh lại không
thích hợp với kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Mạnh Niệm Sanh. Nếu đã không thích hợp thì không nên miễn cưỡng, hơn nữa Từ Phóng Tình thật sự không có
hứng thú làm bà mai.
Ai cũng hiểu điểm này nhưng lại không dám vạch trần ra trước mặt Cam Ninh Ninh.
Dù sao cũng phải ăn Tết, ba người ăn cơm trưa xong, Mạnh Niệm Sanh quyết
định ở lại Thượng Hải để suy nghĩ. Tiêu Ái Nguyệt cũng nhận được điện
thoại chúc Tết của Giang Lâm Lâm từ Bắc Kinh xa xôi. Tính cách của bà
chị này quả nhiên là một lời khó nói hết, chị ta tựa như kẻ điên chính
cống, lúc tốt thì như thiên sứ, lúc xấu xa thì chẳng khác gì đồ biến
thái.
Tiêu Ái Nguyệt lười nói chuyện nên chỉ qua loa vài câu rồi
cúp máy. Mạnh Niệm Sanh ở trong phòng khách hỏi về những món ăn quen
thuộc của hai con mèo, Từ Phóng Tình đáp rất cẩn thận. Tiêu Ái Nguyệt
khó hiểu nhìn Mạnh Niệm Sanh bế mèo lên mới biết thì ra em ấy muốn giúp
các cô nuôi mèo.
Tiêu Ái Nguyệt muốn để Cam Ninh Ninh thu dưỡng
mèo hơn, suy cho cùng thì địa vị của Cam Ninh Ninh trong lòng cô cao hơn Mạnh Niệm Sanh rất nhiều, nhưng vì một số chuyện, khoảng cách sẽ dần bị kéo dài, không thể tránh né, đồng thời vô cùng tàn nhẫn.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy tứ chi đều trở nên khó chịu, đặc biệt là khi cô trông
thấy Mạnh Niệm Sanh ngồi bên cạnh Từ Phóng Tình nói chuyện phiếm hệt như hai chị em tốt, cô thoáng chốc nghĩ đến Cam Ninh Ninh, trong lúc nhất
thời cảm thấy Từ Phóng Tình quá mức bạc tình bạc nghĩa, đúng là tháng
năm vội vã, chẳng thể xác định được chuyện gì.
Mạnh Niệm Sanh
đoan chính ngồi xuống, trong con ngươi ẩn ẩn nước, một cái nhăn mày, một nụ cười tràn ngập phong tình. Từ Phóng Tình thật ra cũng vô cùng tùy ý, chị ấy không có chút rung động nào, tiếng nói vẫn rất lãnh đạm. Chị ấy
hơi nghiêng người, cánh tay nửa chống đầu, trên gương mặt tinh xảo lộ ra đôi môi căng mềm. Tiêu Ái Nguyệt chưa từng phát hiện ra lúc chị ấy
không bôi son, bờ môi cũng đẹp mắt như vậy. Cô bất giác dùng ngón tay
trỏ đặt lên khóe môi của Từ Phóng Tình, động tác này khiến cuộc trò
chuyện dừng lại đột ngột. Mắt thấy sự lúng túng đang lan tràn khắp
phòng, Tiêu Ái Nguyệt xấu hổ luống cuống lui về phía sau một bước, ngữ
khí ngượng ngùng, thấp giọng giải thích, “Chị chưa lau sữa bò.”
Nói xong còn lừa mình dối người quăng cánh tay qua một bên.
Ngón giữa kia vẫn còn có chút tê dại, Từ Phóng Tình nhàn nhạt quay đầu, ánh
mắt dịu dàng như đang vuốt ve Tiêu Ái Nguyệt khiến mặt của đối phương đỏ đến mang tai, vò đã mẻ không sợ sứt, nói thẳng, “A, là em nhìn lầm.”
Từ Phóng Tình mặc kệ người kia, cảnh tượng vừa rồi tựa như giấc mộng, trong mắt cô tràn đầy ánh lửa, lười biếng mở miệng nói, “Tiêu Ái Nguyệt, em lại đói bụng.”
