Chương 134
Nàng vốn chẳng đấu lại điểu nữ nhân.
Bây giờ ngẫm lại mới nhận ra lúc trước bản thân đã để lộ quá nhiều sơ hở.
Mà nàng vẫn rất tò mò, rốt cuộc U Nghiên đã nhìn thấy những sơ hở đó của nàng dựa vào đâu.
Nghe được câu hỏi của tiểu Dương Đà, U Nghiên chỉ khẽ cười hai tiếng, chống đỡ cơ thể mệt mỏi của mình để đưa tiểu Dương Đà ngốc nghếch đến một ngôi miếu đổ nát bỏ hoang, sau đó bắt đầu nhóm lửa.
Tiểu Dương Đà lập tức nằm bên đống lửa ấm áp, cái đầu dính bẩn của nàng hơi ngẩng lên, mở miệng hỏi với giọng điệu tò mò xen lẫn một chút lo lắng: “Rõ ràng ngươi đã khôi phục ý thức nhưng tại sao chúng ta vẫn còn ở cảnh trong mơ?”
U Nghiên trầm tư một lát, bình tĩnh đáp: “Do ta không muốn tỉnh lại.”
Diệc Thu vô cùng ngạc nhiên: “Vì sao chứ?”
“Phù Mộng Châu có khả năng lôi kéo hồn phách của kẻ tiến vào giấc mộng, ta bị thương ở trong mơ nên những vết thương ấy cũng sẽ gán vào ba hồn bảy phách của ta.” Ngồi bên đống lửa, vẻ mặt U Nghiên vẫn bình tĩnh không nôn nóng gì, hiển nhiên nàng đã tính sẵn trong lòng, “Bây giờ hồn phách ta bị tổn thương, dù vẫn còn sức để phá tan ảo cảnh nhưng sau khi rời khỏi Phù Mộng Châu lại chẳng còn đủ sức để đối phó chim Ế.”
Nàng nói, nàng cần phải dưỡng thương một thời gian mới thử đột phá ảo cảnh.
Diệc Thu nghe vậy cũng thở phào một hơi.
Quả nhiên, việc U Nghiên làm đều sẽ có cái lý của nó, không tới phiên một con Dương Đà có chỉ số thông minh thấp nhọc lòng.
Khi đề tài kết thúc, kế đến chính là khoảng không im lặng hoàn toàn mới.
Ánh mắt Diệc Thu cứ luôn vô thức nhìn lén U Nghiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh. Tuy trong lòng chứa đầy thắc mắc nhưng lại sợ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của nàng nên chẳng dám mở miệng hỏi.
Do dự một lúc lâu, tiểu Dương Đà không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm một chút.
“Có chuyện cứ hỏi.” Giọng nói U Nghiên lập tức vang lên.
Diệc Thu mấp máy môi, thuận miệng hỏi một câu: “À thì, ta… Khi nào ta mới có thể biến về hình dáng con người?”
U Nghiên vẫn không mở mắt, đáp lại: “Vài ngày nữa.”
“Ừ…” Diệc Thu gật gật đầu, lại tiếp tục do dự, liệu có nên hỏi thêm những điều lúc trước mình chưa hỏi rõ không.
“Ngươi chỉ muốn hỏi điều này thôi à?”
Xem ra nàng thật sự không thể dối gạt điểu nữ nhân bất cứ điều gì rồi.
Thế là tiểu Dương Đà thở dài thườn thượt, bèn hỏi: “Ta muốn biết… Rốt cuộc ngươi phát hiện điểm bất hợp lý ở trên người ta dựa vào đâu? Rốt cuộc ngươi có cái nhìn như thế nào về sự tồn tại của ta?”
Nghe vậy, U Nghiên im lặng suy nghĩ một lúc.
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, nàng hạ giọng trả lời: “Con dê ngốc ta nuôi không hiểu tiếng người, nó cũng sẽ không cố ý chạy ra khỏi phòng để tìm ta.”
“……” Diệc Thu chép miệng.
Là hệ thống chỉ dẫn nàng đi, vốn dĩ nàng không muốn tới gần nhưng ngặt nỗi hệ thống cứ nằng nặc bật hiệu ứng 5 xu cho bằng được.
“Nó khá thích ăn cỏ và củ cải, mặc dù lâu lâu vẫn ăn được chút đồ chín nhưng không có chấp niệm sâu như ngươi. Nó sẽ không vì lột vỏ trái cây mà làm bẩn nhà, và càng sẽ không chạy lên giường ngủ.”
“……” Diệc Thu hít sâu một hơi.
Vậy nàng đành chịu, cho dù có cơ hội quay lại lần nữa nàng cũng không thể tiến hành ngụy trang ở phương diện này.
Bởi bản chất nàng chính là con người, thật sự chẳng tài nào nuốt được đống cỏ đó, còn củ cải… Nếu là củ cải sống, nàng cũng không thích ăn chúng.
Nếu thật sự quay lại được, có lẽ điều nàng có thể thay đổi đại khái là không chạm vào rổ trái cây và nhảy lên chiếc giường mềm mại kia.
