Chương 4
…
Ngó thấy giờ trưa cũng đã tới, trung tướng liền dẫn cô đến nhà ăn. Bởi vì là giờ giải lao của các binh sĩ nên lúc hai người bước vào nơi đây đã tấp nập người, tuy rằng quân số khá đông, nhưng tất cả đều vô cùng nghiêm chỉnh xếp thành hàng để chờ đến lượt của mình, không hề có chuyện xô đẩy chen lấn nhau.
Ngay cả vị trung tướng đi cùng cô cũng không hề dùng chức vụ của mình mà chen hàng để được ưu tiên, ông hỏi cô muốn ăn gì, sau lại cùng cô đi đến cuối hàng chờ đợi đến lượt của mình.
Không biết cô có để ý hay không, kể từ lúc trung tướng dẫn cô vào nhà ăn đến giờ, cô đã thu hút ánh nhìn của không ít bao nhiêu người, mà chủ đề trên bàn ăn của đa số binh sĩ kia cũng bắt đầu thay đổi bằng chủ đề cô gái xinh đẹp mang đồng phục của quân doanh mình này rốt cục là ai.
Thẳng đến khi họ lấy được đồ ăn, phòng ăn lúc này cũng đã chật kín chỗ ngồi. Ngó thấy người xung quanh khá đông, ông hơi lắc nhẹ cánh tay của Tịnh Thi, ánh mắt chỉ đến chỗ sân khấu nhỏ cách đó không xa, sau đó nói với cô:
“Ban đầu chúng tôi còn mở mấy bữa tiệc nhỏ, dùng sân khấu đó để giới thiệu những vị quân y trước, nhưng dần dà những người ấy đều không trụ được bao nhiêu ngày nên nghi thức kia bị hủy bỏ. Thay vào đó là mời họ đến đây vào giờ ăn trưa để họ cùng binh sĩ được giao lưu một chút mà thôi. Tuy rằng thấy có lỗi vì sự sắp xếp này, nhưng nếu cô không chê thì có thể lên đó giới thiệu vài lời.”
Cánh môi mềm mại cong lên, không cần suy nghĩ nhiều, cô buông đôi đũa đặt ngay ngắn trên bàn, cảm ơn lời nhắc nhở cùa trung tướng, ngay sau đó liền đứng dậy, một đường thẳng hướng đến sân khấu nhỏ trước bao ánh nhìn bất ngờ của binh sĩ.
Đến khi đứng thẳng trên nền gạch của sân khấu, Đường Tịnh Thi liền nở nụ cười thật tươi, hai mắt đen láy nhưng lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp như ánh sáng của sao đêm. Đôi mắt kia nhìn thẳng xuống dưới, nơi những vị binh sĩ đang dùng những con mắt ngờ nghệch, còn có chút thăm dò nhìn cô.
Đây rõ ràng là giờ ăn trưa của quân doanh, thường ngày nơi đây sôi động bao nhiêu, toàn bộ đều đã bị sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp mang trên người đồng phục của quân y mà biến mất hoàn toàn. Cả căn phòng chứa gần 1000 con người lại không hề phát ra một tiếng động nào, im phăng phắc như gặp được chỉ huy cấp cao vậy.
“Xin chào mọi người, tuy có hơi đường đột, nhưng xin của mọi người hai phút để tự giới thiệu bản thân. Tôi là Đường Tịnh Thi, là quân y mới của doanh trại chúng ta, sau này mong được mọi người giúp đỡ.” – Lời vừa dứt, đám đông bên dưới đều tròn mắt mà nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Mãi một lúc lâu sau đó mới có một chàng trai trẻ máu mặt nhất, vì không chịu nổi mùi vị không khí gò bó này nữa mà dõng dạc hô lớn câu hỏi của mình:
“Cô là quân y mới của anh em chúng tôi sao? Nhỏ con như vậy thì đủ sức chữa cho 2 người không vậy?”
Đám đông đang yên tĩnh, lại bị câu hỏi có phần táo bạo này của người binh sĩ kia chọc cho cười phá lên, nhưng quan trọng hơn hết, bọn họ vẫn vô cùng tinh ý ko làm ồn lớn mà chờ đợi câu trả lời của vị mỹ nhân trước mắt.
