Chương 10
An Nghi diện một bộ đồ đơn giản với quần bò và áo thun trắng, tóc cột cao trẻ trung đến buổi tiệc mừng chiến thắng của phim. Buổi tiệc được diễn ra bí mật để tránh phóng viên trong giai đoạn nhạy cảm như lúc này. Cho nên khi vừa bước xuống xe An Nghi liền vội vàng di chuyển vào bên trong. Trường An và mọi người đã dường như đông đủ, chỉ vắng Bích Chi, cô đoán việc Bích Chi vắng mặt là để tránh gây sự chú ý của mọi người. Điều này khiến cô phần nào cảm thấy áy náy.
Trường An kéo cho An nghi một chiếc ghế bên cạnh, anh thản nhiên hơn cô nghĩ. Sắc mặt của anh cũng rất tốt khiến cô an tâm được một chút. Từ hôm xảy ra scandal đến nay cô mới được gặp anh. Nhiều lần muốn gặp trực tiếp anh nhưng cô sợ việc gặp nhau lúc này sẽ gây ra điều tiếng không tốt nên đành phải dặn lòng. Chỉ cần là việc tốt cho anh, cô sẵn sàng chấp nhận. Cả buổi tiệc cô đều tránh tương tác với anh trước mặt mọi người, nhưng Trường An thì khác, anh chủ động kéo cô vào những cuộc vui, luôn quan tâm và chăm sóc cô chu đáo như khi còn ở cùng đoàn phim. Cô biết mình đặt trái tim không sai người, chỉ là sai thời điểm mà thôi.
Tiệc tan, mọi người dần ra về, khi An Nghi vừa định đứng dậy thì bàn tay của Trường an khẽ chạm tay cô dưới góc khuất của chiếc bàn nơi họ đang ngồi, ngay sau đó anh ghé tai cô nói khẽ.
– Anh đưa em về, em cho tài xế về trước đi nhé.
An Nghi ngạc nhiên nhìn anh, chưa kịp phản ứng gì thì anh đứng dậy lướt ngang qua cô không quên bỏ lại câu nói nhỏ.
– Anh chờ em ở lối ra bí mật nhé, sẽ có nhân viên chỉ dẫn cho em.
An Nghi lúc này mới nhớ, Kiến Vinh từng nói với cô, một số nhà hàng chuyên phục vụ các ngôi sao sẽ có một lối ra bí mật để họ tránh phóng viên và rò rỉ hình ảnh. Thường thì những nhà hàng kiểu này sẽ có chế độ bảo mật sự riêng tư của khách cực kỳ cao. Có lần cô bảo Kiến vinh dẫn cô đi thử, cô muốn trải nghiệm khi đi bằng lối ra bí mật cảm giác sẽ như thế nào. Lúc ấy hắn đã bảo cô bị hâm, vì chẳng có lý do gì mà hắn và cô phải đi lén lút như vậy. Cô đã bảo hắn là kẻ ích kỉ.
An Nghi khẽ lắc đầu mỉm cười, trong căn phòng chỉ còn lại một mình cô. An Nghi mở túi xách lấy điện thoại nhắn tin cho tài xế rồi từ từ bước ra khỏi phòng. Có một nhân viên phục vụ đã chờ cô sẳn ở cửa, sau đó dẫn cô đi qua một lối đi nhỏ và tối, chỉ có vài ánh đèn mờ mờ ảo ảo. Chỉ là một đoạn đường nhỏ là có thể ra được bên ngoài, một chiếc xe đã chờ sẵn ở cửa. An nghi bước lên xe, Trường An đã ngồi sẵn ở ghế lái, anh dịu dàng chòm người qua cài dây an toàn cho cô. Mùi hương trên cơ thể anh mới dịu dàng và ấm áp làm sao, giống như chính con người của anh vậy.
– Anh An, anh không sợ mọi người nhìn thấy sao, chuyện em gây ra đã quá phiền phức cho anh rồi.
Trường An mỉm cười, đánh lái ra đường lớn vừa trả lời cô.
– Em yên tâm đi, giờ này đã nửa đêm, đường xá vắng vẻ, vả lại chúng ta trong bộ dạng này sẽ không ai để ý đâu.
– Cũng phải ha, càng ngụy trang che đậy người ta mới càng chú ý, chúng ta cứ bình thường như những người bình thường chắc không đến nỗi gây chú ý với mọi người.
– Vậy là em đã hiểu rồi đấy cô bé,
– Anh An, anh thật sự không giận em chút nào sao?
– Nếu như giận em thì anh sẽ không chủ động đưa em về.
– Tai sao anh lại tốt với em như vậy?
– Vì anh thích em.
An Nghi chưa kịp ngỡ ngàng, chưa kịp đỏ mặt, chưa kịp tiếp nhận thông tin thì Trường An đã dừng xe trước một bờ sông vắng vẻ. Đêm xuống, mặt nước yên ả bên dưới ánh trăng huyền ảo càng khiến cho người ta dâng trào lên bao nhiêu cảm xúc khó tả.
Trường An xoay người về phía An Nghi, ánh mắt anh dịu dàng đong đầy tình ý. An Nghi thấy có gì đó sai sai, nhưng cô không có nhiều thời gian và đủ bình tĩnh để suy nghĩ. Đầu óc cô lúc này bị ánh mắt của Trường An khiến cho mông lung. Tim cô đập loạn nhịp không thể kiểm soát được.
– An Nghi, hãy nghe kỹ lời anh nói nhé. Anh thích em, Diệp An Nghi.
– Nhưng mà.. anh An, anh và Bích Chi không phải là..
Trường An nắm lấy tay cô, bàn tay anh ấm áp san sẻ cho đôi bàn tay buốt giá của cô.
– Em đừng quan tâm tới Bích Chi nữa, anh và cô ấy..
Trường An dừng lại một lúc trước ánh mắt của An Nghi đang nhìn anh, anh thở nhẹ một hơi rồi mỉm cười.
– Anh và Bích Chi từ lâu đã kết thúc rồi, tình cảm của bọn anh cũng không như em nghĩ đâu. Anh biết anh thổ lộ đột ngột và trong tình huống như lúc này sẽ khiến em khó tiếp nhận. Nhưng mà An Nghi à, đứng trước em anh quả thật không thể kiềm chế tình cảm của mình nữa.
An Nghi có chút rối bời trong lòng, đúng như Trường An nói. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, nhất là chuyện của Bích Chi và Trường An mới đây đã và đang quá ồn ào trên các mặt báo. Liệu rồi sắp tới, dư luận sẽ đón nhận tình cảm của cô và Trường An như thế nào đây. Nhưng thật ra, thì những thứ rối bời đó có là gì so với những âm thanh hạnh phúc trong trái tim cô. An Nghi trước giờ luôn hành sự theo bản năng, cô không thích lừa dối bản thân, càng không muốn gượng ép bản thân làm trái với ý muốn của mình. Đó mới chính là cô, dù cho kết quả là gì, cô cũng sẽ vui vẻ mà đón nhận không chút hối hận.
An Nghi mỉm cười, ánh mắt long lanh.