“Còn nữa, lúc ta độ linh lực cho ngươi, nghe thấy tiếng lòng rằng ngươi gọi ta là vai ác.” Nói rồi, U Nghiên mở bừng mắt, nhìn thẳng vào mắt Diệc Thu với đầy vẻ nghiền ngẫm cân nhắc.
“Ta… Ta à thì, ta…” Tức thì, Diệc Thu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chuyện xảy ra khi nào vậy, chẳng thể nhớ nổi!
Ngại chết đi được, hoá ra mình bị phát hiện sớm và lộ tẩy hoàn toàn tới mức ấy!
“À, ừm…”
“Ta nói nhiều như vậy, liệu ngươi có muốn nói gì không?”
Câu hỏi bất thình khiến Diệc Thu đang từ lúng túng ấp úng biến thành không nói nên lời.
Nàng trầm mặc hồi lâu, sau mấy lần lưỡng lự muốn nói rồi lại thôi, nàng mới bắt đầu lấy hết dũng khí dưới ánh nhìn chăm chú của U Nghiên.
“Ta, ta có thể tiết lộ cho ngươi bí mật của ta, nhưng ta muốn nhắc nhở trước, đối với ngươi bí mật này có thể là… Có thể là một loại… Ừm…” Diệc Thu nghiêm túc tìm từ để hình dung, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói của tiểu U Nghiên, bèn ngước mắt thốt ra, “Lời nói vô căn cứ, thái quá đến cùng cực!”
Đúng, chính là câu nói đó.
Trên đời này, ai cũng thích coi mình là nhân vật chính, đặc biệt là một kẻ thông minh xinh đẹp mạnh mẽ, có địa vị thân phận cao và cực kỳ thích đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay như Ma Tôn U Nghiên đại nhân.
Mà sự thật đối với một kẻ tự cho mình là vai chính nhưng thực chất là vai ác như U Nghiên, thì nó quả thật là điều siêu thái quá.
“Ngươi nói đi, ta muốn nhìn xem nó thái quá đến cỡ nào.”
“Ừ…” Diệc Thu nhấp miệng, kể, “Ta là con người, vốn dĩ không thuộc về thế giới này, nhưng không hiểu tại sao lại bị lực lượng nào đó đưa đến cơ thể Dương Đà…”
“Hai mươi tám tuổi?”
“Sao ngươi biết?” Diệc Thu hơi sửng sốt.
“Chính ngươi nói.”
“Ồ…” Đôi tai nhỏ của Diệc Thu khẽ run, cố gắng nhớ lại thời gian mình bại lộ chuyện này, mãi một lúc vẫn chưa nhớ ra là khi nào.
Điểu nữ nhân thật đáng sợ, không những ghi nhớ đến lổ hỏng trong lời nói của nàng mà còn nhớ rõ hơn cả ký ức của chính nàng nữa.
“Ngươi thật già.” Điểu nữ nhân 3000 tuổi nói như thế.
“……” Diệc Thu lại hít một hơi thật sâu.
Nhịn, nhịn xuống, tuy lời này mang tính đả thương người nhưng nó lại đúng sự thật.
Ở thời cổ, nữ tử thường xuất giá rất sớm, đối với người cổ đại thì độ tuổi hai mươi tám đúng là hơi lớn.
Thôi bỏ qua, nói tiếp đi.
“Có lẽ chuyện ta sắp kể sẽ khiến ngươi khó tiếp thu, nhưng ta đảm bảo mỗi một câu ta nói ra đều là sự thật.”
“Nói thẳng là được, ta có phán đoán của mình.”
“Ừm… Là thế này, thế giới mà ta sinh sống có một thứ gọi là internet, thông qua internet mọi người đều có thể liên lạc với nhau dù cho cách xa ngàn dặm. Mà trên internet có rất nhiều tác giả viết tiểu thuyết, bọn họ sẽ viết ra những câu chuyện được nghĩ sẵn trong đầu, sau đó đăng lên trên internet để những người cách ngàn dặm kia đọc được.”
Mày U Nghiên hơi chau lại khi nghe nàng kể. Quả nhiên, đối với một người chim cổ đại như nàng thì những tin tức kỳ lạ kia ít nhiều gì cũng có chút khó tiêu hoá.
“Rồi đột nhiên có một ngày, ta đọc được một cuốn tiểu thuyết tên là 《 Cành Héo Úa 》 trên mạng. Tác giả viết mỗi ngày một chương, ta phải mất khoảng thời gian dài để đọc từng chương từng chương một, theo dõi đến hết thì tiểu thuyết lại BE!”
“Nói tiếng người.”
“…Ừm.” Diệc Thu cố sắp xếp lại câu chữ, rồi giải thích, “Ý ta là, ta đọc đến cuối thì nam chính và nữ chính của tiểu thuyết này đều chết hết!”
“Nói ý chính.” U Nghiên lại nói.
“Đây là ý chính đấy!” Diệc Thu ấm ức phản bác một câu, sau đó nàng lại nói tiếp: “Trong cuốn tiểu thuyết này, nam chính là Lạc Minh Uyên, nữ chính là Giang Vũ Dao, nữ hai si tình là Triều Vân, nữ ba độc ác là Úc Tố —— chính là con chim Ế kia… Mà ngươi là vai phản diện lớn nhất của truyện, là kẻ đã đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, đứng nhìn mọi người trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.”
