Chương 138: Không đọc được (2)
‘Mọi người, hãy sáng tạo!’
‘Hãy nghĩ về những gì người khác không thể!’
‘Các cậu phải biết phá bỏ giới hạn!’
Vào thời điểm đó, Lee Hyunsung đã nghĩ, ‘Vậy làm thế nào để làm điều đó?’
Nhu cầu của xã hội đối với Lee Hyunsung, người đã quen với việc đến trường, ăn cơm rồi đi ngủ từ nhỏ là một điều gì đó thật đột ngột.
Từ trước đến nay, anh đã được bảo phải di chuyển như thế nào và giờ anh ấy buộc phải làm một việc mà trước đây anh chưa từng làm?
Sáng tạo là gì? Có phải đấy là một ý tưởng mà người khác không thể nghĩ ra? Tại sao nó đột nhiên trở thành một thế giới mà anh phải làm những điều như thế này? Rồi thì anh ấy đã làm được gì cho đến nay?
Lee Hyunsung lang thang khắp các trường đại học và sau đó thật tự nhiên gia nhập q·uân đ·ội.
‘Tôi nghĩ cậu có một bản chất tự nhiên để trở thành một người lính. Hãy đi ứng tuyển để trở thành một sĩ quan cấp cao. ‘
Nếu lúc đó anh không nghe lời của quản giáo thì cuộc sống của anh bây giờ sẽ ra sao? Không làm cách nào biết được.
Anh không biết gì về tương lai mà anh đã bỏ lỡ. Dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng là một người lính và anh ấy đã sống không hối tiếc về sự lựa chọn của mình. Đối với một người cảm thấy lối sống xã hội khó khăn, vậy thì q·uân đ·ội sẽ tương đối thoải mái.
Quản giáo chúc mừng Lee Hyunsung đã vượt qua bài kiểm tra của sĩ quan cấp cao và nói:
‘Thiếu tướng Lee. Nếu cậu không chắc chắn thì chỉ cần làm theo những gì được chỉ dẫn. Vậy thì ít nhất mọi người sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm. ‘
Anh ấy đã nghe những lời này thay vì nâng ly chúc mừng. Kí ức vẫn rõ ràng như bữa trưa mà anh đã ăn một tuần trước. Tuy nhiên, nếu anh ấy có thể gặp lại quản trị viên thì anh ta sẽ hỏi một điều.
‘Quản giáo, tôi nên làm gì bây giờ?’ Lee Hyunsung nhìn biển lửa địa ngục ập đến và cắn chặt môi. ‘Tôi không có chỉ dẫn nào cho những trường hợp như thế này.’
Khi anh hét lên anh đã nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn cho mình nếu nói ra tín ngưỡng của q·uân đ·ội, “Jung Heewon-ssi! Xin hãy tỉnh lại! Xin cô đấy!”
Cũng như tín ngưỡng phục vụ không thể lay chuyển trái tim của những người lính, giọng nói của anh ấy không đến được với Jung Heewon.
Hwaruruk!
Khi ngọn lửa địa ngục bao phủ mặt đất và các hóa thân bị t·hiêu r·ụi một cách đau đớn anh ấy đã kịp trốn sau một tòa nhà trong gang tấc.
“Kuaaack!”
“Giúp tôi với!”
Lee Hyunsung không thể cứu bất kỳ ai trong số họ. Anh nhìn những c·ái c·hết đang diễn ra trước mắt mình và một lần nữa nhận ra rằng ‘công lý’ đang ngủ yên bên trong anh chỉ là một cuốn sổ tay học thuộc.
Bóng dáng của Jung Heewon đang đến gần trong làn hơi nóng mơ hồ.
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ đang nhìn bạn.]
Lee Hyunsung đón nhận ánh mắt im lặng đó và cắn chặt môi.
‘Dokja-ssi. Tôi nên làm gì đây?’
Anh có nên chiến đấu không? Anh có thể ngăn cản cô ấy không?
Lee Hyunsung nhìn Jung Heewon đang đến và nắm đấm của anh rung lên. Lee Hyunsung không biết sự rung chuyển này có ý nghĩa gì, tại sao anh lại do dự và tại sao anh không thể chạy khỏi nơi này.
Có lẽ đó không khó để làm điều đó. Điều khó khăn ở đây là chính Lee Hyunsung.
