Chương 85
Beta: Hoàng Lan
Đúng như ông cụ Trần đã dặn dò, cuối tuần nào Trần Hoài Kiêu cũng tới trấn nhỏ ở Giang Nam.
Cuối tuần, Bạch Nhân thường ở cùng anh.
Nhưng hai người không có nhiều thời gian chơi cùng nhau, bởi vì Bạch Nhân đã đồng ý với ông cụ, nhất định phải lọt vào top mười trước khi lên lớp mười hai.
Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, bất kể thế nào cô cũng phải bổ sung nâng cao những môn yếu kém.
Buổi sáng, Bạch Nhân lớn tiếng đọc diễn cảm các từ mới tiếng Anh ở trong sân.
Có vẻ như Trần Hoài Kiêu vừa mới tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn lim dim, khuôn mặt anh tuấn vô cùng ủ rũ, tựa vào cạnh cửa với mái tóc rối bù, ngáp một cái lười nhác.
“Em làm anh tỉnh à?”
“Em nói xem?”
Trần Hoài Kiêu hỏi ngược lại câu này, mở miệng là giọng Anh Anh vô cùng tiêu chuẩn.
Bạch Nhân nghe thấy anh nói tiếng Anh, vì thế cũng thử dùng tiếng Anh để nói chuyện với anh: “Xin lỗi.”
“Có thể đọc diễn cảm đoạn văn, nhưng từ đơn thì không cần phải đọc diễn cảm từng từ như vậy.”
“Vậy phải làm gì?”
Trần Hoài Kiêu đi tới, ngồi vào bên cạnh cô ở trên ghế dài, cầm lấy vở ghi từ mới trong tay cô: “Học thuộc lòng.”
Bạch Nhân nhìn đầu ngón tay thon dài trắng nõn của anh, dừng ở từ mới đầu tiên, khẽ lẩm bẩm bằng giọng từ tính: “Honest: Thành thật, chính trực.”
Bạch Nhân nghe lời lặp lại theo anh: “Honest: thành thật, chính trực.”
“Handsome: đẹp trai, anh tuấn.”
Bạch Nhân nhìn sườn mặt sắc nét gần trong gang tấc của anh, ngơ ngẩn đáp: “Đẹp trai, anh tuấn.”
Sau khi đọc mấy từ mới, Trần Hoài Kiêu bỗng nhiên cười khẽ một cái: “Nhìn anh, là nhớ được à?”
Bạch Nhân vội vàng dời tầm mắt đi, chột dạ nói: “Ai nhìn anh chứ.”
“Một trang từ mới này, em thầm học thuộc mười lăm phút trước đi. Anh đi rửa mặt, rồi sang luyện nghe viết cho em.”
“Mười lăm phút sao có thể nhớ được nhiều như vậy!” Bạch Nhân phản đối: “Ít nhất phải nửa tiếng!”
“Em chỉ có mười lăm phút để nhớ nhanh thôi.” Trần Hoài Kiêu chậm rãi bước chân rời đi, quay đầu lại, cười ấm áp: “Đừng để anh phải thất vọng.”
Câu nói cuối cùng khắc sâu vào lòng Bạch Nhân tựa như đao khắc, cô bắt đầu tập trung tinh thần để học thuộc từ mới.
Ờ, cô không muốn để anh phải thất vọng, mười lăm phút thì mười lăm phút, chắc chắn có thể nhớ được!
Một lát sau, Trần Hoài Kiêu lại bước vào trong sân một lần nữa.
Bạch Nhân đã lấy ra vở nghe viết tiếng Anh, chuẩn bị đâu vào đấy như thể bày trận sẵn sàng đón địch: “Anh, làm đi!”
Trần Hoài Kiêu cầm sách giáo khoa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc thấy chết không sợ, anh dũng hy sinh của cô, anh trêu đùa nói: “Vẻ mặt này của em, cứ như thể anh muốn làm gì em thì làm vậy…”
“Anh muốn làm gì em?” Đôi mắt cô đen láy trong trẻo, nhìn Trần Hoài Kiêu đầy khó hiểu.
