Chương 45: Bình yên
Tới hơn 9 giờ sáng thì hai người mới thực sự thức dậy. Cố Tiêu Ngữ nhìn khuôn mặt phóng đại của Hạ Việt An, mỉm cười nói:
– Chào buổi sáng, bảo bối.
– Ừm, chào buổi sáng. – Hạ Việt An cũng mỉm cười.
Chưa kịp cười được mấy giây, nàng đã cảm nhận được bàn tay của cô đã mò tới trước ngực mình, còn nắn bóp mấy cái. Nàng rùng mình:
– A…cậu làm gì vậy?!
– Chúng ta vận động buổi sáng một chút.
Do Cố Tiêu Ngữ nằm sát vào người Hạ Việt An nên nàng cũng cảm nhận được vật cứng rắn, nóng hổi kia đã đứng thẳng từ bao giờ, lại còn cọ cọ vào người nàng.
– Không được, cậu tránh ra, tớ không muốn…ưm…
– Nói dối, không muốn mà ướt như vậy sao?~
– Tại cậu…cậu…a…
Nàng chưa kịp nói xong thì cô đã kéo nàng vào trong chăn.
…
Mãi cho tới hơn 10 giờ sáng…
Cố Tiêu Ngữ mặc lại quần áo chỉnh tề, cô nhìn Hạ Việt An đang quấn chăn kín người ngồi trên giường, hốc mắt nàng có chút đỏ. Tự nhiên cô lại sinh ra cảm giác tội lỗi:
– Cậu…có đi được không?
– Cậu nói thử xem? – Hạ Việt An oán giận nhìn cô.
Chột dạ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm thành phố buổi sáng.
Hạ Việt An chống tay lên giường, cố gắng ngồi dậy. Hai chân nàng run run đứng trên nền đất. Mà Cố Tiêu Ngữ liếc mắt nhìn thấy điều ấy, cô ân cần tiến lại gần nàng:
– Cậu có tự đi được không? Tớ tắm cho cậu nhé?
– Không cần!
Nàng cố gắng lết vào phòng tắm, sau đó đóng sầm cánh cửa lại.
Cố Tiêu Ngữ ở bên ngoài gãi gãi mũi, có vẻ như cô bị giận rồi.
Cả ngày hôm đó, Hạ Việt An chỉ nằm ở trên giường, nàng trừng mắt nhìn “đồ vô lại” đang ngồi trên ghế đọc sách.
Tổng thể thì Cố Tiêu Ngữ cũng có cơ thể rất chuẩn mực nha. Cơ tay cùng vòng eo săn chắc, còn có cơ bụng nữa, nàng đã từng sờ qua. Tỉ lệ cơ thể cân xứng hoàn hảo. Khuôn mặt thì xinh đẹp diễm lệ, rất có khí chất. Nếu không để ý chi tiết phía sau gáy không có tuyến thể, người khác rất dễ nhầm cô là omega chứ không phải alpha.
Thoạt nhìn Cố Tiêu Ngữ có vẻ cấm dục, nhưng trên giường thì lại chẳng khác nào cầm thú, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Đang chăm chú đánh giá thì Cố Tiêu Ngữ ngẩng đầu lên, Hạ Việt An bị phát hiện đang nhìn lén, nàng vội nhìn đi chỗ khác.
Cô đóng cuốn sách lại, để lên bàn sau đó tiến tới bên giường:
– Cậu cần gì sao? Đói à? Tớ đặt đồ ăn nhé?
– Tớ không đói. – Nàng lắc đầu.
– Nè…tối tớ có thể…không qua sofa ngủ được không…?
Do đêm hôm qua quá cuồng nhiệt nên Hạ Việt An đã không cho phép Cố Tiêu Ngữ ngủ trên giường cùng mình. Nếu ngủ cùng nhất định sẽ phát sinh chuyện đó. Mà chỉ còn 6 ngày nữa là kết thúc kì thực tập cuối khoá, nàng không muốn phải nằm nghỉ nữa.
– Không được!
Nét mặt Hạ Việt An vô cùng nghiêm túc. nàng sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.
– Nhưng tớ nằm sofa bị đau lưng, đau lắm đó.. – Cô chun mũi làm nũng.
Vừa nghe tới Cố Tiêu Ngữ ngủ sofa bị đau lưng, Hạ Việt An lại có chút mủi lòng. Nàng thở dài:
– Nhưng mà…cậu phải hứa sẽ…không được đụng vào tớ.
– Được, tớ không đụng!
Cố Tiêu Ngữ vô cùng quyết tâm nói.
Cùng lúc đó, tại quán đồ ăn vặt gần cổng trường, Cố Mộng Đình cùng đám bạn ngồi tụ tập tại đó.
Có vẻ như Cố Mộng Đình vẫn chưa quên được cú sốc hôm qua. Bạch Nguyên vỗ vai cô ấy an ủi:
– Thôi mà, đừng buồn quá, trên đời này cũng không phải chỉ có cô Hạ là omega.
Dư Diễm An nửa tin nửa ngờ, tay chống cằm:
– Nhưng mà rõ ràng lúc trước cô Hạ có nói người yêu cô ấy họ Cố mà? Làm tao cứ tưởng cô ấy bật đèn xanh cho Mộng Đình rồi chứ.
– Mày ngốc quá! Trên đời này cũng đâu phải chỉ có mình Mộng Đình họ Cố đâu. – Bạch Nguyên gõ đầu Dư Diễm An một cái.
Cố Mộng Đình thở dài một cái:
– Thôi tụi mày im hết đi. Tuần tới là các thầy cô thực tập kết thúc khoá thực tập ở trường chúng ta rồi. Tụi mày coi bàn gì với nhỏ lớp trưởng, tổ chức tiệc chia tay.
– Ủa? Thì ra nãy giờ mày im im không phải vì buồn chuyện cô Hạ hả? – Bạch Nguyên ngơ ngác hỏi.
– Thì cũng có một chút. Nhưng mà buồn chuyện phải chia tay mấy thầy cô thực tập hơn.
Dư Diễm An vỗ vỗ vai Cố Mộng Đình:
– Không “suy” vì tình thì tốt rồi, tụi mình đi gặp lớp trưởng bàn kế hoạch đi!
Buổi tối hôm ấy, tại khách sạn…
Cố Tiêu Ngữ tắm xong, cô vừa cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của mẹ nhỏ Cố Dĩ Ninh:
“Con xem thế nào tết năm nay dẫn Việt An về quê chơi, lâu lắm hai đứa không về, mọi người đều nhớ hai đứa lắm.”
Cô nhẩm tính thời gian. Tính từ giờ tới tết nguyên đán có lẽ không còn xa nữa. Lúc đó cũng vừa lúc cô hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, Hạ Việt An có lẽ cũng sẽ kết thúc khoá thực tập và cũng chuẩn bị hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp của nàng.
Vậy thì tết nguyên đán năm nay nhất định cô và nàng phải về rồi.
“Dạ được, tết năm nay tụi con nhất định sẽ về ạ.”