Chương 58 - Chăm sóc
Sáng sớm ngày hôm sau, Yên Chi nửa tỉnh nửa mơ thức dậy. Định cự quậy
một chút mới nhận ra mình bị ai đó ôm lấy. Quay đầu lại nhìn, hoá ra là
Bình Ngọc. Trông hắn ngủ ngon nhỉ. Cô không kiêng nể gì, cứ vậy mà đạp
phu quân của mình xuống giường.
Một tiếng “bịch” lớn vang lên.
Vương tử vừa tỉnh ngủ đã thấy đau điếng người. Hắn ôm lưng nhăn nhó mặt
mày nhìn người nữ nhân đang nằm trên giường. Bốn mắt nhìn nhau, Yên Chi
cũng không ngại sẽ làm hắn giận. Ngược lại với thái độ thờ ơ của cô,
Bình Ngọc dịu dàng lên tiếng:
– Nàng dậy rồi sao?
– Ờ. – Yên Chi vẫn nằm đó nhìn chằm chằm vào vương tử, khiến hắn bối rối.
– Giờ cũng muộn rồi… Ta sẽ sai người đến cáo lỗi với bệ hạ. Hôm nay, cứ ở phủ chuẩn bị cho hôn sự đã.
– Trang trí hỉ sự cũng trang trí từ bao giờ rồi. Y phục trang sức cũng có đủ. Còn chuẩn bị gì nữa? – Cô chống tay gác đầu.
– Ừm… Thế chúng ta dậy rửa mặt rồi dùng thiện trước đã.
– Ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
– Hả? Chuyện gì? – Vương tử đứng dậy, phủi phủi y phục.
– Xuất thân của Ngọa quý nhân…
Vương tử cười hiền rồi thở dài đáp lại.
– Thư tín cũng mới được gửi về gần đây. Thuộc hạ của ta báo lại làng “Ăn
Mày” đó đã không còn ai sinh sống nữa rồi. Ta định dùng thiện xong sẽ
nói với nàng, nhưng nàng lại hỏi trước.
– Vậy à?
– Ừm.
– Ta dậy rửa mặt đây.
Cô chậm rãi leo xuống giường rồi mang giày vào. Các nô tài có lệnh giờ mới dám bước vào hầu hạ quận chúa và đích quận phu.
Sau khi sửa soạn xong, hai người cùng nhau dùng thiện. Yên Chi hôm nay
không ăn nhiều, mới gắp vài miếng thức ăn đã vội vàng bỏ đi.
Đích quận phu cũng không níu lại lâu, còn phải đến phòng thưởng trà ngồi để các thiếp thất thỉnh an.
Yên Chi thì không hiểu sao sáng ra đã đến chỗ Thừa Lãng. Cô cùng đám gia
nhân mới bước đến chỗ chậu cây kiểng gần đó, đã thấy cậu đang ngồi đút
cháo cho ông mình ở ngay bậc thềm, bên cạnh chẳng có lấy một người hầu
hạ.
Tự dưng quận chúa dừng bước lại, muốn đứng nhìn cậu từ đằng
xa xem thế nào. Từng cử chỉ dịu dàng tỉ mỉ ân cần săn sóc cho người ông
đang lú lẫn của mình, làm Yên Chi không khỏi thấy chạnh lòng.
Nhưng nhìn kĩ mới thấy, tay áo của Thừa Lãng bị rách rồi. Sao cậu ta lại mặc
một bộ y phục không chỉnh tề như vậy. Bỗng một nô tài đi đến gần, quăng
một mớ chăn gối ngay trước mặt Thừa Lãng, còn làm giọng hỗn hào:
– Ngọa quý nhân! Chăn gối của ông người bẩn rồi, người tự giặt đi! Nô tài không có nghĩa vụ phải hầu hạ thêm ông của người!