Trần Hoài Kiêu hiểu ra không nên đùa cô như này, lập tức dừng câu chuyện, hắng giọng nói: “Anh đọc nghĩa, em viết, từ thứ nhất: Trung thành.”
Bạch Nhân nghiêm túc viết ra vở.
Trần Hoài Kiêu để cho cô nghe viết toàn bộ các từ mới trong bài một lần, cuối cùng khi kiểm tra, vậy mà lại không phát hiện ra một lỗi nào.
“Không tệ nha nhóc.” Anh dùng bút đỏ viết một câu nhận xét: “Đúng hết.”
Bạch Nhân cười kiêu ngạo: “Em giỏi không.”
“Rất giỏi.” Trần Hoài Kiêu khen chẳng tiếc lời: “Em thông minh như này, nếu đi theo con đường thi vào trường nghệ thuật thì có thể thi đỗ vào trường nghệ thuật tốt nhất cả nước.”
“Thật không ạ?”
Thật ra thì Bạch Nhân chẳng có chút tự tin nào, có rất ít người khen cô như này.
“Tự mình đọc sách đi, nếu có câu hỏi gì thì sang nhà bên hỏi anh.”
Bạch Nhân gọi anh lại: “Anh ơi, em viết được hết rồi, có phần thưởng gì không ạ?”
“Phần thưởng à…”
Anh thật sự không mang món quà gì có thể tặng cho con gái.
Trần Hoài Kiêu xấu hổ lục túi, lấy ví ra: “Anh cho em tiền, em mua kem ăn nhé, được không.”
“…”
Cô không phải là gì của anh, đưa tiền thì ra thể thống gì.
“Em không cần tiền.” Cô hiểu chuyện nói: “Em nói đùa thôi, anh giúp em viết chính tả là giúp em nâng cao thành tích, em không cần phần thưởng.”
Trần Hoài Kiêu quay về nhà họ Trần, mười mấy phút sau, anh xách cặp đi vòng trở lại, tháo móc chìa khóa mô hình siêu xe Bugatti ra khỏi cặp sách: “Phần thưởng của em đây.”
Bạch Nhân ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy móc chìa khóa: “Cảm ơn anh ạ!”
“Cho em cái gì em cũng lấy luôn, không nhìn xem có thích hay không à.”
“Thích nha!”
“Em thích xe à?”
“Em thích xe anh cho.”
Trần Hoài Kiêu treo móc mô hình siêu xe vào chiếc cặp sách bằng vải bố của Bạch Nhân: “Chuẩn bị mua một chiếc lúc lên năm ba đại học, đến đó sẽ chở em đi.”
“Hay quá!”
Trần Hoài Kiêu nhìn nụ cười ngọt ngào trong trẻo trên mặt cô nhóc, khóe miệng còn có một bên má lúm đồng tiền mờ mờ.
Anh biết lý do vì sao ông nội bắt anh tới đây vào mỗi cuối tuần, cũng hiểu đáng lẽ phải lạnh nhạt với cô, nếu không, sau này… chỉ sợ sẽ trở thành một đôi vợ chồng thù hận nhau.
Nhưng dẫu sao Trần Hoài Kiêu cũng lương thiện, rất khó nhắm mắt làm ngơ với cô nhóc có hoàn cảnh thảm thương khổ sở này.
“Đuôi Sam Nhỏ, sau này anh sẽ nói chuyện với em bằng tiếng Anh, em cố gắng nghe hiểu đi.”
“Vậy nếu em nghe không hiểu thì phải làm sao?”
“Nghe không hiểu…” Trần Hoài Kiêu cười hờ hững: “Vậy thì đành phải không hiểu thôi.”
Từ đó về sau, Bạch Nhân càng nỗ lực luyện nghe và phát âm hơn, cô nhất định phải tranh thủ nghe hiểu từng câu từng chữ trong lời nói của Trần Hoài Kiêu.
Mỗi câu… mỗi từ đều không thể bỏ lỡ.
Quả nhiên, trình độ tiếng Anh của cô được nâng lên rất nhanh, phát âm cũng càng chuẩn hơn, học theo giọng Anh Anh lưu loát của Trần Hoài Kiêu.
