Chương 41: [Ngoại truyện] Đoá hoa của tận thế (2)
Những cơn đau thấu xương cũng theo đó xuất hiện không ngừng giày vò lấy cả cơ thể lẫn tâm trí cô gái nhỏ. Thế nhưng cô gái ấy vẫn vô cùng quật cường, cắn răng chịu đựng cơn đau với quyết tâm hoàn thành sứ mệnh của mình bằng mọi giá.
“Fidus, tôi rất thắc mắc… Anh đã kí khế ước với tôi từ khi nào thế? Tôi không nhớ bất kì điều gì về anh cả, kể cả việc trước kia tôi đã từng làm gì, từng gặp ai… Tôi cũng không thể nhớ lại được”
Tranh thủ khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi này, Lily đã chủ động hỏi Fidus một câu để giải toả bầu không khí quá mức tĩnh lặng đang bao trùm lấy cả hai người. Có vẻ như cô bé đang cảm thấy không thoải mái dưới sự yên lặng khi kết hợp với màn đêm.
“Thành thật mà nói thì bản thân tôi cũng không nhớ nữa, thưa ngài Nữ Tư Tế” Fidus thành thật trả lời: “Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ rất kĩ rằng lí do tôi trở thành linh hồn bảo vệ ngài là vì để giữ lời hứa với em gái… Chứ nguyên nhân chủ yếu không được xuất phát từ chính mong muốn của tôi”
“Ra vậy… Anh đã từng có em gái sao?”
“Tôi có, và em ấy cũng được giải thoát dưới chính bàn tay của ngài… Mặc dù em ấy đã không thể sống tiếp sau ngày hôm đó, nhưng ít ra thì… Em ấy vẫn rất hài lòng với cái chết thanh thản của mình. Tôi rất biết ơn ngài, thưa ngài Nữ Tư Tế”
Lily mím môi, trông có vẻ như đang tự trách. Bởi vì cô bé thật sự không nhớ là mình đã từng ra tay cứu em gái của Fidus.
“Có lẽ việc ngài quên đi những kí ức cũ chính là cách để ngài tiếp tục sinh tồn trên thế giới này mà không bị điên loạn. Dù sao thì mỗi lần tỉnh dậy, ngài đều phải chịu đựng những nỗi đau mà người thường khó có cách nào tưởng tượng được. Tôi đã từng chứng kiến ngài trong trạng thái đó một lần rồi… Và tôi cũng đã thực sự cảm thấy sợ hãi trước nó”
Ọc~ ọc~
Lily: “Xin lỗi…”
Đã nửa ngày làm việc quần quật mà vẫn chưa bỏ gì vào bụng, lẽ dĩ nhiên việc Lily cảm thấy đói bụng cũng không phải chuyện gì quá mức kì lạ. Fidus thân là linh hồn bảo vệ lập tức hiểu ra vấn đề, nhanh chóng dẫn cô bé tiến vào bên trong một căn nhà đã bị thiên nhiên tàn phá để tìm chút gì đó lót dạ.
Tính theo niên đại thì có vẻ như căn nhà gỗ này đã tồn tại gần hai chục năm rồi. Vì thế nên cả tường lẫn nóc nhà đều đã mục rỗng hoàn toàn, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống, nhìn chung tương đối nguy hiểm nên họ phải để ý cẩn thận.
Trong lúc lục tìm hoa quả dại sinh trưởng ở những nơi ẩm mốc, Fidus đã tiện tay dỡ một tấm ván gỗ lên và vô tình bắt gặp một bộ xương khô có vướng một thanh dao găm ở ngay cổ họng, trông có vẻ như người này đã chết bởi chính con dao này. Nhưng về lí do cụ thể như bị giết hay tự sát thì chẳng ai có thể biết được.
Nói trở lại, trong cái thế giới không có ánh sáng như thế này, việc họ tìm thấy một bộ xương khô toàn vẹn thật sự chẳng khác gì đập đá ra kim cương cả.
Chủ yếu là vì các xác chết nếu để ngoài tự nhiên thì thường là sẽ không phân hủy, mà ngược lại còn bị màn đêm biến đổi trở thành thây ma. Vì thế, để giải quyết vấn đề này, người ta thường lựa chọn phương pháp hoả táng thay vì chôn cất như thời điểm trước khi mặt trời biến mất.
“Fidus, tôi tìm thấy một quyển nhật kí… A? Lẽ nào là của người này?”
Fidus ngửa đầu nhìn quyển nhật kí rồi khẽ gật đầu đồng ý: “Khả năng là vậy rồi, nhưng trước tiên thì ngài vẫn nên ăn chút gì đó đi đã. Cái bụng nhỏ của ngài đang thực sự làm tôi cảm thấy mất tự nhiên”
Lily xấu hổ đỏ mặt, lập tức quay đi chỗ khác nhai ngấu nghiến đống quả dại vừa tìm được trong căn nhà.
