Chương 231: Giết sạch những hạng người gian tà!
- Trang Chủ
- Thiên Hạ Đệ Nhất Tông Phái - Giang Hồ Tái Kiến (full)
- Chương 231: Giết sạch những hạng người gian tà!
Một bên khác, phía trước ngực của Phó đường chủ đã bị Hàn Phong Kiếm trực tiếp đâm xuyên qua.
Mặc dù hắn có thực lực Võ Sư nhị phẩm, nhưng đối mặt với một tên có Võ Đồ cửu phẩm, linh căn cực phẩm như Lý Thanh Dương, kết quả cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ hai chiêu mà thôi.
Đây coi như đã rất lưu tình rồi.
Dựa vào thực lực chân chính của Lý đại thiên tài chúng ta, một chiêu giết hắn cũng không phải nói chơi.
“Phù phù!”
Phó đường chủ quỳ trên mặt đất, ánh mắt tan rã.
Vừa rồi còn uy vũ từ trên vách núi lướt xuống, đến hiện tại có cái kết cục thảm như vậy, chuyện này khiến bản thân hắn đến chết cũng không đoán được.
Mặt khác ba tên đà chủ còn lại, một người trở thành oan hồn dưới kiếm của Tô Tiểu Mạt, một người bị bỏ mạng dưới tay Điền Thất, người cuối cùng bị Bá Vương Thương của Long Tử Dương đâm thủng.
“Chậc chậc.”
Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói:
“Tên tiểu tử này có thực lực cũng không tệ nha.”
Nếu như Long Tử Dương nghe được lời này khẳng định sẽ khóc ròng.
Chưởng môn, thực lực của đệ tử vốn dĩ rất mạnh, đơn giản tại thời điểm Tử Vong Cốc, các sư huynh tỷ nội môn biểu hiện từng người quá mức yêu nghiệt, toàn bộ ánh sáng của đệ tử hoàn toàn bị lu mờ!
Đệ tử Hắc Ưng Đường nhìn thấy Phó đường chủ và các đà chủ toàn bộ bị giết, ánh mắt từng người dâng lên sự sợ hãi, trong lòng chỉ còn sót lại ý nghĩ chạy trốn.
Chạy?
Nói đùa cái gì vậy chứ.
Kể từ khoảnh khắc bọn hắn từ trên vách đá nhảy xuống, kết cục đã định sẵn phải chết, nếu không ngã chết, vậy thì chắc chắn bị giết chết.
“Phốc!”
“Phốc!”
Trương Vĩ và mười tên đệ tử khác, từng người như hổ như sói lấy ra Hàn Phong Kiếm, Bá Vương Khí, sau đó dừng lực lượng hung bạo giết sạch kẻ địch.
“Tạch tạch tạch!”
Lục Thiên Thiên giờ lên tay phải có đeo chiếc vòng, hàn khí lan tỏa ra xung quanh, trong nháy mắt đóng băng một tên địch nhân, đồng thời nói:
“Lăng sư muội, xẻo hắn đi.”
“Á… Vâng…”
Lăng Uyên Tuyết cẩn thận từng chút một tiến tới, sau đó đâm kiếm vào đối thủ.
Thời điểm giết tên Nhị Cẩu Tử vừa rồi, nàng vẫn luôn nhắm hai mắt, bây giờ có thể nhìn trực diện, đây là minh chứng cho sự trưởng thành.
Dưới sự giết chóc tàn bạo của đệ tử Thiết Cốt Phái, người của Hắc Ưng Đường toàn bộ phơi xác trên mặt đất, không một người còn sống.
Vẫn theo thói quen.
Mọi người bắt đầu tìm chiến lợi phẩm, lục soát bên không gian giới chỉ.
Khotrong an nói đến cái khác, đám người Hắc Ưng Đường này, chỉ riêng mấy tên đà chủ thật đúng là giấu hàng bên trong không gian giới chỉ.
Chỉ tính ngân phiếu cũng là bảy, tám vạn, lại còn tàng trữ không ít tinh thạch.
Quân Thường Tiếu một tay thu lại toàn bộ đồ vật, nói:
“Cướp bóc những cái tà phái này, cũng có thể xem như một phương thức kiếm tiền đi.”
“Chưởng môn!”
Tô Tiểu Mạt tìm ra được một thứ giống như có thể châm lửa từ trên người Phó đường chủ, lập tức nói:
“Thứ này là cái đồ chơi gì đây?”
Quân Thường Tiếu nhận lấy, quan sát tỉ mỉ một phen, rồi nói:
“Có thể đây là súng báo hiệu nha.”
Hắn nghĩ đến lời nói của Phó đường chủ vừa rồi, lập tức hiểu rõ người trong lãnh địa Hắc Ưng Đường, hẳn là đang chờ những người phía dưới bắn tín hiệu, sau đó từ trong giết ra ngoài, hình thành thế gọng kìm.
Chuyện này chưa hẳn là xấu.
