Chương 4: Sửa chữa
Có vẻ cách làm này rất hiệu quả, sau ba ngày lảng vảng Vy cũng gặp lại Minh ở gần đó. Vy lập tức chạy thật nhanh, đuổi theo bóng lưng cao lớn nổi bật kia, rồi níu áo cậu ta dừng lại.
“Nè! Sao cậu không đi học?” Vy gấp gáp nói như sợ sẽ lại bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.
“Cút! Đừng nói chuyện với tao.”
Nhận ra người ngăn mình là Vy, Minh lập tức cau mày theo phản xạ rồi đẩy tay nhỏ ra đầy chán ghét.
“Tôi không cố ý làm như vậy, tôi không biết mọi thứ lại thành ra như vậy..”
Bảo Vy vẫn cố đuổi theo sau mà nói. Giọng nó gấp gáp như muốn nói rất nhiều hơn nữa, sau bao ngày nó không thể nói. Vì đôi chân Minh rõ ràng dài hơn nên đi rất nhanh, nhỏ chỉ biết vừa chạy theo vừa nói nên càng mệt nhọc, hụt hơi hơn.
“Ngưng nói nhảm đi!”
“Đợi đã! Tóm lại là mình xin lỗi!”
Vy vẫn đi theo bước chân cậu ta mà nói, càng ngày nó càng đuổi theo không kịp vì sức yếu nên bị bỏ xa dần. Chỉ đến câu này nó cố nói lớn lên thì mới khiến Minh ngừng lại, xoay người nhìn cô bé với vẻ tức tối hơn.
“Mày đừng có giỡn với tao. Xin lỗi?”
“Không! Tôi đâu có giỡn.” Vy cũng dừng lại thở dốc rồi dùng đôi mắt chân thành nhìn cậu ta.
Minh hùng dũng đi lại, vẻ mặt nó đầy sự điên tiết. Tay cậu ta thô bạo nắm lấy hai vai của Vy rồi đẩy cậu ta đi về phía cầu thang đằng kia. Giọng cậu ta đầy căm phẫn, gặng lên từng từ nặng nề.
“Tao hiện giờ cũng chẳng sợ mất gì nên đừng để tao thật sự bẻ gãy cái chân còn lại của mày!”
Vy nhăn mặt, nó cũng sợ trước hình ảnh đó của Minh nhưng rồi cố sắp xếp lại từng chữ trong đầu để nói, tay Vy nhỏ bé giữ lấy hai cánh tay đang nắm chặt hai bên vai của mình. Tuy rất sợ nhưng nó phải cứng rắn để giả vờ không sợ.
“Vậy sao còn giữ lòng tự trọng làm gì nữa? Kết bạn với mình đi, tôi sẽ giúp cuộc sống của cậu quay lại như xưa.”
Cậu ta không nói chỉ nắm lấy hai vai của Vy, dáng vẻ như chuẩn bị dùng lực để đẩy cô té thật mạnh xuống cầu thang thẳng tấp kia.
“Tôi xin lỗi! Tôi thật sự muốn làm bạn với cậu. Tôi cũng không biết phải làm gì để cậu tha thứ nữa.”
Cô bé vẫn cố nói, mắt nó đầy vẻ lo sợ hơn là biết lỗi. Sự im lặng kéo dài làm đôi vai bé xíu của Vy không kìm được nữa mà run bần bật.
Minh buông tay ra khỏi vai Vy, cậu ta thở dài ngao ngán như thể nó mệt mỏi lắm rồi. Sau khi phải đối diện với quá nhiều sự thay đổi tàn nhẫn trong một khoảng thời gian rất ngắn.
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn cuộc sống của bọn mình quay trở lại như trước.”
Giọng Vy run lên nặng trĩu, cổ họng nhỏ nghẹn ngào nhưng không thể khóc, những lúc như vậy đôi mắt nó chỉ có thể đỏ hoe cằn cỗi. Cô bé cũng mệt mỏi lắm rồi, nó chỉ biết mỗi ngày cứ nói đi nói lại câu ‘giá như’. Giá như nó đừng nói dối, giá như nó cứ mặc kệ cậu ấy ngay từ đầu thì đã không ai mệt mỏi thế này. Cuối cùng nó cũng đã chấp nhận, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nó.
