Chương 20. Trốn tiết tại phòng y tế
Đỗ Đức Minh khẽ cười nhìn các bạn học sinh trong lớp rồi lên tiếng “Học kỳ này tôi sẽ thay cô Mỹ làm chủ nhiệm lớp của các bạn vì cô Mỹ có một khóa học bên nước ngoài, chúng ta cũng đã biết nhau qua môn toán rồi thì hàng tuần gặp tôi thêm 2 tiết nữa thôi chắc là cũng không có sự thay đổi quá lớn, mong rằng tôi và các bạn sẽ hợp tác thật tốt để năm học này đạt được những kết quả cao, các bạn đậu vào đại học mà các bạn mong muốn.”
Đỗ Đức Minh nhìn xuống chỗ của Tô Bảo Vy không thấy cô đâu nên lên tiếng hỏi “Lớp trưởng à, hôm nay Bảo Vy không đến lớp à?”
Gia Bảo đứng dậy lễ phép lên tiếng đáp “Dạ thưa thầy sáng nay Bảo Vy có đến lớp nhưng mà bạn ấy bảo không được khỏe trong người nên đã xin xuống phòng y tế nằm nghỉ rồi ạ.”
Đỗ Đức Minh gật đầu rồi bắt đầu sinh hoạt với lớp về các hoạt động trong tuần và điểm số các môn học trước rồi bảo lớp trật tự lấy bài ra học không làm ồn các lớp xung quanh anh về văn phòng bàn giao một số công việc.
Tô Bảo Vy nằm trong phòng y tế cảm thấy vô cùng thoái mái, cô đang cầm điện thoại chơi game thì thấy một bóng người xuất hiện lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì giật bắn người quăn luôn cái điện thoại trong tay xuống giường.
Giọng của Đỗ Đức Minh trầm thấp vang lên “Dám trốn học nằm ở đây chơi game em hay lắm rồi đó Tô Bảo Vy à.”
Tô Bảo Vy sợ hãi ra mặt “Thầy…sao thầy lại ở đây…đáng lý ra thầy phải đang sinh hoạt với lớp chứ?”
Đỗ Đức Minh khẽ cười lên tiếng đáp “Thầy sinh hoạt với lớp xong rồi bây giờ xuống đây sinh hoạt riêng với em đấy Tô Bảo Vy.”
Tô Bảo Vy ngồi dậy lùi lại phía sau “Thầy…em biết sai rồi…em sẽ lập tức lên lớp tham gia tiết sinh hoạt chủ nhiệm của thầy mà.”
Đỗ Đức Minh tiến tới gần Tô Bảo Vy “Không cần nữa đâu, thầy sinh hoạt với lớp xong hết rồi bây giờ chỉ muốn sinh hoạt riêng với em thôi, em cũng muốn có thời gian riêng tư với thầy nên mới trốn xuống đây đúng không Bảo Vy?”
Tô Bảo Vy sợ hãi lắc đầu lên tiếng đáp “Dạ không có…em biết sai rồi…lần sau em không dám trốn tiết thầy nữa đâu ạ…thầy tha cho em lần này nha.”
Đỗ Đức Minh nở một nụ cười thâm thúy rồi giơ ngón tay lắc lắc trước mặt Tô Bảo Vy “Không đời nào đâu, con người ta chỉ nhớ lỗi lầm của bản thân gây ra khi nhận sự trừng phạt thôi, thầy sẽ trừng phạt em để sau này em rút kinh nghiệm không bao giờ dám trốn tiết nữa.”
Đỗ Đức Minh kéo Tô Bảo Vy đứng dậy ngã vào lồng ngực anh rồi anh đưa tay nâng cầm cô lên cúi đầu hôn xuống đôi môi non mềm của cô.
Tô Bảo Vy sợ hãi dùng hai tay chống lên ngực của Đỗ Đức Minh ngăn cản anh “Đừng mà thầy ơi…em biết sai rồi…đây là phòng y tế ngộ nhỡ có người nhìn thấy thì biết làm sao ạ.”
Đỗ Đức Minh đương nhiên biết anh và Tô Bảo Vy đang ở phòng y tế của trường nhưng mà anh lại không hề lo lắng gì cả, lúc nãy anh đã bảo cô phụ trách là cô Tâm đi ăn sáng rồi, bà cô này một khi đã ra ngoài thì sẽ đi la cà ít nhất đến giờ ra chơi mới vào.
Dụ được cô y tế đi rồi thì Đỗ Đức Minh đóng cửa phòng y tế lại khóa trái từ bên trong nên chắc chắn không ai có thể vào được hết.
Đỗ Đức Minh nhìn Tô Bảo Vy bằng ánh mắt đầy ý vị rồi lên tiếng hỏi “Mấy ngày nghỉ cuối tuần không gặp thầy chắc là em nhớ thầy lắm đúng không hả Bảo Vy?”
Tô Bảo Vy sợ hãi cả người cô run lên “Không có…em không có nhớ mà…thầy tha cho em đi mà…em sợ lắm.”
“Có gì mà phải sợ chứ, thầy có làm gì em đâu Bảo Vy?”
Tô Bảo Vy đẩy Đỗ Đức Minh ra, anh giả vờ ngã lên giường rồi thuận thế kéo Tô Bảo Vy ngã nằm xuống đè lên người mình.
Đỗ Đức Minh cong môi lên mỉm cười rồi lên tiếng “Miệng em nói là không hề nhớ thầy nhưng mà nhìn xem em đang làm gì vậy hả Bảo Vy?”
Tô Bảo Vy bối rối chống hai tay trên ngực của Đỗ Đức Minh “Dạ thưa thầy…em…em lỡ ngã lên người thầy thôi…em xin lỗi thầy mà.”
Tô Bảo Vy vừa tính đứng dậy thì Đỗ Đức Minh đã bắt lấy cổ tay của cô kéo lại “Em nói em lỡ ngã lên người thầy thôi sao nhưng mà chỗ đó của em đang nằm ngay trên “em trai” của thầy đó, “em trai” thầy rất dễ bị kích thích em có cảm nhận được nó đang cứng lên không hả Bảo Vy?”
Mặt của Tô Bảo Vy đỏ ửng lên tư thế của cô lúc này ngồi chàn hãng qua hạ thể của của Đỗ Đức Minh, cô cũng cảm nhận được hạ thể của mình tiếp xúc vật gì đó đang dần nhô lên trong đũn quần của anh.
“Em…em xin lỗi thầy.”
Đỗ Đức Minh nhướng mày “Thầy không cần em xin lỗi đâu Bảo Vy à, em chọc nó cứng lên thì phải có trách nhiệm thỏa mãn nó.”
Nói rồi Đỗ Đức Minh ôm Tô Bảo Vy nằm ngược lại trên giường, lúc này cô nằm ở dưới còn anh nằm áp trụ lên người cô.