Hương vị của nó thật sự khá tệ, không phải vị ngọt mà cô bé đã mong chờ ở những quả chín mọng thường thấy… Mà là một vị chua nhẹ kèm đôi chút chan chát.
Ăn xong, cô bé liền thuận theo sự hiếu kỳ mà mở toang cuốn nhật kí ra. Bên trong này chứa đựng những nét chữ trông khá là nắn nót và đẹp mắt… Ừ thì vì một lí do nào đó, càng về sau thì nét chữ lại trông càng xấu xí nguệch ngoạc, kiểu như đang cố viết cho xong chuyện vậy, rất chi là ẩu tả.
[Ngày thứ 1]
[Tôi bị nhiễm bệnh rồi. Mái tóc của tôi đã chuyển dần sang màu đen, và cả da thịt của tôi cũng vậy. Cơn đau mà bóng đêm mang lại đang giày vò tôi từng ngày, khiến tôi không cách nào ngủ được. Vì thế, trong thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ viết lại trải nghiệm của mình trong quyển nhật kí này, hi vọng tương lại sẽ có ai đó đọc được nó ngoài gia đình của tôi… Nghe thật xấu hổ nhưng tôi thật sự mong điều đó sẽ xảy ra]
“Fidus, triệu chứng của căn bệnh quái ác đó là đây sao? Trông không giống lắm, những người kia không giống vậy” Lily nói.
Fidus giải thích: “Những người mà ngài nhìn thấy là những người đã bước đến giai đoạn cuối cùng rồi… Vì vậy, ngoại hình giữa họ sẽ khác nhau đôi chút”
“À…”
[Ngày thứ 3]
[Hôm nay tôi bị sốt rất nặng, đầu váng mắt hoa luôn rồi. Cơ mà tôi vẫn có thể nhìn thấy những vết ban đen đang xuất hiện khắp nơi trên cơ thể mình và không ngừng lan rộng, cứ như thể… Nó đang muốn chiếm lấy tôi vậy. Mẹ và em gái rất lo lắng cho tôi, họ nói mắt của tôi đã sung huyết rất nặng, nhiều khả năng sẽ mù loà nếu không được chữa trị kịp thời… Nhưng cũng may là ngài Đại Tư Tế đã ban cho tôi một chút nước thánh, nhờ đó mà tôi đã có thể giữ lại đôi mắt một cách thần kì]
…
[Ngày thứ 5]
[Tôi cảm thấy không ổn. Các vết ban giờ đã bao phủ hoàn toàn cơ thể tôi, biến tôi trở thành một cục than hình người luôn rồi. Tôi không thể cử động, cứ như thể toàn bộ cơ quan của tôi đã bị tê liệt… Mặt khác, tôi có cảm giác có thứ gì đó rất nguy hiểm đang dần trỗi dậy trong người tôi. Có lẽ đến một lúc nào đó, khi nó trỗi dậy hoàn toàn, tôi sẽ không còn là tôi nữa]
…
Lily càng đọc quyển nhật kí lại càng thấy rùng rợn, thân thể nhỏ nhắn dường như đang run lên vì sợ hãi. Kể cả vậy, cô bé vẫn dũng cảm đọc sang trang tiếp theo… Trang cuối cùng, cũng là trang giấy hãi hùng nhất với đầy vết máu be bét:
[Ngày thứ 7]
[Trong lúc tôi đang say ngủ, “thứ đó” đã đột ngột trỗi dậy, sử dụng chính cơ thể tôi như một công cụ để sát hại cả gia đình tôi. Tôi đã từng mơ ước mình sẽ trở thành một hoạ sĩ đại tài… Và giờ đây chính ngòi bút mà tôi hằng tự hào đã trở thành hung khí đâm thủng đầu của cả mẹ và em gái…]
[Ha ha ha…]
[Tôi có thể nghe thấy tiếng cười tinh quái của nó, một tiếng cười thật đáng buồn nôn. Tôi muốn giết chết nó ngay lập tức… Nhưng nó lại quá giảo hoạt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện khi tôi vẫn còn đang mạnh hơn nó. Sau cùng, tôi chỉ đành tự tay hoả táng cho hai người họ và chính bản thân tôi… Tôi sẽ dành cả sinh mạng và linh hồn này để chuộc lỗi với họ]
[Xin lỗi ngài, Đại Tư Tế, tôi đã không thể đợi được cho đến lúc ngài xuất hiện]
[Nữ Tu của Bình Minh, tôi đã mong là mình sẽ được gặp ngài… Nhưng bây giờ thì một kẻ tội đồ đã giết chết chính gia đình mình như tôi có lẽ đã không còn tư cách để gặp người nữa. Nhưng kể cả thế, tôi vẫn thật lòng tôn kính người]
[Tôi sẽ tự tay kết thúc tất cả. Sám hối, chuộc lỗi, tự cứu rỗi và trả thù… Dù cho nó đã quá muộn màng đi chăng nữa… Tôi vẫn sẽ kết thúc tất cả, kể cả con quỷ đã cười nhạo tôi… Tất cả, với tôi, đều đã kết thúc kể từ cái thời khắc đó rồi]
[Tôi không thể để nó trở nên mạnh hơn được nữa. Tôi muốn được chết như một con người]
Đến đây, trang nhật kí cuối cùng cũng đã kết thúc. Nó chính là lời tự sự, tâm sự và cũng là lời trăn trối cuối cùng của một con người đã bị bóng đêm làm vẩn đục, dẫn đến một bi kịch mà chẳng ai có thể ngờ tới.