“Quay trở lại? Tôi chưa từng ghét ai trên đời đến thế này ngoài mày đâu? Nên tránh xa tao ra!”
–
Rất lâu trong một khoảng thời gian mà Vy chẳng có gì để kể, nó vẫn không bỏ cuộc kế hoạch kết bạn với Minh. Vy sẽ dùng bản thân có thừa sự uy tín để chống lưng cho Minh. Cậu ấy sẽ tiếp tục quay lại trường như bình thường khi có một người bạn vô cùng uy tín như Vy.
Vy biết mọi người sẽ đánh giá một ai đó thông qua những mối quan hệ mà họ có, nên cô nghĩ mình sẽ bảo đảm cho điều đó, chứng minh cho mọi người thấy giữa mình và Minh đã hoàn toàn hòa giải, và cậu ta xứng đáng được tha thứ khi quay lại trường học, không còn ai xa lánh cậu ta nữa. Mà thật ra thì người cần sự tha thứ lại là Vy thì đúng hơn.
Kế hoạch của Vy có vẻ vô cùng thuận lợi khi nhỏ vô tình ghé vào một tiệm cà phê trong khu phố nhà Minh, và tiếp tục gặp lại cậu. Lần này còn thuận lợi hơn gấp bội, nhỏ nghĩ đúng là khi bản thân làm một việc đúng đắn, ông trời luôn có mắt giúp đỡ họ mà. Nó càng tin vào luật nhân quả trên đời hơn.
Nhỏ gặp Minh đang là nhân viên ở một tiệm cà phê nhỏ này. Khi ánh mắt nó chạm vào ánh mắt của cậu ấy, nó vô thức mỉm cười.
Còn cậu ta thì khó chịu ra mặt. Minh cũng biết được chuyện con nhỏ đó cứ suốt ngày đi xung quanh đây tìm mình nên luôn để ý mọi thứ để né đi. Lần này thì đúng là có trời giúp cô ấy, cậu ta bức bối lướt qua ánh mắt đó rất nhanh, rồi xoay lưng với gọi đồng nghiệp kế bên mình.
“Yến! Ra nhận đơn của khách đi!”
Minh giật lấy cái ly đang rửa dở trên tay của cô bạn nữ ấy, rồi đẩy cô bạn tên Yến ra thay vị trí của mình.
“Gì vậy?” Cô bạn ấy ngơ ngác nhưng vẫn nhanh chóng lau sạch tay bước đến quầy thanh toán.
“Mình dùng đây hay mang về ạ?”
“Dùng ở đây ạ.”
“Dạ, vậy mình chọn được nước chưa ạ?”
“Cho em ly cà phê đen đá không đường ạ.”
“Dạ, em gửi mình hóa đơn và số chờ, quý khách vui lòng nhận nước tại quầy khi chuông reo ạ.”
Ngọc vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Minh, đến khi rời đi khỏi quầy, cô bé vẫn nhất quyết chọn một chiếc bàn đối diện quầy pha chế. Đôi mắt vẫn dán chặt vào cậu con trai tên Minh kia, cô tận mắt nhìn thấy cậu ấy bắt đầu pha chế ly cà phê đen đá cho mình.
Minh biết rõ con nhỏ kia vẫn đang nhìn chăm chăm vào mình, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra không biết và né cái ánh mắt đó đi một cách vô cùng khó chịu. Khi vào trả nước cho khách, cậu lại có ý định nhờ đến Yến nhưng lại thấy cô bạn ấy đang bận thanh toán cho khách khác. Không còn cách nào trốn tránh, cậu bấm chuông trả nước. Vy còn chẳng đợi chuông kịp reo đã nhanh nhảu đứng lên và đi về phía cậu, như sợ đánh mất thời cơ, cô bé nói rất nhanh khi đã đối diện với Minh.
