Chương 38
Vợ Điêu đại cữu đã qua đời từ mấy năm trước, nhà có 4 con trai 2 con gái, ngoài con trai cả Điêu Mỹ Hán và con trai út Điêu Mỹ Chương đang làm việc ở nhà máy phân hóa học, mấy người con còn lại đều ở nông thôn.
Mà Điêu Mỹ Hán lại có 2 trai 2 gái, tất cả đều đã lập gia đình, hiện tại vợ Điêu Mỹ Hán – La Ngọc Phân đang ở dưới quê trông cháu nên trong ký túc xá tạm thời chỉ có hai cha con Điêu đại cữu và Điêu Mỹ Chương.
Hôm nay dù là sinh nhật âm lịch của Điêu đại cữu nhưng vì không phải là sinh nhật đại thọ, hầu hết nông dân cũng không quá để ý mấy ngày này nên các con của ông không đến đây, cơm trưa chỉ có cha con Điêu đại cữu và đám người Lý Thanh Lê tham gia.
Điêu Mỹ Chương là người hiếu thảo, dù không biết có khách tới nhà, nhưng vì nhớ hôm nay là là sinh nhật cha, buổi trưa tan tầm hắn vẫn đến nhà ăn mua một phần thịt kho tàu, một phần cà tím xào về, không ngờ về đến nhà lại thấy hai người cô vừa cãi nhau vừa nấu nướng, bà Điêu đến con gà mái già cũng mang ra thịt.
Cơm trưa có một chén thịt kho tàu, một chén cà tím xào, một đĩa ớt xanh xào lòng gà, một phần thịt gà kho, một phần đậu que nấu, Điêu Mỹ Chương còn mua thêm hai cân rượu, ba người đàn ông vừa ăn thịt vừa uống rượu nói chuyện, tươi cười trên mặt chưa từng biến mất.
Được ăn thịt gà kho, Lý Thanh Lê cảm thấy mình đi chuyến này quả là không lỗ, điều đáng tiếc nhất là con gà mái già nhà mình nuôi lại để cho Chu Thư Đào được ăn, nó khẳng định là chết cũng không nhắm mắt.
Ký túc xá công nhân viên chức nhỏ, ngồi ăn cơm còn tạm ổn, cơm nước xong mọi người đứng lên lập tức không đủ chỗ đặt chân, ba anh em Điêu đại cữu lớn tuổi, ăn xong còn phải ngủ trưa, vậy nên Lý Thanh Lê dứt khoát đội mũ rơm cùng Lý lão tam ra đường đi dạo, ở bưu cục luôn có chỗ để nghỉ chân.
Thời tiết cực kì nóng bức, hai anh em đi một lát liền mồ hôi đầm đìa, ngay khi Lý Thanh Lê đang nóng đến điên người thì đột nhiên thấy dưới gốc cây râm mát có bác gái đội mũ trắng bán kem que, lòng bàn chân cô như có gió lập tức chạy qua.
Kem hồng quả 3 xu, kem đậu đỏ và socola 5 xu, còn có kem hai vị bơ chuối là đắt nhất, 1 mao một cái.
Lý Thanh Lê đòi được từ chỗ Hoàng Quảng Linh 60 đồng, nhưng học phí cao trung một học kỳ mất 12 đồng, 60 đồng này còn chưa đủ để Lý Nhị Nha học hết đến khi tốt nghiệp, cho nên số tiền đó Lý Thanh Lê một đồng cũng không dám động đến, may là trước đó Lý Tam Nha mới cống nạp cho cô một đồng, cộng thêm tiền tiêu vặt bà Điêu cho cô mới có tự tin đến mua kem.
Lý lão tam dù sao cũng là ông anh trai ruột, Lý Thanh Lê cắn răng tiêu 1 mao 3 xu mua kem, 1 mao mua kem bơ cho mình, 3 xu thì mua kem hồng quả cho Lý lão tam.
Lý lão tam cũng không ngại, hai anh em vừa ăn kem vừa đi tiếp, chỉ là còn chưa tới bưu cục, ánh mắt Lý Thanh Lê đã bị công trình kiến trúc hai tầng trước mắt hấp dẫn, chỉ thấy trên viển hiệu có sáu chữ to rực rỡ lấp lánh: Trung tâm bách hóa quốc doanh.
Lý Thanh Lê bỗng nhiên cảm thấy eo không mỏi chân không đau, mồ hôi cũng không chảy nữa, uốn éo chen người vào trung tâm bách hoá.
Lý lão tam thừa biết tính em gái, lười hỏi thêm, xoay người đi làm chuyện của mình.
Lý Thanh Lê vừa vào đã thấy băng rôn khẩu hiệu màu đỏ: Phát triển kinh tế, bảo đảm cung ứng, bên kia còn viết: Vì nhân dân phục vụ.