‘Dokja-ssi, làm ơn cho tôi biết câu trả lời!’
Mặc dù biết điều đó là không thể, Lee Hyunsung vẫn cầu nguyện như một đấu thủ dự bị trong tuyệt vọng với hy vọng khóa đào tạo sẽ bị hủy bỏ do thời tiết. Sau đó, thật tuyệt vời, anh nghe thấy giọng nói mà anh hằng mong đợi.
-Lee Hyunsung-ssi.
Anh đã nghĩ đó là một trò đùa.
-Anh có nghe thấy tôi không?
Tuy nhiên, đó không phải là một trò đùa. Anh nhìn quanh nhưng không tìm thấy nguồn gốc phát ra giọng nói. Nói cách khác, giọng nói đã vang lên trong đầu anh.
“Dokja-ssi!”
Đây có phải là cái bẫy của kẻ thù? Dù vậy, anh vẫn sẵn sàng tin vào điều đó ngay cả khi đó là thủ đoạn của kẻ thù.
– Hãy bắt đầu suy nghĩ trong khi chạy trốn. Có hai cách.
Lee Hyunsung theo bản năng đứng dậy và bỏ chạy. Đó không phải là một cái bẫy. Chỉ có một người sẽ nói như thế này.
Jung Heewon đang đuổi theo sau anh nhưng anh không còn sợ nữa. Hơi thở của anh đã ổn định và anh đã sẵn sàng chấp nhận những mệnh lệnh mới. Các cơ của anh bắt đầu căng lên khi hơi thở của anh trở nên nặng nhọc.
-Một phương pháp là g·iết Jung Heewon.
“…Một lựa chọn quen thuộc.”
Kim Dokja đã luôn như vậy. Nó đã như thế này kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Cậu ấy luôn đưa ra giải pháp an toàn nhất và tàn bạo nhất trước. Tuy thành viên trong nhóm không tán thành nó.
“Phương pháp thứ hai là tiếp tục chạy trốn như thế này?”
-…Đúng rồi.
“Vậy thì chúng ta sẽ làm theo cách thứ ba.”
Giải pháp của Kim Dokja luôn là câu trả lời thứ ba. Cậu ấy là người luôn nghĩ đến tình huống thứ ba. Đó là Kim Dokja. Vì vậy, Lee Hyunsung đã tin tưởng vào cậu ấy.
Tuy nhiên…
-Lee Hyunsung-ssi. Lần này không có phương pháp thứ ba.
***
Tất nhiên, tôi đã có một phương pháp thứ ba. Tôi chỉ cần phải đợi thời điểm thích hợp.
[Omniscient Reader’s Viewpoint giai đoạn 3 được kích hoạt.]
[‘Góc nhìn với vai trò hỗ trợ ngôi thứ
nhất’(‘1st person supporting role viewpoint’ )hiện chưa hoàn thành.]
Jung Heewon đang sử dụng Ngọn lửa Địa Ngục. Điều đó thật khủng kh·iếp ngay cả khi địch thủ không tài giỏi. Chà, ai sẽ khác?
“… Tại sao cậu luôn như thế này?” Lee Hyunsung hét lên trong khi thở gấp gáp. Ở ngôi thứ nhất có nghĩa là tôi cũng có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa địa ngục.
Jung Heewon vung kiếm như định biến cả Seoul thành biển lửa. Trên thực tế, nói một cách chính xác, phương pháp thứ nhất và thứ hai mà tôi đã trình bày sẽ cho ra cùng một kết quả.
Lee Hyunsung phải g·iết Jung Heewon hoặc bỏ trốn. Nếu anh ta rời đi, Jung Heewon sẽ cạn kiệt ma lực và c·hết. Nói cách khác, một trong số họ sẽ c·hết. Đây là kịch bản ‘Nirvana’ c·hết tiệt.
“Giết Heewon-ssi? Cậu đến chỉ để cho tôi lời khuyên đó? ”
Jung Heewon đang đến gần. Nó khác khi họ là đồng minh nhưng bây giờ tôi biết chắc chắn cô ấy đã trở thành kẻ thù.
