Chương 140 - Chương 140
Không ai biết hai người nói với nhau những gì. Liễu Mạn và Tinh Thần đã ra ngoài dành không gian lại cho hai cha con họ. Sau khi quay lại họ thấy Tinh Húc đang ngồi trên bàn ăn mỳ. Nhìn dáng vẻ khá là bình tĩnh cứ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì trước đó. Nhìn thấy hai người họ quay về Tinh Húc mỉm cười chào.
Tinh Thần hỏi: “Bố đâu rồi?”
“Vẫn đang ở trên lầu.”
“Hai người nói chuyện ổn chứ?”
“Chẳng có gì là không ổn. Anh ăn xong rồi.” Tinh Húc đứng dậy. “Anh đi tìm vợ anh đây.”
Tinh Húc tiến tới trước mặt Liễu Mạn cúi đầu trước mặt bà:
“Dì, xin dì hãy yên tâm giao A Hồng cho con. Con hứa với dì sẽ mãi mãi yêu thương và bảo vệ em ấy, sẽ không để em ấy bị tổn thương hay đau khổ. Con mong dì hãy tin tưởng gả A Hồng cho con.”
Không chỉ Liễu Mạn kinh ngạc đến cứng đờ người mà Tinh Thần cũng sửng sốt không kém. Lần đầu tiên cậu thấy anh mình kính cẩn nghiêm trang nói như vậy với một người. Ngay đến bố còn chưa từng được anh nói với thái độ kính cẩn đến vậy. Trong đầu cậu chợt nghĩ phải học hỏi tình huống này thật tốt để sau này cũng sẽ nói chuyện với bố mẹ Kì Kì như thế.
Liễu Mạn bị thái độ của Tinh Húc làm cho choáng váng, có chút tiếp nhận không nổi. Trong mắt của bà cậu con trai cả của Đường Ngân là một tồn tại phi hiện thực. Cậu ta quá tài năng, quá chói sáng, quá bá đạo, cảm giác như một bậc đế vương vậy. Đến mức tuy bà là mẹ kế của Tinh Húc trên danh nghĩa nhưng bà lại cảm thấy mình không xứng. Bà đối với Tinh Húc trước giờ vẫn luôn có một sự tôn trọng đặc biệt. Cẩn thận, dè dặt, chưa từng một lần tranh cãi hay phản đối. Bản thân Tinh Húc trước giờ cũng đối xử với bà rất tốt.
Lý do ban đầu bà phản đối con trai mình với Tinh Húc ngoài việc cậu là con trai của Đường Ngân còn bởi vì bà cho rằng Tinh Húc không thật lòng với con mình. Một người xuất sắc như cậu ta làm sao lại có thể yêu đương với một người con trai tầm thường như Sử Hồng. Ít ra cũng phải là một vị tiểu thư gia thế giàu có, học trường Harvard hay một trường quốc tế nào đó thật nổi tiếng. Yêu đương với con mình chẳng qua chỉ là cảm thấy mới lạ, chơi đùa một thời gian sẽ bỏ thôi.
Nhưng sau khi vụ tai nạn xảy ra, Lộ Sinh Nguyên đã kể cho bà nghe mọi chuyện bà mới biết mình đã sai rồi. Có thể Tinh Húc bá đạo khác người nhưng trong tình yêu cũng ngọt ngào, nồng nhiệt và sâu sắc hơn bất cứ ai. Cách mà cậu ấy cúi đầu kính cẩn xin bà gả con trai đã khiến bà chân chính cảm nhận được điều đó. Giao con mình cho một người thế này có gì mà không yên tâm chứ.
“Dì đồng ý. Dĩ nhiên là đồng ý rồi. Hai đứa nhất định phải sống thật hạnh phúc.”
“Con cảm ơn dì.”
“Hôm nay con xuất viện, A Hồng có nói sẽ nấu cho con một bữa thật ngon nhưng dặn dì không được nói cho con biết. Chắc hẳn bây giờ thằng bé đang ở nhà đấy.”
“Vâng. Con cảm ơn dì nhiều lắm. Con đi đây.”
Tinh Húc cúi đầu lần nữa rồi vội vàng rời đi. Tinh Thần nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy vui lây. Cậu quay qua nói với Liễu Mạn:
“Dì ơi, giờ con công khai luôn có được không?”