Dù sao cũng là trung tâm bách duy nhất của huyện, quy mô lớn hơn Cung Tiêu Xã công xã gấp mấy lần, khách hàng cũng rất đông, có vài chỗ chen chúc đầy người, Lý Thanh Lê hóng hớt thò đầu vào nhìn, hoá ra là bán TV.
Dạo qua một vòng trung tâm, Lý Thanh Lê mới bắt đầu mua đồ, 1 xu một cái kẹo trái cây, cô một hơi mua 30 cái, lại mua thêm một ít cao lương và mứt vỏ hồng, phiếu vải bà Điêu cho cô cũng không tiết kiệm, thích tấm vải nào mua luôn không cần nghĩ ngợi.
Trước khi vào trung tâm bách hoá còn là người nhà giàu nhiều tiền, lúc ra ngoài trong túi Lý Thanh Lê ngoài 7 xu và phiếu gạo để mua bánh nướng thì không còn gì.
Cô tiêu tiền xưa nay đều như vậy, mua đồ ăn vải vóc không chớp mắt lấy một cái, ra ngoài liền đi thẳng đến cửa hàng bánh nướng.
Trả tiền cùng phiếu gạo cho ông chủ, cầm được bánh Lý Thanh Lê cắn ngay một miếng, mới nhai một cái liền nhổ ra, xoay người nói chuyện với ông chủ: “Đồng chí này, vị bánh nhà anh lạ quá, nhân bánh bị thiu rồi!”
Ông chủ bụng phệ lười nhác nhấc mí mắt, liếc cô một cái: “Cô nếm nhầm rồi.”
Lý Thanh Lê nhíu mày: “Tôi không nhầm.”
Hắn cười nhạo đổi sang một tư thế khác, “Cô nhầm rồi!”
Lý Thanh Lê nào có thể để mình bị thiệt, gia đình cô không phải người thành phố, phiếu gạo đều cần dùng lương thực đổi lấy, cô tốn 7 xu và phiếu gạo lại chỉ mua được một cái bánh nướng ôi thôi ư? Tưởng cô coi tiền như rác à?
Lý Thanh Lê nhìn xung quanh, tiến lên ôn tồn khuyên nhủ: “Ông chủ này, biết sửa sai mới là đồng chí tốt, chẳng lẽ anh lại muốn vì một cái bánh nướng mà cãi nhau với phụ nữ giữa đường? Trên đường người đến người đi, tôi mà la lên nhà anh bán bánh thiu, liệu còn có ai muốn đến nhà anh mua nữa không? Nếu tôi đi tố cáo thì càng ảnh hưởng không tốt, anh nói xem có phải hay không?”
Ông chủ quầy bánh lườm cô hung tợn, vóc dáng hắn lại cao lớn vạm vỡ, nhìn qua không giống người bán bánh nướng, mà giống người bán bánh bao thịt người hơn.
Xui cho hắn là cô gái đối diện không biết sợ là gì, cô cười hì hì uy hiếp, “Nói cho anh biết, hôm nay tôi cùng năm anh trai tới thăm người thân, nhà bác tôi ở ngay ký công nhân viên chức phía sau phố, nhà bác ấy còn có bốn người con trai, anh có trừng lòi mắt tôi cũng không sợ đâu!”
Ông chủ béo thấy cô có vẻ như có chỗ dựa, cân nhắc một hồi cuối cùng cho rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, rất không tình nguyện đổi cho Lý Thanh Lê hai cái bánh nướng khác, hắn ném lên bàn, quát:
“Cút!”
Lý Thanh Lê nghiến răng, cầm lấy bánh nướng, gân cổ kiêu ngạo nói: “Ai biết hai cái bánh nướng này có ôi hay không? Trả tiền và phiếu gạo lại cho tôi, tôi không mua nữa!”
Vẻ khinh thường trong mắt chủ cửa hàng bánh có thể tích đầy một chậu, hắn cầm tiền và phiếu gạo vứt lên mặt bàn, 1 đồng xu lăn ra thật xa.
Chờ đến khi đằng sau lưng không còn động tĩnh, ông chủ béo mới ôm cánh tay xoay người lại, vừa nhìn liền cảm thấy không hợp lý, hai cái bánh nướng đâu rồi?
Hắn ta hùng hùng hổ hổ chửi mắng hơn nửa giờ, đang mắng hăng say thì đột nhiên có vài người xông vào cửa hàng.
Chỉ thấy Lý Thanh Lê quay lại, chỉ vào hắn căm phẫn nói: “Chính là nhà hắn, dùng nhân bánh nướng ôi thiu để qua đêm, hành vi này là đầu cơ trục lợi, lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của quần chúng! Thậm chí hắn còn ép tôi nhận 2 cái bánh nướng với ý đồ thu mua tôi nữa, chứng cứ tôi vẫn còn giữ đây! Mà mọi người nhìn dáng vẻ tai to mặt lớn của hắn đi, chắc chắn là thường xuyên ăn vụng lương thực quốc gia rồi, các đồng chí nhất định không thể buông tha!”
