Chương 47 Anh đang bàn điều kiện với tôi đấy à
- Trang Chủ
- Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong
- Chương 47 Anh đang bàn điều kiện với tôi đấy à
Chương 47: Anh đang bàn điều kiện với tôi đấy à?
Hắn ta vô cùng tự tin, như thề đã nắm chắc phần thắng.
Đúng lúc này, Thanh Loan và Hồng Yên cũng ra ngoài, đi tới bên cạnh Diệp Phong, đối mặt với Mộ Dung Bạch.
“Thiếu chủ!”
Lúc này hai người đã thay quần áo mới.
Mộ Dung Bạch thấy hai người, hai mắt sáng lên.
Thật là xinh đẹp!
“Ha ha, quả nhiên không đoán sai, ở đây quả thật có hai tuyệt sắc mỹ nhân!”
“Ôi, thơm quá!”
Mộ Dung Bạch dùng sức ngửi, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn!
Tim hắn ta không khỏi đập nhanh hơn, huyết mạch sôi trào.
Nếu có được một đêm với người đẹp như vậy, muốn hẳn ta trả giá bằng cả tính mạng hắn ta cũng cam tâm!
“Hai vị mỹ nữ này, chi bằng từ nay trở đi đi theo Mộ Dung Bạch tôi đi, tôi hứa sẽ yêu thương các em! Ha ha!”
Mộ Dung Bạch tự cho mình phong độ, nhưng trong mắt Thanh Loan và Hồng Yên hắn ta vô cùng thô tục, hai người đều nhìn hắn bằng vẻ mặt chán ghét và ánh mắt ghét bỏ.
“Mộ Dung Bạch?”
Thanh Loan nheo mắt, lạnh lùng nói: “Hai người chúng tôi sống là người của thiếu chủ, chết là ma của thiếu chủ, Mộ Dung Bạch anh là cái thá gì chứ?”
“ồ?” Mộ Dung Bạch nghe vậy cũng không tức giận: “Sao đây, Mộ Dung Bạch ta không bằng Diệp Phong kia sao?”
“Ha ha ha!” Hồng Yên cười lạnh: “Anh cũng xứng để so sánh với thiếu chủ sao? Cũng không tự nhìn lại mình đi!”
Nghe vậy, Mộ Dung Bạch biến sắc, lạnh lùng nói: “Nếu hai vị mỹ nhân đã nói vậy, tôi sẽ giết thiếu chủ của các em trước, sau đó cho các em thấy kỹ năng của tôi!”
“Đến lúc đó, hai em nhất định sẽ sống không được chết không xong, chỉ có thể quỳ gối xuống cầu xin tôi! Ha ha ha!”
Mộ Dung Bạch cười điên cuồng, trong lúc nói chuyện, hắn ta vung quạt giấy lên, bên trong ẩn chứa huyền cơ, một cây kim độc bắn thẳng về phía Diệp Phong!
Cây kim này cực kỳ độc, độc tổ trên đó vô cùng mạnh, người thường chỉ cần dính một chút thôi cũng khó giữ được mạng!
Nhưng Diệp Phong đã sớm có chuẩn bị, hắn khẽ nghiêng người tránh hết kim độc, đồng thời dùng ngón tay kẹp lấy, nhìn Mộ Dung Bạch cười lạnh một tiếng:
“Đứng thứ năm bảng sát thủ, hóa ra là dựa vào độc à.”
“Hử?”
Mộ Dung Bạch không khỏi ngấn ra, nhìn về phía Diệp Phong, quạt giấy tống cộng bắn ra mười cây kim độc, nhưng tất cả đều bị Diệp Phong bắt được!
Tốc độ của người này quá nhanh rồi!
“Trả lại cho anh.”
Diệp Phong không cho Mộ Dung Bạch cơ hội phản ứng, vung tay bắn toàn bộ kim độc trở về phía Mộ Dung Bạch.
Trán Mộ Dung Bạch toát đầy mồ hôi lạnh, cả người lạnh buốt, những cây kim đó đều có kịch độc, chạm vào sẽ chết!
Hắn ta vội vàng né tránh nhưng cũng chỉ tránh được tám kim, bị hai kim còn lại đâm trúng.
Một kim đâm trúng ngực, một kim đâm trúng vai!
Trên mặt Mộ Dung Bạch lộ ra vẻ thống khổ, hẳn ta vội vàng lấy hai viên thuốc trong quần áo ra nuốt xuống, lúc này mới bình tĩnh lại một chút!
“Ha ha, không ngờ đúng không, tôi có thuốc giải!”
Mộ Dung Bạch đắc ý cười to!
Nhưng vào lúc này, hơi thở cường đại đột nhiên xuất hiện bên canh hắn ta, sắc mặt Mộ Dung Bạch lập tức thay đổi!