Liễu Mạn hơi sựng lại. Trong thời gian Tinh Húc nằm viện, Tinh Thần từng đánh tiếng với bà về việc nó cũng đang quen một cậu con trai. Bà nghĩ một hồi rồi nói:
“Để một thời gian nữa đi.”
…***…
Đường Ngân đi lại trong căn phòng, xem rất kỹ từng bức ảnh, xem xét từng đồ vật, sau đó đứng giữa căn phòng, nhìn rất lâu.
“Anh đang muốn trả những thứ kia về chỗ cũ sao?”
Đường Ngân không quay đầu lại nhìn vợ, ông vẫn mãi nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt.
“Anh đã thay đổi trong căn phòng này quá nhiều, muốn trả lại nó như nguyên vẹn cảm thấy thật khó. Những bức ảnh kia không nỡ tháo xuống nhưng lại không biết phải để đâu mới phải.”
“A Húc nói muốn tháo chúng xuống sao?”
“… Không có.”
Tinh Húc cũng không nói thích, chỉ đơn giản nói: “Tùy ông.”
“Vậy… hai người đã làm hoà chưa?”
“Chưa. Hoặc có lẽ sẽ không bao giờ có thể làm hoà được.”
“Sao cơ? Không phải hai người chỉ là hiểu lầm thôi sao? Anh đã giải thích cho thằng bé chưa?”
“Không đơn giản như em nghĩ đâu. Không đơn thuần chỉ là hiểu lầm. Anh đã hủy hoại cả tuổi thơ của nó, hủy hoại gia đình của chính mình. Làm sao có thể nói tha thứ cho anh dễ dàng như vậy được.”
Liễu Mạn không khỏi thất vọng. Vậy là hai cha con họ vẫn không thể làm hoà sao?
“Nhưng anh cảm thấy bây giờ như vậy cũng khá tốt. Ít ra thì từ giờ nó sẽ không tránh mặt anh nữa. Vậy cũng là rất tốt rồi.”
“Thật… thật sao ạ?”
Thực tế sau khi biết được toàn bộ sự thật Tinh Húc không nói một câu nào giống như thế. Nó chỉ nói:
“Tôi muốn ông phải sống thật lâu để chứng kiến chúng tôi hạnh phúc để còn kể lại cho mẹ tôi sau khi ông xuống mồ.”
Nói như thế không phải là đã cho ông một cơ hội rồi sao?
…***…
Tinh Húc lái xe rất nhanh về nhà mình. Lúc anh về đến nơi thì không thấy Sử Hồng ở đó. Mọi thứ trong nhà kể từ lúc anh nhập viện vẫn còn giữ nguyên, không có gì thay đổi. Trong nhà cũng rất sạch sẽ, không khí vẫn rất ấm cúng chứng tỏ Sử Hồng vẫn luôn sống ở đây. Tinh Húc phì cười. Sử Hồng đúng là mạnh miệng. Kiên quyết nói chia tay với anh nhưng vẫn chăm sóc cho tổ ấm của hai người chu đáo như vậy.
“Cạch.” Cửa mở ra. Sử Hồng xách theo mấy cái túi bóng từ bên ngoài đi vào, kinh ngạc khi nhìn thấy Tinh Húc.
“Em đi chợ à? Để anh xách đồ vào cho.” Tinh Húc vừa nói vừa nhanh chóng lấy mấy cái túi bóng từ tay Sử Hồng đi vào trong nhà.
Nhìn thấy Tinh Húc ở đây Sử Hồng biết ngay là mẹ không chịu giúp mình rồi. Hôm nay cậu xin nhà trường nghỉ nửa ngày để về nấu bữa tối cho anh. Cậu không muốn anh biết, nếu không kiểu gì anh lại đắc ý rồi cho rằng cậu đã tha thứ cho anh rồi. Tội lớn như vậy không thể tha thứ dễ dàng được.
“Nhà hết đồ ăn rồi nên em mua về. Anh tự nấu gì ăn đi. Em đi đây.”
“Em đi đâu?”
“Về nhà bố mẹ. Chúng ta chia tay rồi. Em không thể ở đây được.”
Tinh Húc vội vàng giữ tay Sử Hồng lại.
“Em đã nói sau khi anh bình phục sẽ tìm em nói chuyện mà. Anh còn chưa kịp nói gì.”