Thừa Lãng không lộ ra vẻ mặt tức giận gì, vẫn điềm tĩnh đút cháo cho ông,
giọng nói đầy nhẹ nhàng cất lên khiến Yên Chi phải thấy xót xa thay:
– Ngươi đến phòng thưởng trà nói với đích quận phu một tiếng. Ông ta đang bị bệnh cần người chăm sóc nên ta không đến thỉnh an người được.
– Người không đi cũng có sao đâu? Đích quận phu cũng chẳng thèm để tâm đến quý nhân làm gì.
Tên nô tài đó nói bằng giọng mỉa mai. Trong khi Thừa Lãng vẫn ngồi đó,
không hề có bất cứ phản kháng nào. Yên Chi nhớ đến hôm đó, cô đã không
đến phòng của cậu, mà lại chạy đi tìm Đình Uyển và Hoàng Dĩ. Có lẽ vì
vậy mà cậu bị người hầu kẻ hạ đè đầu cưỡi cổ.
Yên Chi cũng không thể để Thừa Lãng bị ức hiếp như vậy liền bước nhanh đến, lớn giọng nói:
– Ngươi vừa nói gì?
Vừa nhìn thấy quận chúa, tên cẩu nô tài bắt đầu run sợ mà vội quỳ xuống dập đầu hành lễ.
– Tham… tham kiến quận chúa…
– Tham kiến quận chúa. – Thừa Lãng để tạm bát cháo xuống thềm rồi hành lễ.
Yên Chi bước đến đỡ Thừa Lãng dứng dậy. Cậu ngạc nhiên nhìn quận chúa đang ở ngay trước mặt mình có chút không tin được.
– Quận chúa sao lại đến đây ạ?
– Ta đến ngươi không vui sao?
– Phu tế hiển nhiên phải vui rồi ạ. – Thừa Lãng mặt mày hớn hở.
Yên Chi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu mà thở dài. Cô buông tay Ngọa quý
nhân, rồi quay sang nhìn tên nô tài đang run cầm cập quỳ dưới đất.
– Người hầu hạ Ngọa quý nhân đi đâu hết rồi?
– Bẩm… bẩm quận chúa… nô tài cũng không biết.
– Đúng là loạn hết rồi mà! – Cô quát lớn. – Quý nhân đang ở đây mà không theo sau hầu hạ, lại chạy đi đâu hết! Người đâu!
– Dạ! – Vài tên nô tài phía sau cô lên tiếng.
– Tìm tất cả người hầu hạ Ngọa quý nhân mà bỏ trốn cho ta! Đánh mỗi người hai mươi trượng rồi đuổi ra khỏi phủ. Riêng tên này đánh năm mươi
trượng!
– Dạ!
– Quận chúa… quận chúa… quận chúa tha
mạng! – Tên đó vội vàng dập đầu van xin. – Ngọa quý nhân xin người tha
mạng! Nô tài biết sai rồi!
Thừa Lãng không nói gì chỉ đứng đó
nhìn các nô tài nô tì đang bị đưa đi dùng hình. Nghe thấy tiếng la hét
thất thanh vì đau đớn của họ mà cậu có chút sợ hãi lên tiếng:
– Quận chúa… bọn họ cũng biết sai rồi…
Yên Chi phớt lờ lời cầu xin của Thừa Lãng mà bắt đầu dạy dỗ đám gia nhân trong phủ.
– Bảo người đem vài bộ y phục mới đến phòng của Ngọa quý nhân. Đem thêm
chăn gối mới và vài bộ trang sức, giày dép mới đến luôn. Ta nói cho các
ngươi biết. Dù ta không sủng ái Ngọa quý nhân thì hắn vẫn là quý nhân,
chủ tử của các ngươi! Ai còn dám phạm thượng ta sẽ nghiêm trị hết!
– Chúng nô tài tuân lệnh!
Xử lí việc này xong rồi, cô liền quay sang nhìn Thừa Lãng.
– Ngươi nghỉ ngơi đi, tối nay ta sẽ đến thăm ngươi.
– Đa tạ quận chúa. – Thừa Lãng cúi đầu.