“Nếu như em thích học, anh còn có thể dạy em tiếng Đức và tiếng Pháp nữa.”
Bạch Nhân vừa nghe thế thì đầu đã phình lên: “Thôi thôi, em học tiếng Anh đã cố quá rồi, làm gì có thời gian học nhiều như vậy nữa!”
Trần Hoài Kiêu đút tay vào túi, đi trên con đường nhỏ lát phiến đá xanh sau cơn mưa, dùng tiếng Anh nói với vẻ hờ hững: “Kiểu gì cũng sẽ có thời gian, chỉ cần em thích.”
Bạch Nhân nhìn về phía thiếu niên bên cạnh mình: “Em và anh sẽ có rất nhiều thời gian à?”
Trần Hoài Kiêu bỗng nhiên im bặt, rất lâu sau, anh mới chậm rãi đáp: “Anh không biết, Đuôi Sam Nhỏ à.”
…
Khoảng thời gian đó là thời gian hạnh phúc nhất trong quãng đường đời mười mấy năm không phẳng lặng này của Bạch Nhân.
Khi yêu thầm một người, tim sẽ từ từ mềm đi, Bạch Nhân không còn đanh đá sắc sảo như quá khứ nữa. Có rất nhiều lúc bị mấy người Chu Oánh Huyên khiêu khích, cô cũng thường xuyên lựa chọn không thèm để ý đến.
Chim sẻ chim én sao hiểu được ý muốn của thiên nga vĩ đại.
Cô không cần phải so đo với mấy con chim sẻ nhỏ này.
Chiều thứ sáu, Bạch Nhân đi vào cửa khu tham quan du lịch ở trấn cổ bày quán bán hàng thêu.
Cô học tay nghề của bà ngoại, nhưng bởi vì việc học nặng nề nên chỉ có thể tranh thủ thêu vào lúc rảnh rỗi, cỡ hai ba tuần mới có thể đem túi vải và khăn tay thêu họa tiết tới cửa khu tham quan du lịch để bán.
Bởi vì kĩ thuật tinh xảo, giá cả phải chăng, mẫu mã lại rất độc đáo, cho nên lần nào cũng có thể bán sạch sành sanh.
Bất kể thế nào, có thể trợ giúp cho việc chi tiêu trong nhà là tốt rồi.
Bạch Nhân còn tính rằng, sau này phải tiết kiệm tiền đưa bà ngoại đi khám mắt.
Nhưng không ngờ, mấy người Chu Oánh Huyên thấy Bạch Nhân không đến lớp học múa sau giờ học như thường lệ, quá nửa là tới cửa khu tham quan để bày hàng vỉa hè. Vì thế, bọn họ cũng đi bộ theo tới đây, chọn tới chọn lui ở trước quầy hàng của cô.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Khăn tay ba mươi, túi vải hai trăm.”
“Đắt vậy hả, sao cậu không đi cướp đi.”
Bạch Nhân uể oải đáp lại: “Chẳng ai bắt cậu mua, chê đắt thì tránh ra.”
“Cậu có thái độ gì thế hả?”
“Tôi cứ có thái độ như này đấy.” Bạch Nhân nhận ra những người này là tới gây sự, đương nhiên cô không cho sắc mặt tốt: “Không mua thì tránh ra, đừng làm lỡ việc buôn bán của tôi.”
Chu Oánh Huyên cố ý cầm xiên mực nướng mà cô ta mới vừa mua để chỉ chỉ trỏ trỏ ở bên quầy hàng: “Mấy thứ này… thứ kia của cô trông chẳng ra gì, còn không biết xấu hổ mà bán đắt như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới mua thôi.”
Bạch Nhân thấy xiên mực nướng của cô ta vẩy mấy giọt mỡ lên đồ thêu của mình thì sốt ruột đến mức vội vàng đẩy tay cô ta ra: “Cậu tránh ra! Cậu làm bẩn khăn tay của tôi rồi!”
Chu Oánh Huyên cố tình làm bẩn hàng thêu của cô, vẫn cầm xiên mực nướng rồi ra sức múa may lung tung: “Làm bẩn chỗ nào, sao tôi không nhìn thấy nhỉ?”