Ông chủ béo: @#%……&*
Chính mắt thấy cửa hàng bị đóng cửa, ông chủ hàng bánh nướng bị vài người kéo đi, Lý Thanh Lê tự nhiên được hời hai cái bánh nướng đứng trước cửa hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trời hôm nay thật trong xanh, đến không khí cũng rất ngọt ngào.
Cực phẩm vì sao lại được gọi là cực phẩm, đương nhiên là bởi vì lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo rồi!
Lý Thanh Lê ăn bánh nướng đi đến bưu cục, không thấy bóng dáng Lý lão tam cô liền chuẩn bị một mình quay lại ký túc xá công nhân viên chức.
Đường vòng vào con hẻm nhỏ có một con chó già trọc lông đang nằm dưới bóng cây, cô thấy thế liền đứng ở cách đó không xa ném cái bánh thiu cho nó.
Bánh nướng từ trên trời rơi xuống, hạnh phúc tới quá đột ngột, con chó ăn mà suýt rớt nước mắt.
Nước mắt của Lý Thanh Lê cũng sắp tuôn rơi, tốn 7 xu và phiếu gạo mới mua được một cái bánh nướng, quá xa xỉ quá lãng phí! Cô chỉ có thể rưng rưng há miệng ăn cái bánh nướng miễn phí, như vậy mới có thể miễn cưỡng an ủi trái tim đang đau đớn co rú của mình.
Con hẻm này tương đối hẹp, thời gian này cũng không có ai đi qua, lúc Lý Thanh Lê đang ăn nốt hai miếng bánh cuối cùng, từ đầu hẻm bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, quay lại nhìn hoá ra là một tên đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm mặt đỏ như mông khỉ đang thất tha thất thểu đi tới.
Lý Thanh Lê không chịu nổi mùi trên cơ thể người này, người còn chưa đến gần đã bị hỗn hợp mùi rượu mà mồ hôi đập vào mặt, lực sát thương quả thật có thể tranh chức vô địch với hố xí ở nông thôn vào mùa hè. Cô lập tức che mũi chạy xa ra khỏi hắn.
Nhưng tên quỷ say rượu lại đứng yên, hắn đánh giá Lý Thanh Lê từ trên xuống dưới, thấy cô mắt to hồng môi, mặc một bộ váy liền thân màu xanh, từ ngực đến mông đường cong lồi lõm, hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy, còn đáng khinh mà nuốt nuốt nước miếng, trên mặt là nụ cười xấu xa.
“Em gái…” Quỷ say rượu vừa cười vừa tiếp cận, “Đi chơi với anh đi, anh bảo đảm làm em sung sướng…”
Nói còn chưa nói hết, hạ bộ đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức tê dại da đầu, hắn cong người lảo đảo quỳ gối che lại người anh em của mình.
Lý Thanh Lê rất am hiểu đạo lý nhân lúc người đánh mất lợi thế mà tấn công, vừa thu chân lại cô lại cho tên say rượu một cú đạp, dựa vào ưu thế thể trọng khiến lục phủ ngũ tạng hắn đảo lộn tùng phèo, tên này vốn uống nhiều rượu bước chân phù phiếm, lúc này bị đánh ngã sõng xoài dưới đất.
Lý Thanh Lê còn ngại chưa đủ, tăng tốc lao về phía trước, cả người nhảy lên cao giống như thiên thạch từ trên trời giáng xuống bụng hắn.
“Áuuuuu!!!”
Tên say rượu kêu một tiếng sau đó âm thanh đột nhiên im bặt, bởi vì hắn còn bận nôn mửa.
Phó Bạch thở dốc chạy tới, đập vào mắt là hình ảnh: Người đàn ông cao bảy thước che lại chỗ nào đó không thể miêu tả cuộn tròn nằm trên đất, cô gái trẻ tuổi mặt như hoa đào lại như hung thần ác thật cẩn thận kéo kéo làn váy, một chân đá vào người đàn ông, miệng còn la hét:
“… Xem tôi có sướng không! Tôi sướng muốn chết luôn! Ra ngoài cũng không biết đái một bãi rồi tự soi cái mặt chó của mình đi! Người khác ăn gạo mà lớn, ông ăn phân để lớn à! Nhìn cái mặt vàng khè, cả người hôi hám của ông đi, trông có khác gì đống phân không?! Về nhà nhớ hỏi mẹ ông xem có phải đầu thai nhầm hay không nha! Đừng có để tôi thấy ông một lần nào nữa, nếu không gặp lần nào tôi đấm lần đó! Cái đồ khốn kiếp!”
Tui cũng không muốn gây chuyện khắp nơi, nhưng người ta cứ chủ động tìm tới cửa, tui cũng hết cách có được không?
~⭐⭐⭐