Mập mờ, mập mờ, mập mờ, mập mờ đến điên cuồng, mập mờ trong sự trầm mặc.
Mạnh Niệm Sanh vô tội cười cười, cô hào phóng thở một cái nhẹ nhõm, sau
đó khom người ôm Ngốc Nguyệt vào ngực rồi nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng khá to của nó.
Tiêu Ái Nguyệt có chút ngượng ngùng đi qua sofa bế Mặt Trời lên, “Ngày mai, tụi tao sẽ đi Mỹ tảo mộ ba của Tình Tình rồi, tụi bây phải ngoan ngoãn theo mẹ Mạnh nghe chưa.”
Lúc này, Mạnh Niệm Sanh còn không biết nên nghe sơ qua có hơi kinh hãi, “Một mình chị đi thôi sao?”
Tiêu Ái Nguyệt nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình rồi lắc đầu nói, “Không, Tình Tình hiện đang mang thai, chúng tôi đã thương lượng rồi, chị ấy sẽ đến Mỹ dưỡng thai. Lần này đi, trước hết phải kiểm tra thân thể một
chút, sau đó tìm một chỗ tốt để an dưỡng. Trước đó, tôi cũng cân nhắc
qua, kỳ thật hoàn cảnh trong nước như vậy, sau khi sinh con cũng không
dễ gì. Em thấy đó, ở Thượng Hải đầy ‘ngư long hỗn tạp’, Tình Tình và tôi có thù địch ở khắp nơi, đối với con của chúng tôi thật sự cũng không
tốt lắm.”
Cô còn chưa giải quyết được chuyện của Giang Lâm
Lâm, nhưng lại ngay thẳng nói ra dự định cho Mạnh Niệm Sanh nghe. Trên
mặt của Mạnh Niệm Sanh hiện ra sự dịu dàng, cũng không nói thêm gì, chỉ
nhàn nhạt cười, “Tôi đã ở Los Angeles mấy năm, có gì cần hỗ trợ, có thể tìm tôi.”
Tiêu Ái Nguyệt rất thích dáng vẻ như vậy của đối phương nên cũng không hỏi
gì nhiều, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Cô không đáp lại mà chỉ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Từ Phóng Tình, tay vuốt ve vùng bụng bằng
phẳng của người yêu một lúc, dịu dàng trong mắt tựa như có thể chảy ra
nước, “Em sắp có con rồi, nghĩ tới thật là vui vẻ.”
Nhiệt
độ vào buổi chiều mùa đông lên cao, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng
vào nhà. Từ Phóng Tình đưa tay giữa chặt mu bàn tay của Tiêu Ái Nguyệt
đang áp trên bụng mình, cô cúi đầu, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là vẻ
nhu tình giữa lông mày mà Mạnh Niệm Sanh chưa từng thấy qua, khoảnh khắc như thế, Mạnh Niệm Sanh đột nhiên cảm thấy bản thân như người ngoài
cuộc. Truyện Đoản Văn
Cô vẫn luôn là người ngoài cuộc, tuổi thơ mất cha, thiếu niên thì bị lừa,
dẫu thành tựu hôm nay có lớn như thế nào thì cũng chẳng có ai ở bên
cạnh. Có một số thời khắc, Mạnh Niệm Sanh cực kì hâm mộ những cặp vợ
chồng trẻ, trong quá khứ, cô luôn cho là Cam Ninh Ninh sẽ là người cuối
cùng ở bên cô, cơ mà hai người quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cô
chưa từng nghĩ Cam Ninh Ninh sẽ ghét mình đến thế, nghĩ vậy nên tim lập
tức chìm xuống, tìm không thấy đường ra.
“Chị Việt nói tối nay sẽ qua đây.” Tiêu Ái Nguyệt đang đắm chìm trong hạnh phúc của mình nên khó tránh
khỏi sẽ làm chuyện không nên. Cô vốn cẩn thận, thấy ánh mắt ảm đạm của
Mạnh Niệm Sanh, phong tình trong mắt lập tức biến mất, cô không đành
lòng nói, “Chị ấy nói trước khi đi Mỹ thì phải đặt cho con của chúng ta một cái tên, ha ha. Tiểu Mạnh, hay là em cũng nghĩ phụ đi!”
