Chương 341 anh điếc hay sao!"
Ầm!
Cốc Nhận lập tức quỳ xuống đất, vội vàng nói: “Tiêu chỉ huy sứ, vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Cốc gia không có liên quan gì đến Lý gia cả, xin chỉ huy sứ đại nhân đừng hiểu lầm Cốc gia…”
Nhìn thấy Trịnh An Thái và Cốc Nhận đều quỳ xuống, gia tộc khác đâu dám đứng nữa.
Lập tức…
Ầm!
Ầm!
Một loạt tiếng quỳ gối vang lên nối liền không dứt, mười mấy người trừ Lý Đạo Sơn ra đều quỳ xuống trước mặt Tiêu Vũ Long.
“Chỉ huy sứ đại nhân… vừa rồi là chúng tôi không có mắt… Xin ngài đừng so đo…”
“Chỉ huy sứ đại nhân, chúng tôi sai, sai thật rồi…”
“Tiêu chỉ huy sứ, kỳ thật chúng tôi và Lý gia không có quan hệ gì, hôm nay tới đây hoàn toàn đều bị Lý Đạo Sơn lừa gạt…”
Những người này biết được thân phận thật của Tiêu Vũ Long thì đâu còn nhớ được Lý Đạo Sơn, tất cả đều lo sợ.
Trầm mặc một lát, Cốc Nhận lại nói: “Chỉ huy sứ đại nhân, Lý Thanh Thanh Lý gia là bị trừng phạt đúng tội, loại con gái như nó sớm nên bị trừng trị. Ngài không giết nó đã là rất nhân từ! Trước đó chúng tôi đều bị Lý Đạo Sơn che giấu, không thấy tội ác tày trời của Lý gia. Hiện tại chúng tôi đều thấy rõ, Cốc gia chúng tôi nguyện ý dẫn đầu gia tộc khác cùng đối phó Lý gia! Trừ hại cho nhân dân Hàng Thành!”
Trịnh An Thái dùng vẻ mặt oán hận mà nhìn Lý Đạo Sơn, nói: “Chỉ huy sứ đại nhân, ngài yên tâm, chỉ cần chúng tôi đồng tâm hiệp lực thì trong một tuần là có thể làm Lý gia hoàn toàn biến mất!”
Trịnh An Thái và Cốc Nhận trở mặt quá nhanh, nhìn có vẻ rất buồn cười, làm người ta cảm thấy trơ trẽn.
Nhưng kỳ thật đây là biểu hiện thông minh của bọn họ. Họ biết Lý gia nhất định đã chọc phải Tiêu Vũ Long, cho nên Tiêu Vũ Long đang nhằm vào Lý gia.
Về phần những người khác, chỉ cần phủi sạch quan hệ với Lý gia thì Tiêu Vũ Long chắc chắn sẽ không bám chặt lấy bọn họ.
Nếu đã như vậy, bọn họ chỉ có thể giẫm lên Lý gia để bảo vệ nhà mình!
Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Muốn trách thì trách Lý gia tự tìm đường chết, chọc phải chỉ huy sứ Chiến Vực tây bộ!
“Các người… ! !” Khí huyết trong ngực Lý Đạo Sơn cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta chỉ vào Trịnh An Thái và Cốc Nhận, căm hận nói: “Hai lão già họm hẹm các người lại bán đứng ta Lý gia bọn tôi!”
Nói xong, Lý Đạo Sơn đẩy quản gia đang muốn nâng mình dậy, bịch một tiếng mà quỳ trước mặt Tiêu Vũ Long và nói: “Chỉ huy sứ đại nhân, ngài cứ coi những lời vừa rồi của tôi như đánh rắm đi…”
Lúc đầu Lý Đạo Sơn còn muốn cứng rắn trước mặt Tiêu Vũ Long một hồi. Nhưng Trịnh An Thái và Cốc Nhận bỗng nhiên phản chiến, ông ta hoàn toàn không có năng lực này.
Nếu đã như vậy, ông ta cũng không cần kiêng kỵ mặt mũi gì cả.
Không đợi Tiêu Vũ Long đáp lời, Lý Đạo Sơn quay đầu nhìn về phía quản gia: “Bây giờ anh lập tức đến bệnh viện, ném Lý Thanh Thanh tới bờ sông, không cần chữa trị, để nó tự sinh tự diệt!”
Quản gia sửng sốt: “Gia chủ… Thanh Thanh tiểu thư là con gái ruột của ngài…”
Chát!
Lý Đạo Sơn tát mạnh một cái lên mặt ông ta.
“Tôi bảo anh để Lý Thanh Thanh tự sinh tự diệt, anh điếc hay sao!”
Quản gia ngượng ngùng che mặt, không dám nói thêm cái gì, dùng sức gật đầu rồi đứng lên bước nhanh rời đi…
Lúc này, trong đám người có một người đàn ông trung niên mặc áo trắng đột nhiên đi ra từ công quán Lý gia. Người này chính là ông ba của Lôi gia trong tứ đại gia tộc, Lôi Đống Lương.
Vừa rồi vì nhận một cú điện thoại nên ông ta cũng không có ở hiện trường. Chờ nghe điện thoại xong, đi tới cửa thì ông ta đã nhìn thấy những chuyện đã xảy ra.
“Lôi gia Hàng Thành Lôi Đống Lương tham kiến Tiêu chỉ huy sứ!” Lôi Đống Lương kính chào Tiêu Vũ Long.