Chương 54 - Khó tin
Sau khi trở về Hồ quận phủ, Yên Chi không ngừng ngẫm nghĩ lại câu nói
của nữ đế. Ngài ấy quả thật không hề dùng vũ lực, nhưng năm đó cũng đã
khởi binh bao vây, còn sử dụng vũ khí có sức công phá lớn để đe doạ nữa.
Yên Chi cùng vương tử tản dạo một chút. Mới bước đến ngự hoa
viên, đã nhìn thấy A Manh cùng Hoàng Ân chạy ra nghênh đón. Hai người
dáng vẻ mảnh khảnh thước tha, giọng nói ngọt ngào nữ tính cất lên.
– Quận chúa, người có muốn đến xem các quý nhân đang học gì không ạ?
– Nguyên bà bà đã bắt đầu dạy học rồi sao? Thế hai người cũng mau đến đó học đi.
– Nô tì thân phận thấp kém…
– Đi nào! – Cô nắm tay hai người họ kéo đi.
– Tiểu Điệp? – Vương tử vội vã đi theo.
– Ta vừa nghe thấy tiếng dạy học của Nguyên bà bà ở gần đây.
Yên Chi không nhớ đường. Nhưng cô nhớ lúc mới vào phủ, ở gần ngự hoa viên
có xây một cái gọi là “lầu vọng nguyệt”. Chỗ đó dùng để thưởng rượu,
ngâm thơ.
Đến nơi rồi, bàn ghế cũng được sắp xếp lại, bố trí như một lớp học ở thời hiện đại. Tiếc là không có phấn với bảng. Nguyên bà
bà phải viết chữ trên tờ giấy lớn rồi giơ lên cao cho họ xem.
Yên Chi lần ra được nơi này, liền gấp gáp kéo tay A Manh và Hoàng Ân đi
đến. Vừa nhìn thấy quận chúa, họ ngay lập tức ngừng mọi hoạt động để
hành lễ.
– Tham kiến quận chúa.
– Mọi người đang học viết chữ sao? Còn chỗ không? Ta muốn A Manh và Hoàng Ân kể từ nay sẽ cùng các quý nhân học ở đây.
– Quận chúa, như vậy có lẽ không hợp lễ nghi cho lắm. – Nguyên bà bà lên tiếng. – Bọn họ là nô bộc, còn các quý nhân là…
– Bọn họ không phải nô bộc. Bọn họ là người của ta. Ta thấy họ có tài muốn bồi dưỡng để sau này giúp đất nước là sai sao?
– Không ạ. Vậy nô gia sẽ dạy họ cùng với các quý nhân ạ.
– Đa tạ Nguyên bà bà. – Yên Chi cúi đầu.
– Nô gia không dám.
– Được rồi, mọi người cứ tiếp tục học đi. Ta cũng muốn xem mọi người đang học cái gì.
– Vâng.
Ai trở về chỗ của người nấy. A Manh cùng Hoàng Ân cũng được xếp chỗ ngồi.
Thật ra Hoàng Dĩ, Hoàng Ân, Hạ Cầm cùng Kiều Vũ dù đều xuất thân từ lầu
xanh nhưng họ cũng được dạy chữ để phục vụ các quan lại cấp cao.
A Manh lớn lên cùng nữ chính, cũng được Tiểu Điệp dạy lại chữ cho nàng.
Đình Uyển và Mặc Uyên dù xuất thân vùng quê nghèo khó, nhưng ham học
hỏi. Hai người vốn đã luôn tự mình kèm cặp nhau học chữ nghĩa rồi.
Còn Thừa Lãng, lại là một nhân tố bí ẩn. Cô không rõ cậu ta có thiên phú
trời cho không, nhưng nhìn mặt mày cũng sáng sủa thông minh đấy.
Với tình hình này, Nguyên bà bà vốn không cần dạy gì nhiều, họ cũng biết
gần hết rồi. Đây giống như là đang củng cố kiến thức cho họ vậy.
Mới ngày đầu tiên học, họ đã có thể tự cầm bút sáng tác thơ. Yên Chi tệ
khoản này lắm. Cô nhìn nét chữ của từng người mà không khỏi trầm trồ
ngạc nhiên.
– Mọi người trước đây đã từng học chữ hết rồi sao?
Nghe vậy, tất cả đều dừng bút rồi đứng lên giãi bày. Mặc Uyên nói trước:
– Bẩm quận chúa, khi còn ở Hồ phủ, phu tế đã cùng đệ đệ của mình học vài chữ đơn giản thôi ạ.
– Còn phu tế, dù xuất thân kỹ viện, nhưng ở đó cũng có yêu cầu phải biết chữ mới có thể hầu hạ các quan gia. – Kiều Vũ nói.
– Thế Hoàng Ân tỷ và những người còn lại cũng vậy à? A Manh và Thừa Lãng thì sao?
– Quận chúa quên rồi sao ạ? Thuở nhỏ, người hay cầm tay nô tì để tập viết chữ đấy ạ. – A Manh ngại ngùng lên tiếng.
Cô gật gù nhớ ra cốt truyện. Nhưng mọi thứ vẫn chưa xong khi Thừa Lãng vẫn chưa nói gì.
– Ngọa quý nhân thì sao? Ta nhớ hôm hội trại, ngươi nói với ta rằng ngươi không biết chữ. Thế mà bây giờ có thể viết thơ được rồi.