“Sao cậu không đi học?”
Nhưng cậu ta không trả lời, chỉ đặt ly cà phê xuống và nhanh chóng xoay đi lau dọn quầy nước, coi như chẳng nghe thấy gì. Vy không bỏ cuộc, vẫn lì lợm đứng đó nói.
“Cậu không kiểm tra hóa đơn hả?”
Vẫn không ai hồi đáp, và vì quầy chỉ có hai người phục vụ nên cũng không ai rảnh rỗi để tâm đến Vy. Cô bé biết chẳng thể làm gì được nữa nên cầm lấy ly cà phê mà ngậm ngùi buồn bã rời đi. Một ý tưởng táo bạo trong đầu lóe lên, khi bước được hai bước, cô vờ làm đổ cà phê ra sàn nhà.
Tiếng nước văng tung tóe vang động cả một góc tiệm, mọi người đổ hết ánh mắt về phía Vy. Minh cũng không ngoại lệ, cậu quay sang nhìn cảnh tượng ấy rồi cau mặt. Cậu ta chống nạnh thở dài như cố kìm nén những lời nặng nề mình sẽ nói ra.
“Ấy chết! Quý khách không sao chứ? Để tôi ra lau.” Yến đang bận rộn ở quầy thanh toán cũng cuống cuồng lên.
“Đứng ở đó đi!” Minh như hiểu ra vấn đề nên giữ vai của Yến lại.
Minh cầm lấy khăn giấy rồi bước đến chỗ đứng của Vy. Ánh mắt của cậu đang vô cùng cau có, nếu không phải đang trong giờ làm việc có thể cậu ta đã chửi bằng những thứ tiếng khó nghe nhất.
“Còn đứng đó làm gì? Đợi người khác bế ra hả?” Minh đưa khăn giấy về phía Vy.
“Tôi xin lỗi, ly trơn quá!” Cô bé cầm lấy rồi lau tay.
“Làm ơn bước ra ghế ngồi dùm tôi đi, tôi sẽ bưng một ly khác đến tận bàn.”
“Sao cậu không đến trường? Tôi sẽ giúp cậu mà.”
Thấy được cậu ta cuối cũng nói chuyện với mình, Vy lập tức tấn công hỏi lại lần nữa.
“Mày muốn tao rời khỏi nơi làm việc này nữa mới hả dạ đúng không?”
Vy chưng hửng nhìn Minh, nó nghĩ bản thân chắc chưa thể hiện đủ chân thành để Minh tin mình chỉ muốn giúp cậu ấy mà thôi.
Phải đối diện với việc bị ghét cay ghét đắng thế này, Vy cũng cảm thấy không lạ lẫm gì mấy.
“Tôi chỉ hỏi sao cậu không đi học thôi mà.” Vy vẫn muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi mà mình đã hỏi tận ba lần.
“Sao tao phải đi học? Mày muốn đuổi tao ra khỏi trường mà?”
Vy còn chẳng kịp đáp lại giải thích, từ phía sau đã có bàn tay đưa ra đánh vào gáy Minh một cái không kiêng nể gì cả. Minh mím môi sau cái đánh rõ đau ấy.
“Ăn nói với khách thế hả? Đưa đây.”
Cô phục vụ tên Yến lúc nãy đi đến, giật lấy cây lau nhà từ tay Minh, miệng làu bàu như hệt một bà chị đang dạy dỗ em mình. Vy đứng ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy, bọn họ chơi với nhau một cách mạnh bạo thật.
“Má nó! Cái ngày quần què gì vậy!” Minh cọc cằn ôm gáy rồi nghe lời Yến bỏ đi vào quầy.
“Bà là bạn của Minh hả?”