Là thẩm phán của sự hủy diệt, Jung Heewon rất mạnh mẽ. Ngay cả khi cô ấy không sử dụng Thời gian phán xét, cô ấy vẫn là chủ nhân của Sát quỷ. Ngoài ra, còn có sự kỳ thị của Uriel_Ngọn lửa địa ngục.
Cô ấy là một trong những thành viên mạnh nhất trong nhóm của tôi. Gần như không thể trấn áp Jung Heewon nổi cơn thịnh nộ mà không g·iết cô ấy.
“Tôi không thể chấp nhận phương pháp này.”
Sự can đảm này là cái khỉ gì vậy? Lee Hyunsung bắt đầu chạy về phía Jung Heewon.
– Chờ một chút, Lee Hyunsung-ssi!
“Jung Heewon-ssi! Tỉnh lại đi!”
Lee Hyunsung tiếp tục chạy về phía Jung Heewon. Anh lao vào như thể đang giận vì đã tin tôi, đất nước và những chỉ dẫn. Great Mountain Push của Lee Hyunsung và Ngọn Lửa Địa Ngục của Jung Heewon đụng độ nhau.
Tuy nhiên, lòng bàn tay có thể đẩy một ngọn núi cũng khó có thể xuyên thủng ngọn lửa của tổng lãnh thiên thần.
Cánh tay phải của anh sớm bắt đầu tan ra khỏi ánh sáng trắng tinh khiết.
“Jung Heewon-ssi!”
Lee Hyunsung kêu lên một tiếng đau đớn và chán nản. Lee Hyunsung bị mất cánh tay phải và vươn ra bằng cánh tay trái. Tôi khẩn trương kêu lên,
-Lee Hyunsung-ssi, nếu anh bỏ chạy thì ít nhất một trong hai người có thể sống.
“Tôi không muốn.”
-Không ai sẽ đổ lỗi cho anh nếu anh chạy trốn cả.
“Tôi không muốn!”
-Không phải cậu coi tôi là sách hướng dẫn sao? Vậy hãy nghe tôi.
“Tôi không tin vào một hướng dẫn như vậy!” Câu trả lời của Lee Hyunsung thật bất ngờ. Đồng thời, đó là câu trả lời của Lee Hyunsung.
Mọi người đều mâu thuẫn. Người làm theo những chỉ dẫn thực ra ghét nó hơn bất kỳ ai khác. Anh ấy là một người sáng tạo lại là người phục tùng hệ thống hơn bất kỳ ai khác. Chính khi phá vỡ được mâu thuẫn này, câu chuyện của anh sẽ bắt đầu.
“Tôi không thể bỏ cuộc, ngay cả khi kết quả không tốt! Tôi c·hết ở đây cũng không sao! ”
Hơn nữa, dù Lee Hyunsung có bền bỉ đến đâu, thì việc chống lại Ngọn lửa Địa ngục có thể làm tan chảy cả Shin Yoosung thật vô nghĩa. Cánh tay trái và sau đó là chân phải của anh bắt đầu tan chảy.
Tuy nhiên, Lee Hyunsung đã chống lại. Như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, anh ấy cố gắng tiếp cận Jung Heewon. Anh ấy loạng choạng khi đầu gối phải biến mất và tôi nói với anh ấy,
-Tôi hiểu rồi. Anh đã làm rất tốt.
Lee Hyunsung không trả lời. Tôi cười chua chát.
-Đây là phương pháp thứ ba.
Phương pháp thứ ba không phải là điều tôi có thể nói với anh ấy.Đó là điều Lee Hyunsung phải quyết định cho chính mình. Tôi thậm chí không tin rằng nó sẽ có tác dụng. Mặc dù vậy, tôi đã chọn con đường này vì tôi nhận thấy được những cảm xúc buồn bã xuất hiện trong tâm trí của Lee Hyunsung khi anh ấy nhìn thấy Jung Heewon.
-Anh tự tìm cách đi, chả có chỉ dẫn nào ở đây đâu.
Lee Hyunsung bật cười khi gục xuống trong biển lửa. “Dokja-ssi, cảm ơn.”
Tôi có thể cảm nhận được sự ngây ngất trong cơ thể Lee Hyunsung. Đó là một cảm xúc mà con người đạt đến khi họ vượt qua mâu thuẫn và nhận được câu trả lời từ c·ái c·hết.