– Quận chúa thứ tội. Phu tế lúc đó sợ viết không đẹp, nên mới nói như vậy…
– Thế trước đây ngươi cũng tự học à?
– Bẩm quận chúa, khi vẫn còn lưu lạc ở đầu đường xó chợ, phu tế đã cố gắng học vài chữ để tránh bị người ta lừa gạt ạ.
– Ta hiểu rồi.
Yên Chi cũng không muốn làm khó dễ người khác. Cô tiến tới chỗ Thừa Lãng,
rồi nhòm vào tờ giấy ở trên bàn. Chữ viết của cậu ta khá đẹp, không
giống như mới tập viết ngày một ngày hai.
– Người hoạ giang sơn, còn ta hoạ nguyệt. – Yên Chi đọc hai câu mà Thừa Lãng viết trên giấy
rồi cười khẩy. Sau đó còn không quên nói hai câu có nghĩa tương tự. –
Tâm ta có người, mà người chẳng có ta. Theo kinh nghiệm của bổn quận
chúa, người vẽ giang sơn này là ta, còn người vẽ trăng là ngươi. Nghĩa
mặt chữ là vậy. Chứ thật ra đang có ý trách móc ta chỉ lo việc nước mà
quên mất ngươi, còn ngươi thì chỉ một lòng nghĩ đến ta phải không?
– Phu tế không dám! – Thừa Lãng liền quỳ xuống.
– Đứng lên đi. Mà ta là quận chúa, chứ không phải mặt trăng đâu. – Cô đưa tay ra đỡ Thừa Lãng đứng dậy.
– Dạ. Phu tế biết sai rồi. – Cậu ta nắm lấy tay cô dần đứng lên.
– Ta cũng muốn thử viết mấy câu xem.
Yên Chi buông tay Ngọa quý nhân ra, đi đến chỗ có bút mực và giấy trắng rồi bắt đầu làm màu. Lúc chuẩn bị hội trại cô đã từng thử viết chữ, kết quả thế nào mọi người cũng biết rồi đó.
Cô cầm bút, chấm mực xong,
chưa kịp chạm vào tờ giấy trắng nữa, trong đầu bỗng dưng hiện lên những
kí ức thời còn đi học cùng với vương tử. Kỉ niệm vừa thoáng qua, khiến
cô như người mất hồn vậy. Giọt mực rơi xuống, làm hỏng cả tờ giấy. Nhưng thay vì đổi tờ khác, cô lại viết đè lên nó.
Cứ như chỉ cần sở
hữu kí ức của thân chủ, Yên Chi sẽ liền trở nên tài giỏi hơn vậy. Tay cô uyển chuyển điêu luyện, khác hẳn lúc còn ở Hồ phủ. Vương tử nhìn thấy
dáng vẻ quen thuộc ấy, liền tiến tới xem thử.
– Hoa phải có
nhụy, chàng phải có ta. Như cá với nước, như chim với trời. – Vương tử
đọc thành tiếng mấy câu mà cô vừa viết xong. – Chữ của nàng vẫn đẹp như
ngày nào.
– Ta cũng không hiểu sao chữ mình lại bỗng dưng đẹp đến vậy. Mọi người cứ tiếp tục học đi. Ta cùng vương tử có chuyện cần bàn.
– Cung tiễn quận chúa.
Yên Chi bỏ bút xuống rồi nắm tay vương tử kéo đi thật nhanh vào thư phòng.
Ban nãy chính cô cũng hoang mang. Nhìn hai bàn tay mịn màng xinh đẹp của mình đầy nghi hoặc, có khi nào ban nãy là Hồ Tiểu Điệp thật nhập không?
– Bình Ngọc, ta hỏi huynh. Trước khi ta bị ngã lầu thì huynh thấy ta thế nào?
– Nàng là một người lạc quan vui vẻ, hiền lành tốt tính, thông minh lanh lợi, còn có thiên phú trời cho nữa.
– Thế còn bây giờ?
– Vẫn như vậy mà.
– Nhưng… ta lúc trước cầm kì thi hoạ đều giỏi phải không? Để ta vẽ thử tranh sơn thủy.
Yên Chi lật đật lấy giấy lấy bút ra. Vương tử đứng bên cạnh thở dài, nhưng
hắn vẫn lấy nghiêng mực ra để mài mực cho cô. Sau khi mọi thứ đã chuẩn
bị xong, cô liền tưởng tượng một bức tranh trong đầu mình trước rồi vẽ
thử theo. Ai mà ngờ được, chỉ vài nét nguệch ngoạc thế này lại biến
thành bức tranh phong cảnh hữu tình chứ. Cô vẽ xong rồi tự nhìn lại cũng ngơ ra luôn.
– Chết rồi, ta bị tác giả điều khiển rồi! Vãi chưởng thật chứ!
– Tiểu Điệp, đến tận bây giờ, nàng vẫn không tin nàng chính là nàng sao?
– Ta đúng là có khiếu hội họa, nhưng không vẽ đẹp đến vậy. Ta biết chữ,
biết làm thơ thật. Nhưng không viết được bằng bút lông cọ kiểu này. Phải rồi, ta không biết y thuật. Ta sẽ thử bắt mạch cho huynh.