“Được. Vậy chúng ta nói chuyện.”
Sử Hồng quay trở vào, ngồi xuống ghế. Gương mặt lạnh tanh. Tinh Húc ngồi xuống sát bên cạnh Sử Hồng, ra sức năn nỉ:
“A Hồng, anh thực sự biết lỗi rồi mà. Phải làm thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh?”
Sử Hồng im lặng không nói gì.
“Em trừng phạt anh đi, đánh anh đi. Em muốn thế nào cũng được. Anh đều sẽ đồng ý hết.”
Lúc này Sử Hồng mới phản ứng, quay qua ngạc nhiên hỏi hắn:
“Em muốn gì anh cũng đều đồng ý?”
“Đúng. Em muốn gì cũng được. Anh hứa không phản kháng.”
“Được.”
Tinh Húc bắt đầu thấy hối hận với lời hứa của mình khi thấy ánh mắt khác lạ của Sử Hồng.
“Vậy chúng ta ăn đã.”
Sử Hồng nói xong liền đứng dậy bước vào bếp. Tinh Húc vội vàng bước vào theo hỗ trợ.
Bữa tối hôm ấy khá ổn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau khá vui vẻ. Tinh Húc rất chăm sóc cho Sử Hồng, cậu ấy cũng rất tiếp nhận. Anh cảm thấy mình có hi vọng được tha thứ rồi. Nhưng vấn đề khó khăn nhất là nằm ở ban đêm.
“Tối nay em sẽ nằm trên.”
Tinh Húc trố mắt, kinh hoàng hỏi lại:
“Em… muốn nằm trên?”
“Đúng vậy. Anh đã hứa với em rồi. Không được phản đối.”
Anh có muốn phản đối cũng không dám. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh đó.
“Nhất… nhất định phải đêm nay sao?
“Phải đêm nay. Anh dám thất hứa lần nữa chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.”
“Không. Anh sẽ không thất hứa. Chỉ là… em không có kinh nghiệm nằm trên. Hay là để thư thư mấy bữa để anh dạy em…”
“Không cần. Em đã tự học rồi.”
Tinh Húc dở khóc dở cười. Anh biết lần này mình trốn không thoát rồi.
…***…
Sáng hôm sau, Sử Hồng thần thanh khí sảng bưng một tô cháo bước vào phòng ngủ. Tinh Húc lúc này đang nằm úp sấp trên giường. Gương mặt mệt mỏi, bơ phờ. Trên đôi vai trần rắn chắc vẫn còn rõ ràng những dấu vết hoan ái đêm qua.
“Cơ thể anh không sao chứ?”
“Ừm. Anh ổn.”
“Lần đầu chưa có kinh nghiệm nên làm chưa tốt lắm. Lần sau em sẽ làm tốt hơn.”
Tinh Húc kêu gào trong im lặng. Còn có lần sau nữa sao?!
“Anh đã hiểu cảm giác của em mỗi lần bị anh lăn qua lăn lại cả đêm chưa hả? Hôm qua em chỉ mới làm có hai lần thôi đó. Thời gian mỗi lần cũng ít hơn anh. Đừng có làm ra vẻ sắp chết đến nơi như vậy.”
“Nhưng lúc anh làm em rõ ràng rất sung sướng mà. Em chưa có kinh nghiệm nên…”
“Ý là anh cảm thấy kĩ thuật của em rất kém? Hửm?”
“Không… không có.”
“Vậy đêm qua anh có hài lòng không?”
“…” Giờ nếu anh nói không em liệu có buông tha cho anh không?
“Trả lời có hay không khó khăn vậy sao?”
Tinh Húc nuốt nước bọt, nghĩ một hồi rồi hỏi: “Nếu anh nói hài lòng em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Sử Hồng nhìn Tinh Húc một lúc lâu rồi mới mỉm cười đáp:
“Anh tạm thời được tha thứ.”
“Chỉ mới tạm thời thôi sao?”
“Em cần theo dõi anh một thời gian. Nếu anh còn dám gạt em, em sẽ phải xem xét lại.”
“Anh hứa sẽ không gạt em nữa. Anh sợ lắm rồi.”
Sử Hồng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tinh Húc mà bật cười.
* Đố A Húc dám tái phạm.