Hơi thở này rất đáng sợ, hoàn toàn vượt qua Đan Kình, thậm chí vượt qua cả Khí Kình Tông Sư!
Hắn ta còn chưa kịp tránh đã bị Diệp Phong đá bay ra ngoài, Mộ Dung Bạch ngã trên đất, phun ra một ngụm máu, kêu la thảm thiết, suýt chút ngất ngay tại chỗ.
Hắn ta choáng váng.
Diệp Phong này sao lại mạnh như vậy chứ?
Hắn ta đứng thứ năm bảng sát thủ, đứng thứ hai mươi chín bảng thiên tài, là người giỏi nhất trong số những người trẻ tuổi cùng thế hệ!
Nhưng Diệp Phong này thoạt nhìn cũng không lớn lắm, sao hắn lại lợi hại như vậy!?
Thực lực của Mộ Dung Bạch rất mạnh, hơn nữa vượt xa so với người thường!
Nhưng hắn ta không chịu nối một đòn của
Diệp Phong, chênh lệch quá lớn, hắn ta không thể phản kháng, dễ dàng bị Diệp Phong đánh bại!
“Cậu… Rốt cuộc là ai?!”
Hắn ta vất vả đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Phong, kinh ngạc hỏi.
Diệp Phong cười lạnh, nhìn Mộ Dung Bạch nói: “Tôi là ai qua trọng đến thế sao?”
“Tiếp tục đi, người đứng thứ năm bảng sát thủ, cho tôi thấy bản lĩnh của anh đi.”
Vẻ mặt Diệp Phong không hề thay đổi, Mộ Dung Bạch này cùng lắm cũng chỉ ngang với Đan Kình đỉnh, vừa rồi Diệp Phong có thể một chiêu lấy mạng hắn ta, nhưng hắn đã thay cho Mộ Dung Bạch một mạng.
Mục đích là muốn hỏi ra người đứng sau sai khiến Mộ Dung Bạch.
“Mẹ kiếp, cậu dám đả thương tôi.”
Mộ Dung Bạch nghiến răng, sắc mặt trở nên dữ tợn, trong lòng vô cùng tức giận.
Hắn ta đường đường là võ giả Đan Kình Đỉnh Phong Tiền Kỳ, đứng thứ năm bảng sát thủ, lại bị một tên nhóc ít tuổi hơn khinh thường như vậy, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã!
Ầm!
Hắn ta bộc phát nội lực, siết chặt nắm tay, vung về phía Diệp Phong, muốn báo thù rửa hận!
Trong mắt Diệp Phong tràn ngập vẻ lạnh lùng như băng, khoảnh khắc Mộ Dung Bạch lao tới, hắn chỉ nhấc chân đá Mộ Dung Bạch một cái.
Mộ Dung Bạch bị Diệp Phong đá trúng bụng, cơ thể bay lên không trung, đập trúng một tảng đá lớn, hắn ta bị đập đến choáng váng, hồi lâu sau cũng chưa hồi thần lại.
“Thiếu chủ mạnh quá!”
Thanh Loan và Hồng Yên vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Diệp Phong.
Mộ Dung Bạch cũng không hề yếu, là võ giả Đan Kinh Đỉnh Phong Tiền Kỳ, đừng nói là ở Giang Thành nhỏ bé, cho dù là tính cả tỉnh Giang Nam thì hắn ta cũng thuộc vào những người mạnh nhất.
Nhưng trước mặt Diệp Phong, hắn ta lại không chịu nổi một đòn.
Mộ Dung Bạch cũng ý thức được hôm nay hắn ta đã đá phải tấm sắt rồi, Diệp Phong đi tới trước mặt hắn, tóm lấy cổ Mộ Dung Bạch, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
“Nói, là ai phái anh tới giết tôi?”
Mộ Dung Bạch giật mình, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi là người của nhà họ Mộ Dung, tôi khuyên cậu tốt nhất là mau thả tôi ra, lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, nhà họ Mộ Dung cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nhà họ Mộ Dung là một thế gia võ đạo, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ, Mộ Dung Bạch có thể có ngày hôm nay cũng đều là dựa vào sức mạnh của gia tộc, nhà họ Mộ Dung là chồ dựa lớn nhất của hắn ta!
“Nhà họ Mộ Dung?” Diệp Phong cười lạnh: “Anh đang bàn điều kiện với tôi à?”
“Tôi đếm ngược đến ba, không nói ra kẻ đứng sau tôi sẽ giết anh.”
“Ba…”
Nói xong, Diệp Phong liền bất đầu đếm ngược.
“Tôi nói tòi nói!”
Mộ Dung Bạch sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn ta rất sợ chết, còn sống mới có thế hưởng thụ, còn sống mới có thể phong lưu vui vẻ!