Bóng đêm sẽ tước đi tất cả.
Bóng đêm sẽ mang con người đi đến sự tận diệt.
Không thể chữa trị, không thể né tránh, càng không thể phản kháng. Tất cả mọi người đều sẽ bị nuốt chửng bởi màn đêm thần thánh, không một ai là ngoại lệ.
Lily đóng quyển nhật kí, không hiểu vì sao lại lần nữa bật khóc.
Có vẻ như cô gái nhỏ vừa nhận ra mình là nhỏ bé như thế nào khi phải đối diện với màn đêm vĩnh cửu… Và rằng cả cô ấy lẫn Fidus đều đang phải đối mặt hiện thực tàn khốc rằng: Có lẽ trên thế giới này đã chẳng còn ai sống sót nữa.
Họ đều đã bị nuốt chửng, trước cả khi cô ấy tỉnh lại.
“Không được bỏ cuộc… Không được phép bỏ cuộc, Lily! Biết đâu phép màu sẽ xuất hiện thì sao? Biết đâu khả năng của mình sẽ kịp thời cứu được một vài người chưa bị bệnh nặng thì sao? Mình phải nhanh lên, càng nhanh càng tốt!”
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Lily liền yêu cầu Fidus cùng nhau rời khỏi đây để tiếp tục cuộc hành trình.
Fidus lặng lẽ đi theo Lily, cũng âm thầm ngắm nhìn dáng vẻ quyết tâm của Lily trong thầm lặng. Có những lúc hắn đã cảm thấy cô gái nhỏ này trông thật giống em gái hắn trong thời gian vẫn còn ủ bệnh… Cả vẻ mặt lẫn ánh mắt của họ đều thực sự rất giống nhau.
Bất quá Fidus vẫn biết là em gái mình đã chết từ cách đây rất lâu rồi. Và người đang đứng trước mặt hắn là đứa con của Thần Linh, người sẽ xuất hiện để cứu rỗi nhân thế chứ không phải em gái hắn.
Là một kỵ sĩ, hắn không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến hành động của mình được.
“Fidus”
“Có chuyện gì thưa ngài?”
“Tôi…” Lily như muốn nói ra cái gì đó nhưng giữa chừng lại đột nhiên do dự. Cô bé xoắn xuýt mất ít lâu rồi khẽ lắc đầu: “Quên đi, coi như tôi chưa nói gì. Có lẽ tôi vẫn nên ưu tiên công việc trước mắt của mình hơn thay vì mấy chuyện đó…”
Dù đã bị mũ giáp che khuất nhưng Lily vẫn có thể nhìn thấy vẻ ngờ vực ở Fidus. Điều đó làm cho cô bé nhất thời cảm thấy có hơi tức cười, nhưng cuối cùng thì cô bé vẫn không có trêu chọc gì hắn ta cả.
Lúc đó, Fidus đã cảm thấy chủ nhân của hắn cười lên trông thật đáng yêu. Rõ ràng mới không lâu trước cô ấy còn bật khóc bất lực trước số mệnh, thế mà bây giờ cô ấy đã có thể cười lên vì một lí do gì đó.
Ít nhất thì… Cô ấy như thế này còn đỡ hơn là cô ấy suốt ngày ủ rũ. Tuy đã sống cả nghìn năm rồi nhưng thời gian cô ấy thức tỉnh lại quá ít, thế nên suy cho cùng… Cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Cô ấy xứng đáng có được tình yêu và sự hạnh phúc thay vì cái thứ trách nhiệm nặng nề ấy… Đó chính là suy nghĩ của hắn.