Chương 3
“Ngài muộn.”
Lục Cảnh Nghi hơi mím môi, tất nhiên hiểu được ý trong lời thoại kia của Kha Vu. Không có ý định né tránh, đôi mắt lam nhạt nhìn thẳng vào cậu, cất tiếng hỏi:
“Buổi họp như thế nào rồi?”
“Khá ổn, ngoại trừ việc chỉ huy vắng mặt thì mọi người vẫn như thường ngày, công vụ tôi đã đặt trên bàn cho ngài. Hôm nay không có nhiều sự kiện đặc biệt ngoài chuyện Đô đốc Huỳnh Thái Quốc chiều nay sẽ ghé qua.” – Kha Vu nhẹ nhàng trần thuật lại sự việc với giọng điệu đều đều. Chẳng qua đôi mắt màu xám bạc lãnh đạm nhân lúc Lục Cảnh Nghi không để ý mà lướt qua vết thương đã được băng bó cẩn thận trên tay của hắn.
Nhìn qua cách băng bó của vết thương, Kha Vu liền có thể nhận ra trình độ y học của người này. Tuy rằng tấm vải trắng đó đã nhiễm một khoảng đỏ chói mắt, nhưng cách thức cố định mà không cần ghim nhưng vẫn giữ được độ chặt chẽ như vậy thì chỉ có quân y, hoặc ít nhất là người có chút hiểu biết trong lĩnh vực này mới làm được.
Có một chuyện chắc chắn rằng, thống tướng Lục mà cậu quen biết, có thể giỏi trong nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng lại hoàn toàn mù tịt về y thuật.
Đuôi lông mày hơi nhíu lại, đại não bắt đầu xử lý thông tin. Con người tự cao này trước đây còn không muốn cho ai biết về cách thức tập luyện, theo suy nghĩ của Kha Vu có thể dùng hai chữ “thần kinh” này. Hôm nay còn dễ dãi cho người khác băng bó vết thương sau khi tập xong? Lạ đời!
Lục Cảnh Nghi làm sao mà không nhìn ra suy nghĩ kia của Kha Vu chứ. Bởi vì cách tập luyện cổ quái cùng tính tình khó chịu, không dễ dàng cho người khác xử lý vết thương của mình, nên bốn mươi chín quân y trước đây mới không chịu được lập tức xin rời khỏi doanh trại. Mà những vết thương lúc đó cũng là do chính tay Kha Vu phải mày mò mà băng bó cho. Mang tâm trạng như vậy mà suy xét, Kha Vu nhìn hắn bằng con mắt như vậy quả thực không khó hiểu cho lắm.
Quả nhiên, không cần vài giây sau, Kha Vu đã bắt đầu mở miệng dò hỏi:
“Vết thương?”
“Cậu đoán?”
Kha Vu mím môi hồi lâu không phản hồi, mãi cho đến Lục Cảnh Nghi tưởng chừng như cậu không muốn đáp lại thì cậu đột nhiên mở lời:
“Sáng nay mới có quân y vừa được đưa đến đây, là quân y kế nhiệm của người trước mới ra đi cách đây hai ngày. Nghe trung tướng tường thuật thì hình như đã bị lạc ở đâu đó. Nhưng theo tình hình này, tôi thiết nghĩ có lẽ cô ấy không hề đi lạc.”
Lục Cảnh Nghi nghe ra được hàm ý của Kha Vu, cánh môi hơi cong lên tạo thành vòng cung vô cùng dễ nhìn. Bước chân dần di chuyển đến bàn làm việc, thuận thế mà ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đôi mắt màu lam nhạt hơi ngước lên nhìn trần nhà trắng tinh, chất giọng trầm ấm lại có chút xa xôi dịu vợi:
“Kha Vu, cậu nghĩ người tới sẽ chịu được bao nhiêu ngày?”
Kha Vu bên ngoài không tỏ ra thái độ gì, nhưng trong lòng đã tự có câu trả lời. Đắn đo hồi lâu có nên nói cho Lục Cảnh Nghi biết hay không, lỡ đâu khi nghe xong điều này, thống tướng lại đem cho cậu mấy bài huấn luyện khắc nghiệt kia nữa… Chỉ cần nghĩ đến đã khiến sống lưng lạnh buốt. Bất quá suy đi tính lại, cậu tự nhủ bản thân đường đường cũng là một sĩ quan bậc cao trong quân đội, vẫn nên nói ra thì hơn, chẳng hiểu vì sao dù chưa gặp mặt vị quân y mới kia, nhưng cậu lại có linh tính rằng người này sẽ làm nên nghiệp lớn:
“Thay vì nghĩ người ta chịu được bao nhiêu ngày, vẫn là nên suy đoán rằng ngài sẽ để cho người ta ở lại bao nhiêu ngày? Với tính tình của ngài… Tôi cũng không thể chắc chắn được điều gì.”
Trái ngược với dự đoán ban đầu của Kha Vu, Lục Cảnh Nghi nghe xong câu trả lời kia chỉ cười cười, dưới nét mặt bình thản cũng không có thêm một tia dao động nào. Hoặc có lẽ có nhưng hắn không muốn để người khác nhìn thấy.
…
Ở một diễn biến khác, Đường Tịnh Thi sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ kia, cô liền theo cảm tính mà tiếp tục đi đường thẳng vòng qua vài khu khác của doanh trại, thẳng cho đến khi nhìn thấy bóng dáng cao gầy của vị trung tướng ban sáng đang mò mẫn nhìn đông ngó tây, cô ngay lập tức theo hướng đó mà chạy tới.
Còn chưa kịp để cô chào hỏi gì, vị trung tướng vừa bắt gặp cô hai mắt liền sáng lên, tay vươn lên lau đi vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Quân y Đường, không ngờ lại gặp cô ở đây… Tôi còn lo cô chưa thăm quan xong một vòng doanh trại đã bỏ trốn, à không phải bỏ trốn… Khụ khụ, tại hành lí cô vẫn còn ở đây, rời đi đột ngột quá chúng tôi cũng không có cách nào giải thích với cấp trên.”
Đường Tịnh Thi nghe vị trung tướng ấp úng nửa ngày, tất nhiên không ít thì nhiều hiểu được một phần suy nghĩ của ông ấy, khóe môi hơi nhếch lên tạo độ cong vừa phải. Giây sau đã thấy cô đứng một bên so với ông, ngón tay thon dài vươn đến nhận lấy chiếc vali mà vị trung tướng đang, chất giọng nhỏ nhẹ mềm mại vang bên tai ông:
“Trung tướng, cảm ơn ngài đã giúp tôi giữ hành lý, ngài đừng lo, tôi có rời đi cũng là quang minh chính đại mà rời đi, sẽ không im lặng mà biến mất như vậy đâu. Hơn cả, tôi còn có ý định làm quân y cho Thống tướng cho đến khi nào mắt mờ chân không đi nổi nữa mà.”
Nói đoạn, Đường Tịnh Thi cầm lấy chiếc vali kéo trên mặt đường, bánh xe ma sát với nền đá tạo ra từng âm thanh lộc cộc rất vui tai, mà người tạo ra âm thanh đó cũng đang nở một nụ cười vô cùng hài lòng. Chỉ có vị trung tướng kia vẫn còn có chút ngờ nghệch, mãi vẫn chưa thoát ly khỏi lời nói kia của cô gái trẻ.