Yến như cô gái của mặt trời vậy, rạng rỡ và tràn đầy năng lượng thông qua giọng nói lưu loát tràn đầy tự tin. Vẻ ngoài của cô bé cao ráo và thân hình tuy mảnh khảnh nhưng lại săn chắc khỏe khoắn, mái tóc đen nhánh được thắt gọn gàng sang hai bên càng tô đậm hơn nét đẹp tinh nghịch của nhỏ. Ánh mắt nhỏ lanh lợi và chiếc mũi thì cao thẳng tấp, tuy nhiên điều thu hút nhất ở trên gương mặt ấy vẫn là nụ cười rạng rỡ vô cùng, trông vô cùng thu hút. Đó là tất cả ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Yến, chưa dừng lại ở đó, cô bạn ấy cũng cực kì biết điều và thân thiện. Vy khẽ cười lịch sự nhưng lại không biết trả lời sao trước câu hỏi của cô ấy.
“Tôi là bạn của ổng, bà muốn kết bạn với mình không?”
Vy cũng không ngạc nhiên trước lời mời kết bạn nhanh chóng đó, vì cô bé cũng nhận được rất nhiều lời mời kết bạn trước đây, chỉ là không bao giờ chơi thân được với ai lâu như Ánh – bạn thân nhất của nhỏ.
“Ừm! Thật ra, tôi cũng rất muốn kết bạn với Minh, mà cậu ấy vẫn còn rất giận mình vì vài chuyện.”
“Hả? Thật à! Tên đó cái mỏ nó hay hỗn thôi chứ cũng đàng hoàng lắm, hay là bà gia nhập nhóm tôi đi?”
Yến ngạc nhiên trố mắt nhìn, vô cùng khó hiểu khi trông thấy Vy có dáng vẻ quá đỗi hiền lành và vô hại đến vậy nhưng lại có người ghét cho được. Yến nghĩ đúng là tên Minh rõ ràng có vấn đề.
“Nhóm hả?”
Vy ngạc nhiên hỏi lại, nhưng chẳng kịp nghe Yến trả lời thì đã nghe cái giọng oang oảng khó chịu của Minh nói to.
“Ê, còn đứng đó tám chuyện, hay để tao nhận lương hôm nay hộ mày luôn nha.”
Yến còn chưa kịp giải thích tiếp thì đã bị Minh đằng sau nói mỉa làm cho bừng tĩnh. Cô nhanh chóng lau vết đổ dưới sàn, rồi nhanh chóng lấy một tờ giấy note đưa cho Vy.
“Bà cho tôi xin ‘Facebook’ của bà đi, tan ca tôi nhắn với bà sau.”
Bảo Vy mau chóng gật đầu, cô cũng gấp rút cầm lấy tờ giấy ghi thật nhanh tên ‘Facebook’ của mình vào. Yến cầm lấy tờ giấy cười rất tươi thay cho lời cảm ơn, rồi tiếp tục quay đi trở lại công việc.
Vy đứng đó còn ngơ ngác, việc gặp được Yến vốn không nằm trong dự định của cô bé, nhưng đúng là cuộc sống đôi khi xảy ra thật ngẫu hứng, không hề nằm trong kế hoạch nào cả, nó khiến Vy càng thích thú hơn. Vy ngước mắt lên nhìn vào Minh lần nữa, và sự ngẫu nhiên gặp Minh ở đây không biết có tốt đẹp gì không. Nhưng cô bé nghĩ nó sẽ xếp tiệm cà phê nhỏ xinh này vào danh sách hay lui tới kể từ đây.
“Biến đi con phiền phức!”
Minh nhận thấy ánh mắt của nhỏ vẫn dán vào mình mà nhăn mặt cáu kỉnh nói. Nhưng nhỏ vẫn bước lại gần hơn về phía cậu ta, độ nhăn trên trán của Minh càng trở nên nhăn nheo hơn theo tỷ lệ thuận với bước chân của nhỏ ta đang đến gần.
“Cho tôi gọi một ly cà phê đen mới!”
Minh chẳng đáp chẳng rằng, liếc nhỏ một cái rõ ghét rồi quay đi làm ngơ. Và lại là Yến, người duy nhất đi đến ghi nhận gọi món của Vy.