“Nam hay nữ vậy ạ?”
“A……” Tiêu Ái Nguyệt ngẩn người, trên mặt xẹt qua một tia kỳ quái, “Nghe nói tên càng xấu càng quê thì càng dễ nuôi, lúc tôi còn bé, mẹ tôi rất
muốn đặt tên cho tôi là Nhị Cẩu, hay là lấy làm nick name ở nhà đi, dù
là nam hay nữa đều có thể dùng.”
Dùng tốc độ mắt thường có thể thấy rõ sắc mặt của Từ Phóng Tình rất kém. Mạnh Niệm Sanh không dám lên tiếng, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Từ Phóng Tình lập tức đưa tay đập vào đầu Tiêu Ái Nguyệt, lông
mày cau lại, cường độ không lớn nhưng vô cùng khí chất, giống như muốn
bóp chết Tiêu Ái Nguyệt, “Tiêu Ái Nguyệt, em tự mình đến cục cảnh sát điều tra xem có bao nhiêu người tên Nhị Cẩu có thể sống đến một trăm
tuổi? Hay là có bao nhiêu Nhị Cẩu thành phú bà phú ông? Đừng có mang tập tục cổ hủ ở thôn nhỏ của em để áp đặt lên con của tôi, nếu em dám có
loại suy nghĩ này, đêm nay tôi sẽ lập tức mang thẻ căn cước của em đổi
thành Tiêu Nhị Cẩu!”
Tiêu Ái Nguyệt không dám đối mặt với người kia, chỉ dám nhỏ giọng lên tiếng, “Tên ở nhà thôi mà, không được sao? Chị không có nhũ danh sao? Chẳng phải người ta gọi chị là Tình Tình sao? Cũng rất quê mà.”
Vừa dứt lời, cánh tay lập tức bị ôm lấy, sau đó có một hàm răng bá đạo hung hăng cắn xuống. Từ Phóng Tình cường thế hạ hai hàm răng xuống làm Tiêu
Ái Nguyệt kêu thảm một tiếng, nửa bên mặt còn bị người ta đánh, vừa đỏ
lại vừa sưng.
Từ Phóng Tình ưu nhã gác đùi phải lên chân trái,
giống như người rảnh rỗi tự show ra đường cong, da thịt trắng nõn trơn
mềm phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hào quang mê người
khiến mắt của Tiêu Ái Nguyệt trở nên đau nhức. Cô muốn mở miệng phản
kháng nhưng không thể nói ra được, chỉ có thể ngây ngốc ngồi bên cạnh
người kia, một nửa linh hồn như bị ai đó rút hết ra.
Mạnh Niệm
Sanh và Từ Phóng Tình vốn không quen thân, cô cũng không biết một màn
vừa rồi của Từ Phóng Tình có thể ghi vào lịch sử của Tiêu Ái Nguyệt. Lúc cô còn đang khổ cực suy nghĩ tên cho em bé, cũng không biết hai người
Từ Tiêu kia có hỗ trợ hay không, nhưng lại có cảm giác thiên ngôn vạn
ngữ bị ngăn ở cổ họng. Mạnh Niệm Sanh khe khẽ thở dài, “Cái tên trung tính thôi, lấy chữ Niệm, hai chị thấy tên Từ Niệm thế nào?”
Tiêu Ái Nguyệt đặc biệt cơ cảnh, “Nghe vào rất giống tên tiên phong trong cải cách.”
Mạnh Niệm Sanh dịu dàng cười “Thật ra thì tên của hai chị cũng giống vậy mà.”
Tiêu Ái Nguyệt, “…”
Từ Phóng Tình, “…”
“Vẫn nên chờ tổng giám đốc Quý tới đi.” Mạnh Niệm Sanh thức thời làm trang tuấn kiệt.
Faye: Nhớ ở Việt Nam cũng thích đặt tên con xấu cho dễ nuôi như gà vịt heo
chó đủ kiểu!:)))) Nhưng Nhị Cẩu thì đúng là ko nói nên lời!:)))))