“Cút ngay!”
Bạch Nhân tức đến mức tiến lên muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại bị mấy cô gái cản lại: “Sao lại ra tay đánh người hả?”
Còn chưa dứt lời, Chu Oánh Huyên bỗng nhiên cảm thấy cổ áo phía sau bị người ta túm lên.
Cô ta bị xách lên một cách thô lỗ, rời xa khỏi quầy hàng bán đồ thêu, sau đó bị đẩy ngã xuống đất mà chẳng thèm nể nang gì.
Xiên mực nướng cũng rơi xuống đất, mỡ bắn lên chiếc váy mới của cô ta.
Chu Oánh Huyên vừa ngạc nhiên vừa tức giận ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một cậu thiếu niên đẹp trai mặc quần áo đua màu đen hồng, tháo kính bảo hộ xuống, hất cằm lên, nhìn cô ta đầy lạnh lùng.
Cả người anh đều lộ ra khí chất lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác không dễ chọc.
“Anh… anh là ai?!”
“Anh của em ấy.”
Chu Oánh Huyên liếc mắt nhìn Bạch Nhân đang đứng sau lưng anh: “Chưa từng nghe nói cậu ta có anh bao giờ.”
“Bây giờ có.”
Trần Hoài Kiêu khom lưng nhặt khăn tay bị làm bẩn ở trên quầy hàng, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Oánh Huyên, túm cổ áo cô ta, lạnh lùng nói: “Nếu còn có lần sau, tôi sẽ bắt cô phải ăn nó đấy.”
Anh nói bằng giọng bình tĩnh, nhưng lại rất có sức uy hiếp.
Trước đây chỉ có Chu Oánh Huyên bắt nạt người khác, làm gì đã bị ai đe dọa như này, cô ta sợ tới mức chảy cả nước mắt.
Trần Hoài Kiêu không hề lịch sự ga-lăng với cô ta một chút nào, quẳng cô ta đi không kiêng nể gì, sau đó quay đầu lại, lia mắt về phía mấy cô gái kia: “Nghe hiểu không?”
Mấy cô gái sợ tới mức gật đầu lia lịa, vội vàng nâng Chu Oánh Huyên dậy, sau đó vội vã rời đi.
Bạch Nhân ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt.
Trần Hoài Kiêu trước đây mà cô biết, cùng lắm là hơi lạnh lùng, nhưng lại dịu dàng nhã nhặn với cô.
Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy một mặt vừa hung dữ lại vừa không lịch sự ga-lăng như này của anh.
Trần Hoài Kiêu phủi bụi bẩn trên áo, thấy Bạch Nhân đang ngẩn người nhìn mình, hỏi: “Bị dọa sợ rồi à?”
Bạch Nhân lắc đầu, giơ ngón cái lên với anh: “Anh, anh ngầu quá!”
Trần Hoài Kiêu bị cô chọc cười, cúi đầu nhìn khăn tay dính vết mỡ: “Có thể làm sạch bằng chất tẩy rửa không?”
“Chất tẩy rửa sẽ làm hỏng khăn lụa, còn bị nhăn nữa.”
Trần Hoài Kiêu nhét khăn tay vào cặp sách, sau đó tiện tay ném kính bảo hộ cho Bạch Nhân: “Lên xe đi, anh có cách.”
“Hả?”
Trong lúc nói chuyện, anh đã ngồi lên xe máy, quay đầu lại, nhìn Bạch Nhân vẫn còn đang ngẩn người: “Lên xe.”
Bạch Nhân vội vàng chạy tới, đỏ mặt ngồi lên yên sau xe máy của Trần Hoài Kiêu.
Còn chưa ngồi vững, thiếu niên đã đạp nổ máy, lái xe mô tô đi.
Bạch Nhân sợ tới mức ôm chặt eo Trần Hoài Kiêu: “Chậm một chút! Chậm một chút!”
“Đã chậm lắm rồi.”
“Không xong rồi, lại chậm chút nữa đi!”
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu hơi hơi cong lên: “Em đừng hú hét lung tung nữa.”
Khiến người ta hiểu lầm lắm.
…