Đường Tịnh Thi đối diện với câu hỏi có hàm ý của chàng trai trẻ, thay vì xấu hổ e thẹn như thiếu nữ, cô lại trưng ra nụ cười vui vẻ, hàm răng trắng ẩn dưới cánh môi hồng nhạt hơi cong lên hình trăng non trông vừa thanh thuần lại có chút ma mị.
“Chàng trai trẻ, ý của cậu là chữa theo dạng nào nhỉ? Nếu là bình thường, thì đối với tôi, đừng nói là hai người mà chỉ cần bệnh trạng ko đến nỗi nguy kịch, cả quân doanh này tôi cũng có thể lo được nha. Không biết bệnh của cậu và 1 người bạn nữa là bệnh gì mà tôi không đủ sức để chữa nhỉ?”
Cục khoai nóng mình thả bị ném trở lại tay mình một cách vi diệu, chàng binh sĩ trẻ tuổi kia có chút xấu hổ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tươi tắn trên đôi mắt sáng ngời của cậu ta:
“Ha ha, quân y vấn đề này vẫn là để cô khám mới biết được, cô nói bệnh gì thì chính là bệnh đó. Chúng tôi cũng không thể tự bắt mạch tự chữa cho bản thân nha?”
“Đúng vậy đúng vậy, với cả Tiểu Ca chẳng qua sợ hãi cô nhỏ người, không đủ sức chống trả với thống tướng nha.” – Người ngồi bên cạnh chàng trai với danh xưng Tiểu Ca cũng đứng lên tiếp lời cứu cánh.
Đường Tịnh Thi nghe vậy thì bật cười, cũng nhờ tiếng cười khúc khích của cô mà cả phòng ăn cũng cười theo, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên vui vẻ hơi rất nhiều.
Sau đó cô còn cùng một vài vị binh sĩ kết giao, vị trung tướng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng an tâm phần nào, chỉ mong cô gái nhỏ có thể trụ vững với vị trí này được thêm nhiều ngày. Tuy chỉ mới tiếp xúc được vài câu, nhưng với mắt nhìn người nhiều năm của mình, ông có thể dễ dàng nhận ra đây là một cô gái tốt.
Chờ đến khi cô được đến gặp vị thống tướng quyền lực trời đã nhá nhem tối, mặt trời tuy chưa hoàn toàn khuất núi nhưng cảnh vật xung quanh cũng không còn được bao bọc bởi ánh sáng vàng ấm nữa.
Bước vào gian phòng có đề bảng “Thống Tướng”, Đường Tịnh Thi theo thói quen mà đặt bàn tay của mình lên lồng ngực, cảm thụ từng tiếng tim đập rộn ràng, tiếng lòng luôn phải tự nhủ mình bình tâm trở lại, nhưng ở một nơi khác lại dẫn cô đến những suy nghĩ lung tung. Rằng cậu bé năm ấy giờ phút này đã thay đổi thành bộ dạng như thế nào? Liệu rằng hắn còn nhận ra cô là ai hay không… Hoặc giả sử như hắn đã quên béng đi cô là ai, lúc đó cô nên bắt đầu lại từ chỗ nào?
Thâm tâm bị những suy nghĩ rối ren quấn lấy, Tịnh Thi không biết rằng nhân vật chính trong suy nghĩ của cô đã vào phòng từ thủa nào.
Lục Cảnh Nghi đứng ở phía sau cô một lúc lâu, mãi không thấy cô có động tĩnh gì, không khỏi có chút nghi hoặc. Cô gái này không phải là vị quân y mới đó sao? Đáng lẽ với thính giác nhạy bén kia, cô hẳn phải biết hắn vào rồi chứ, làm thế nào còn đứng sững như pho tượng ở giữa gian phòng như vậy?
Lục Cảnh Nghi nghĩ cũng lười, đành tiến lên vài bước, tông giọng trầm ấm mang theo hơi hướng nghiêm nghị truyền tới bên tai của cô:
“Đường Tịnh Thi?”