Có thể mượn kế phản lại một kích.
Quân Thường Tiếu nói:
“Nam đệ tử lấy hết toàn bộ trang phục của bọn người này mặc vào.”
“Vâng!”
Chúng đệ tử tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn theo mệnh lệnh hành động.
Rất nhanh, bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ mặc vào trang phục có khắc chữ Hắc Ưng Đường, mặc dù không cách nào vừa với cơ thể, nhưng dùng tạm vẫn có thể.
“Ối vãi!”
Tô Tiểu Mạt nắm cái lỗ mũi, nói:
“Hôi nách nặng thật đấy.”
“Đi thôi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Trở về.”
Mọi người trở về đường cũ.
Sau đó tụ hợp với bọn người Tế Vũ Đường, Quân Thường Tiếu nói:
“Bên trên sơn môn có người lao ra hay không?”
“Không có.”
Lê Lạc Thu nói.
Nàng nhìn thấy bọn người Lý Thanh Dương mặc trang phục của Hắc Ưng Đường, cảm thấy khó hiểu nói:
“Chưởng môn, ngươi hẳn là muốn cho bọn họ trà trộn vào trong sao?”
“Không phải.”
Quân Thường Tiếu ngồi ở bên trên tảng đá, sau một hồi lưỡng lự, nói:
“Ta dự tính đem bọn chuột phía trên dẫn dụ xuống.”
Lê Lạc Thu ngu ngơ mù tịt.
Quân Thường Tiếu triệu tập các đệ tử đến trước mặt, bắt đầu tiến hành bố trí bước kế tiếp.
“Đã hiểu chưa?”
“Hiểu rõ.”
Mọi người đồng thanh nói.
Quân Thường Tiếu từ trên tảng đá nhảy xuống, sau đó dẫn mọi người đến một khu vực tương đối có tính ẩn nấp, rồi lấy ra thứ giống như có thể châm lửa.
Làm sao dùng đây?
Hắn mò mẫm một chút, phát hiện phía đáy có dấu hiệu tách rời, sau đó thử ấn xuống phía dưới, lập tức có sương khói bay ra.
Quân chưởng môn e sợ bên trong có độc, vội vàng nín hơi.
Hắn nghĩ hơi xa.
Sương khói kia không có độc tính, thay vào đó là tỏa ra một hương vị có hơi nhạt, hóa thành từng làn bụi bay về phía Hắc Ưng Sơn, sau cùng bay đến bên trong đại điện.
Liệt Hắc Sát vốn đang lo lắng bần thần, bỗng ngửi được mùi hương, nhếch miệng cười nói:
“Phó đường chủ đã phát ra tín hiệu, Dương tiên sinh, chúng ta có thể hành động rồi chứ?”
“Có thể.”
Dương Trí nói.
“Xoát!”
Liệt Hắc Sát bước dài một cái, sau đó búng tay, nội viện nhất thời xuất hiện hơn ba trăm tên đệ tử.
Bọn họ không có từ bên trong cửa lớn xông ra ngoài, thay vào đó là trèo tường nhảy ra, sau đó đi phía sau đường chủ từ đường đá lao xuống.
“Quả nhiên đây là súng báo hiệu nha.”
Quân Thường Tiếu đứng trên cây, đeo lên Kính Râm Chống Nắng, thông qua ống ngắm 8x thấy một mảnh đen nghịt ở phía xa.
Người có tu vi mạnh nhất bên trong là một tên Võ Sư đỉnh phong, thậm chí sở hữu linh căn thượng phẩm, chắc hẳn đây là đường chủ Hắc Ưng Đường.
Một cái thất lưu môn phái chật hẹp, có thể bồi dưỡng ra một tên Võ Sư đỉnh phong đã rất không tệ.
Phải biết rằng, lão đại lục lưu môn phái như Tần Hạo Nhiên, tu vi cũng bất quá mới bước vào Võ Tông cảnh.
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu biết đường chủ Hắc Ưng Đường sở dĩ có thực lực mạnh, vốn không phải nhờ vào thiên phú cá nhân, khẳng định có liên quan đến việc tu luyện công pháp tà phái.
Cho nên đối mặt với loại đối thủ xảo trá này, cần phải đối đãi nghiêm túc.
“Chu Hồng.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Trong đám người lao xuống có một tên Võ Sư đỉnh phong, chút nữa giao hắn cho ngươi xử lý.”
“Vâng.”
Chu Hồng đáp.
Kể từ lúc vị kiếm tu này trở về môn phái, chưa một lần tiến vào tháp rèn luyện, thay vào đó là toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ Lăng Kiếm Thần Quyết.
Mặc dù chỉ mới đi qua nửa tháng, nhưng từ bên trong ánh mắt hữu ý vô tình phát ra kiếm thế của hắn, có thể nhìn thấy, sự tiến bộ rất không tệ à nha.
Quân Thường Tiếu đã từng hỏi hắn, không cần phải tôi luyện thân thể sao?