Có lẽ cảm giác này là thực tế mà Nirvana muốn đạt tới. Thật tuyệt vời nếu Nirvana có thể nhìn thấy điều này. Jung Heewon là người bị l·ây n·hiễm nhưng Lee Hyunsung mới là người sống ở hiện tại hơn ai hết.
-Cảm ơn cậu. Nó đang bắt đầu bây giờ.
Đây là phần đầu của câu chuyện. Khán giả sẽ quyết định tiếp tục câu chuyện này hay không. Có một người đang nhìn Lee Hyunsung với đôi mắt tinh tường hơn bất cứ ai khác.
– Bậc thầy của thép. Một trong những sự tồn tại kiên định nhất trong Star Stream.
Tôi nói chậm rãi.
-Bạn còn định đợi đến lúc nào?
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ đang lắng nghe lời bạn.]
Chòm sao ‘Bậc thầy của thép.’ Chủ nhân của Orichalcum, hành tinh cứng nhất trong vũ trụ và là người tài trợ cho Thanh kiếm thép Lee Hyunsung. Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ.
-Hãy cho hóa thân của bạn một cơ hội.
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ im lặng.]
-Tôi biết nỗi sợ hãi của bạn. Bạn sợ hãi xác suất.
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ đã nhắm mắt.]
-Nhưng khi nào thì bạn mới để ý đến những tinh vân xung quanh mình? Bạn sẽ tiếp túc mơ mộng cho đến khi kết thúc kịch bản?
Lee Hyunsung đã làm đủ. Bây giờ phải dựa vào sự lựa chọn của nhà tài trợ của anh ấy
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ ghi nhận lòng dũng cảm của hóa thân ‘Lee Hyunsung.’]
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ nói rằng vẫn chưa đến lúc.]
Tôi cũng nghĩ thế. Thực tế, Lee Hyunsung vẫn còn quá yếu để thức tỉnh.
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ nghĩ rằng hóa thân ‘Lee Hyunsung’ sẽ không thể xử lý câu chuyện của anh ấy.]
Câu chuyện bằng thép rất cứng rắn và nặng nề. Lee Hyunsung sẽ không thể chịu đựng được. Tất nhiên, đó là nếu chỉ có một mình.
-Tôi sẽ chịu đựng nó với anh ấy.
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ đang nhìn bạn.]
Bậc thầy của thép dường như đang nghĩ về điều gì đó. Một lúc sau, một tin nhắn đã được nghe thấy.
[Chòm sao ‘Thần Chiến tranh Hàng hải’ đã gật đầu.]
Sau đó, tia lửa tràn đầy xung quanh.
[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ đang chuẩn bị cho quá trình tiến hóa thuộc tính của mình.]
[Cần có tường thuật để phát triển thuộc tính.]
[Chòm sao ‘Bậc thầy của thép’ đang thử thách câu chuyện.]
[Câu chuyện về ‘Bằng chứng thép’ đã bắt đầu!]
Một luồng ánh sáng bạc bốc lên từ cơ thể Lee Hyunsung. Tôi nhìn vào ánh sáng rực rỡ và liên tưởng đến một cảnh trong Ways of Survival.
Ai nhỉ? Một nhân vật đã hỏi Yoo Jonghyuk một câu hỏi như này.
「“ Tại sao Lee Hyunsung được gọi là Thanh kiếm thép? Ahjussi đâu có sử dụng kiếm ”. 」
Lee Hyunsung chưa bao giờ sử dụng kiếm trong bản gốc của Ways of Survival. Mặc dù vậy, biệt danh của Lee Hyunsung lại là Thanh kếm thép.
「“ Lee Hyunsung không cần kiếm. ” 」
Thép bắt đầu lớn lên từ cánh tay và đôi chân đã bị nung chảy Lee Hyunsung. Giống như vảy, lớp thép lớn dần bao phủ khắp cơ thể anh. Cơ thể của Lee Hyunsung biến thành một thanh kiếm lớn.
[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ đã kích hoạt sự kỳ thị ‘Sự biến đổi thép’.
Một thanh kiếm không thể gãy trước bất kỳ thử thách nào. Nếu Yoo Jonghyuk ở đây thì anh ta sẽ nói rõ ràng.
「“ Anh chàng đó, bản thân anh ta là thanh kiếm. ” 」