Mãi đến lúc này đáy mắt U Nghiên mới hiện lên một chút ngạc nhiên: “Nói tiếp đi.”
Diệc Thu suy nghĩ một chút, bèn dứt khoát tường thuật lại cốt truyện máu chó trong tiểu thuyết với phiên bản dễ hiểu hơn.
Sau khi thuật xong câu chuyện, nàng chép miệng nói: “Ta cảm thấy cái kết ấy thật sự rất nhảm, có quá nhiều hố ở trước đó vẫn chưa được lấp, vậy nên ta…Ta mắng tác giả, sau đó chẳng biết tại sao ta lại bị đưa vào thế giới này.”
U Nghiên nhíu mày hỏi: “Ngươi nói, nơi này là thế giới dưới ngòi bút của người khác? Những điều ta quen thuộc, những việc ta trải qua, đều do người khác biên soạn một cách ngẫu nhiên?”
“… Có thể, có thể hiểu như vậy, thế giới này được tạo ra từ vị tác giả kia.”
“Thái quá đến cùng cực!”
“… Còn có điều càng thái quá hơn nữa.” Diệc Thu nhỏ giọng nói, “Trong cơ thể của ta có một thứ gọi là “hệ thống”, nó sẽ giao nhiệm vụ cho ta, ta cần phải tuân theo nhiệm vụ được đề ra, nếu không làm được nó sẽ xóa sổ sự tồn tại của ta…”
Ánh mắt U Nghiên lập tức trở nên sắc bén: “Nó dám?”
Tiểu Dương Đà nhất thời dở khóc dở cười, nói tiếp: “Mà mục tiêu của những nhiệm vụ ấy chỉ có một, đó chính là —— thay đổi tuyến thế giới để《 Cành Héo Úa 》có được cái kết H.. viên mãn nhất.”
“Cho nên?”
Diệc Thu phát hiện khả năng tiếp thu của U Nghiên có vẻ tốt hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Nàng kể nhiều chuyện thái quá như vậy nhưng vẫn không thể làm U Nghiên nổi điên lên.
“Cho nên, cho nên như ngươi thấy đó… Ta, ta vẫn luôn, vẫn luôn muốn giúp bọn họ…” Diệc Thu trả lời, chột dạ nên gục đầu xuống, “Ta biết, ta biết ta làm như vậy đồng nghĩa với việc phản bội ngươi. Nhưng ta thật sự, thật sự không hề muốn tổn thương ngươi, vả lại bây giờ ta… Ta chẳng biết phải nói sao nữa, ta chỉ hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, rằng hiện tại ta đứng về phía ngươi.”
“Không sao.” U Nghiên thấp giọng nói, “Ta tin ngươi.”
Diệc Thu cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Cơ mà giây tiếp theo, U Nghiên lại thốt ra một câu khiến nàng suýt bị sặc chết.
“Đợi vết thương lành lại, ta sẽ bắt cái “thùng nhỏ” kia rồi đem xương đi nghiền thành tro, để nó không còn cơ hội không chế được ngươi.”
(*) Hệ thống (系统 – xì tǒng) đồng âm với thùng nhỏ (细桶 – Xìtǒng)
【 Hic! 】
Sao đột nhiên Bảo Tài lại nhảy ra hic một tiếng vậy…
【 Ký chủ nên truyền lời cho Ma Tôn đại nhân rằng ta không có thật thể, cũng chẳng phải hồn phách. Trước khi hoàn thành mục tiêu cuối cùng, ngài không thể tróc ta ra khỏi cơ thể này! 】
Diệc Thu: “À… Ừm, hệ thống nói, nó không có thật thể cũng chẳng phải hồn phách. Trước khi hoàn thành mục tiêu cuối cùng, ta không thể thoát khỏi nó.”
U Nghiên: “……”
Diệc Thu: “Cho nên, cho nên ta cần phải nghĩ cách, chỉ khi Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao thành công vượt qua kiếp nạn ở kiếp này, ta mới có thể sống sót…”
U Nghiên nghe vậy, hít sâu một hơi, hỏi nàng: “Lúc sau thì sao? Nó có rời đi không?”
Diệc Thu sửng sốt một chút, thầm hỏi trong lòng: “Đúng rồi Bảo Tài, khi hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ ngươi có rời đi không?”
【 Ta sẽ rời khỏi ngay sau khi hộ tống ký chủ về hiện thế. 】
Diệc Thu thoáng nghẹn họng, đơ ra cả buổi cũng không biết làm cách nào để nói đáp án cho U Nghiên.
“Sao ngươi không nói nữa?”
“Nó… Nó nói, làm xong nhiệm vụ, nó sẽ rời đi…”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta… Có lẽ ta…”
“Ngươi cũng sẽ đi sao?”
– —o o—-
Tác giả có lời muốn nói:
U Nghiên: Ta phải thủ tiêu cái “thùng nhỏ” kia.