Chu Hồng ngay thẳng trả lời:
“Kiếm tu ở trong lúc lĩnh ngộ kiếm đạo, tương đương với việc tôi luyện thân thể”
Cứ như vậy đứng im bất động, cũng có thể xem là tôi luyện thân thể rồi?
Quân Thường Tiếu không cách nào hiểu được loại chức nghiệp đặc thù này, cho nên cũng đành phải tự cho là thật.
“Chưởng môn.”
Dạ Tinh Thần thản nhiên nói:
“Không cần Chu sư đệ ra tay, một mình ta cũng có thể chơi chết tên Võ Sư đỉnh phong kia.”
“Đây chính là thủ lĩnh tà phái, có trời mới biết hắn sẽ không giấu cái gì con bài âm hiểm.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi xác định mình có thể chơi được sao?”
“Có thể.”
Dạ Tinh Thần thản nhiên nói.
Một cái thủ lĩnh của thất lưu tà phái, đối với y mà nói chỉ là tôm tép, nhớ lại năm đó, số lượng Võ Vương, Vũ Thánh tà phái chết dưới tay y cũng không ít.
“Đã mạnh miệng như vậy”
Quân Thường Tiếu nói:
“Tên thủ lĩnh giao cho ngươi.”
Sau một hồi an bài xong xuôi, hắn nói:
“Mọi người dựa theo kế hoạch hành động.”
“Vâng!”
Thành viên Tế Vũ Đường di chuyển thi thể của Phó đường chủ Hắc Ưng Đường và những tên thuộc hạ tới, từng cái xác đã được thay đổi trang phục Thiết Cốt Phái.
Sau đó lại có thêm mấy người ở bên cạnh, bày ra bộ dáng đang giả chết.
Đúng vậy.
Chính là đang giả vờ chết.
Bọn người Lý Thanh Dương cầm vũ khí của Hắc Ưng Đường, giả vờ bày ra hiện trường đối kháng.
Nhìn vào tính hướng hai bên giao thủ, đệ tử Thiết Cốt Phái khá là ngàn cân treo sợi tóc, tổn thất thảm thương.
Người giả vờ khoa trương nhất là Lý Thượng Thiên.
Tên này nằm rạp trên mặt đất, miệng méo lè lưỡi, giống như bị bóp cổ nghẹt thở mà chết.
Chuyên nghiệp nhất là bọn người Độc Xà, ngã ở bên người tên Phó đường chủ, còn lấy máu bôi đầy trên mặt mình.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Ở phía xa, trên cầu thang thông đến Hắc Ưng Sơn, Liệt Hắc Sát dẫn theo các đệ tử lao xuống, sau đó thuận theo mùi hương tìm đến vị trí, dưới ánh trăng mơ hồ phát hiện bóng dáng của người một nhà, đồng thời nhìn thấy từng cái thi thể nằm rạp trên đất.
Tình huống như thế nào?
Bọn người Tam Tử đã động thủ trước một bước rồi?
Há, con mẹ nó.
Tưởng đâu hạng gì nhân vật trâu bò, hóa ra chỉ cần từ phía sau phục kích, lập tức có thể nhẹ nhõm giải quyết nha.
Nghĩ đến bản thân ở trên núi bị nghẹn tức nửa ngày trời, Liệt Hắc Sát dấy lên lửa giận ngút trời, quát to:
“Tiến lên, chém bọn chết tiệt này thành tám khôi cho lão tử!”
“Vâng.”
Chúng đệ tử tăng tốc tiến lên.
Thế nhưng, chỉ có mỗi Dương Trí là nhíu mày lại.
Hắn luôn cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, hoặc là nói thẳng ra, đáng lẽ không nên thuận lợi như vậy mới đúng.
“Xoát!”
Liệt Hắc Sát đã vọt tới chiến trường, lấy ra vũ khí đón đỡ giùm một đòn, sau đó hài lòng cười nói:
“Tam Tử, lần này làm tốt lắm.”
Nhưng mà.
Phó đường chủ một mực đối diện mình.
Liệt Hắc Sát không hiểu, lập tức đi tới xem.
Nhưng vừa mới cất bước, Dương Trí ở đằng sau lập tức hoảng sợ nói:
“Đường chủ, hắn không…”
“Đoàng!”
Viên đạn ánh sáng được bắn ra khỏi nòng, trực tiếp xuyên thủng trán của gã.
Dương Trí còn chưa kịp nói hết lời, hai tròng mắt giãn ra, người cũng thẳng tắp ngã rạp xuống đất.
Sau khi giết chết tên quân sư quạt mo này, các đệ tử đang giả chết nằm trên mặt đất đứng dậy, các thành viên Tế Vũ Đường ở phía xa cũng đứng dậy.
“Chúng đệ tử nghe lệnh.”
Quân Thường Tiếu cất giọng nói lạnh lẽo âm u vang vọng khắp rừng núi:
“Giết sạch những hạng người gian tà này cho bổn tọa.”
“Vâng!”