Diệp Phong không đế ý tới Mộ Dung Bạch, tiếp tục đếm ngược: “Hai…”
“Là Bang Long Hổ!”
Mộ Dung Bạch run rẩy nói ra ba chữ!
“Bang Long Hổ?” Diệp Phong nheo mắt, lại là Bang Long Hố.
Mộ Dung Bạch nói tiếp: “Bang Long Hổ kêu tôi tới Giang Thành giết cậu, sau khi thành công sẽ trả cho tòi một trăm triệu!”
“Một trăm triệu? Mạng của tôi không đáng giá đến vậy sao?”
Ngày trước Giáo Hoàng châu Âu còn phải treo thưởng năm mươi triệu để lấy mạng hắn, nhưng đó là đồng Euro!
Đến Giang Thành chỉ còn lại một trăm triệu nhân dân tệ?
Chậc chậc chậc, Diệp Phong không khỏi lắc đầu.
Mộ Dung Bạch thở phào một hơi, nói:
“Tôi nói rồi, cậu có thể thả tôi đi chưa?”
“Hử?” Diệp Phong lại nheo mắt: “Tôi có nói hôm nay sẽ tha cho anh sao?”
Nghe vậy, Mộ Dung Bạch như rơi xuống vực sâu, Diệp Phong không có ý định tha cho hắn ta.
“Tôi và Bang Long Hố thật sự không dính dáng gì nhau!” Hắn ta vội hét lên.
“Muộn rồi.” Diệp Phong cười lạnh.
“Cậu… Sẽ không được chết tử tế đâu! Nếu cậu dám đụng đến tôi, nhà họ Mộ Dung nhất định sẽ không tha cho cậu, cha tôi Mộ Dung Kính sẽ càng không tha cho cậu!”
Mộ Dung Bạch đầy oán hận nói với Diệp
Phong.
“Vậy à?”
Diệp Phong hừ lạnh nói: “Nếu dám đến, tôi không ngại tiện tay tiêu diệt cả nhà họ Mộ Dung.”
Nói xong, tay Diệp Phong dùng sức, trực tiếp kết thúc mạng sống của Mộ Dung Bạch.
Mộ Dung Bạch trừng to mắt, đến chết cũng không dám tin Diệp Phong thực sự giết hắn ta!
Sau khi Mộ Dung Bạch chết, Thanh Loan và Hồng Yên đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Thiếu chủ, phải xử lý thi thể thế nào đây?”
“Ném xuống hồ cho cá ăn!”
Diệp Phong xoay người nói với Thanh Loan và Hồng Yên.
“Vâng, thiếu chủ!”
“Đợi đã!”
Hai người vừa định đi làm thì bị Diệp Phong ngăn lại!
Diệp Phong vuốt cằm, lấm bấm nói: “Ném xuống hồ cho cá ăn thì ô nhiễm môi trường quá, chi bằng tìm hai người đưa hắn ta về cửa của Bang Long Hố đi!”
“Vâng thiếu chủ, nô tỳ đi làm ngay!”
“ừm.” Diệp Phong gật đầu: “Còn nữa, sáng mai tôi sẽ đích thân đến Bang Long Hổ một
chuyến!”
Sáng hôm sau!
Trong đại sảnh Bang Long Hổ!
Sắc mặt của bang chủ Long Nhập Hải và mấy bang phó đều vô cùng khó coi!
Trước mặt bọn họ là thi thể đã cứng ngắc của Mộ Dung Bạch!
Mấy người nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Mộ Dung Bạch là người đứng thứ năm bảng sát thủ, là cường giả Đan Kình Đỉnh Phong, vậy mà lại bị Diệp Phong giết chết!
Bọn họ cảm thấy cực kỳ khó tin, đồng thời trong lòng cũng dâng lên sợ hãi!
Diệp Phong này rốt cuộc có lai lịch gì!
“Làm sao đây, đến cả Mộ Dung Bạch cũng bị giết, phải làm sao đây, hắn ta là người của nhà họ Mộ Dung, bây giờ hắn ta chết rồi, chúng ta phải ăn nói với nhà họ Mộ Dung thế nào đây!”
Tuy Mộ Dung Bạch là sát thủ, nhưng dù sao thì hắn ta cũng là vì nhận giao dịch của Bang Long Hổ mới chết, một khi nhà họ Mộ Dung trách tội thì Bang Long Hổ cũng khó mà thoát được!
Khi mọi người đang lo lắng thì Long Nhị Gia đột nhiên vui mừng nói:
“Đại ca, chuyện này dễ mà! Chúng ta chỉ cần đưa thi thể Mộ Dung Bạch về cho nhà họ Mộ Dung, sau đó gọi điện thoại cho cha hắn ta, đố hết mọi trách nhiệm lên người Diệp Phong không phải được rồi sao?”