Chương 1086 Nhất định là ảo giác!
Cậu ta lạnh lùng nhìn Tần Thiên, sau khoảng nửa phút mới cười lạnh nói: “Tần Thiên, nói thật lòng, tao sống từng ấy năm chưa từng thấy ai kiêu ngạo như mày.”
“Nói đi, mày định giải thích với tao như thế nào?”
Trong mắt Ôn Văn và Mã Thiên Minh đứng bên cạnh đều đã dâng lên lửa giận hừng hực.
Mã Thiên Minh cắn răng nói: “Tên họ Tần kia, mày còn dám nói chuyện với anh Long sao? Còn không mau quỳ xuống!”
“Mày cho rằng anh Long hẹn mày tới thật sự là vì muốn nói chuyện với mày chắc?”
“Mày quá ngây thơ rồi!”
Ôn Văn cũng nghiến răng nói: “Tần Thiên, lần trước là tao đánh giá thấp mày. Nhưng nếu lần này mày không làm cậu chủ vừa ý thì đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này!”
“Vậy sao?” Tần Thiên cười nhạt nhìn Mã Kim Long: “Không biết tao phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho cậu Mã vừa ý đây.”
“Trước hết, khi gặp cậu Mã thì mày phải quỳ xuống nói chuyện!” Hoàng Phong đứng bên cạnh trầm giọng quát một tiếng, tiến lên trước một bước.
Khí thế trên người gã ta khiến cho Lưu Xán không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng.
“Gặp anh Thiên, tao thấy người nên quỳ xuống là chúng mày đấy!” Thiết Tượng trông có vẻ lương thiện đứng một bên cũng lập tức tiến lên một bước đối mặt với Hoàng Phong.
Hoàng Phong cười lạnh nói: “Mày là vệ sĩ của Tần Thiên à? Không biết mày có tư cách để nói chuyện hay không nữa đấy!”
Nói rồi gã ta bỗng nhiên quát một tiếng, lật bàn tay, một cơn gió mạnh ập về phía Thiết Tượng.
Gã ta ra tay!
Là muốn ra oai với Tần Thiên!
Vẻ mặt Thiết Tượng u ám, gần như cùng lúc đó lòng bàn tay thô ráp của anh ta cũng đưa ra nghênh đón.
Bốp một tiếng, trong không khí truyền đến tiếng bị bóp nghẹn, tựa như tiếng đánh trống hồi hộp.
Hai bàn tay giao nhau, Thiết Tượng không nhịn được lui về sau một bước.
Hoàng Phong ngây ra một lúc, theo dự tính thì dựa vào sức mạnh của gã ta dù một chưởng này không khiến Thiết Tượng hộc máu thì cũng sẽ khiến anh ta gãy cổ tay.
Không ngờ tới Thiết Tượng trông vẻ ngoài như tên nhà quê này lại chỉ lùi lại về sau một bước.
Mà Hoàng Phong lại cảm thấy lòng bàn tay hơi đau nhức.
“Thú vị đấy, tiếp đi!”
Gã ta hét lớn một tiếng, lại vung thêm một chưởng mạnh mẽ hơn đánh về phía Thiết Tượng.
Thiết Tượng lại lần nữa cứng rắn chống đỡ rồi lùi lại một bước.
Sức mạnh của Hoàng Phong phóng đại, lập tức tung ra chưởng thứ ba, Thiết Lượng lại lùi lại ba bước.
“Tao sẽ giết mày trước!”
Hoàng Phong nổi giận, đang định tiếp tục xuống tay giết người thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Tao tới là để đàm phán, không phải đánh nhau. Mày còn dám giương nanh vuốt thì tao sẽ phế bỏ mày trước!”
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, Hoàng Phong không nhịn được mà run lên một cái.
Sao có thể chứ?
Trông Tần Thiên còn rất trẻ tuổi, dáng vẻ tuấn tú vô hại, sao lại có thể mang đến cho gã ta một loại sát khí vô hình như vậy?
Nhất định là ảo giác!
Gã ta cắn răng, định ra tay với Tần Thiên.
“Hoàng Phong, không vội.” Đúng lúc này Mã Kim Vũ lại cười nói: “Tần Thiên, tên vệ sĩ mày mang theo này hình như không có hiệu quả cho lắm ha.”
“Rất rõ ràng, hắn không phải đối thủ của thuộc hạ của tao.”
“Vậy tao muốn biết, mày còn gì để dựa vào nữa?”