Chương 322: Mời ăn cá, Thiên Cực Phong số 3
Nhìn nhẫn, Từ Lạc giống như đứng sững tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Qua một hồi lâu, trường kiếm nàng gác ở cổ Giang Nhược Trần rơi xuống.
“Đồ vật thua ngươi, tối nay ta sẽ sai người đưa tới, chuyện hôm nay không thể nói cho bất luận kẻ nào.”
Từ Lạc lưu loát thu kiếm vào vỏ, sau khi ném xuống một câu, trực tiếp rời đi, không cho Giang Nhược Trần bất kỳ cơ hội nào mở miệng.
Giang Nhược Trần nhìn bóng lưng Từ Lạc rời đi, trong lòng sinh ra rất nhiều nghi hoặc.
Từ Lạc này rốt cuộc có ý gì?
Vì sao sau khi nhìn giới chỉ của mình, thái độ đột nhiên phập phồng lớn như vậy?
Nhìn Từ Lạc rời đi, ánh mắt Giang Nhược Trần lại rơi vào trên giới chỉ đeo trên tay mình.
“Chiếc nhẫn này chẳng lẽ còn có hàm nghĩa đặc thù gì?” Giang Nhược Trần tự hỏi.
Nhưng bất luận nhìn thế nào, chất liệu của chiếc nhẫn này đều hết sức bình thường, cũng chỉ có chữ viết kiếm được khắc trên đó, dường như có chút không đơn giản.
Trừ cái đó ra, cũng không có nửa điểm hiếm lạ.
Giang Nhược Trần có chút không rõ, nhưng hắn tin tưởng Từ Lạc là một thiên tài đỉnh cấp của Học Cung thiên tư trác tuyệt, tuyệt đối sẽ không tùy ý biểu lộ cảm xúc như vậy.
Nếu đã khiến tâm tình của nàng ta dao động mạnh như vậy, chiếc nhẫn Uyển Phi đưa cho hắn nhất định có hàm nghĩa đặc thù gì đó, nếu không thì tuyệt đối sẽ không như thế.
Chỉ là trước mắt hắn không hiểu hàm nghĩa của chiếc nhẫn này rốt cuộc là gì.
“Có cơ hội lại hỏi Từ Lạc này một chút đi, nàng nhất định biết cái gì!”
Nghĩ mãi mà không rõ, Giang Nhược Trần cũng không muốn nữa, thu hồi Long Cốt Kiếm rồi bước chậm trở về phòng trúc.
“Giang Nhược Trần.”
Mà ngay khi hắn sắp đi ra khỏi rừng trúc đại chiến với Từ Lạc, thanh âm của Cổ Nguyên đột nhiên vang lên ở một bên.
“Cổ Nguyên trưởng lão?”
Ánh mắt Giang Nhược Trần quét qua theo âm thanh, chỉ thấy không biết Cổ Nguyên lúc nào đã xuất hiện ở phụ cận rừng trúc này.
“Cổ Nguyên trưởng lão, sao ngươi lại ở đây?” Giang Nhược Trần đi tới, cười hỏi.
Cổ Nguyên không vội vã trả lời, ánh mắt già nua rất tự chủ liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Nhược Trần, con ngươi hơi hơi sáng lên, mới cười nói: “Động tĩnh luận bàn của các ngươi lớn như vậy, lão đầu tử ta nghe được động tĩnh tới xem không bình thường sao?”
“Cũng đúng.” Giang Nhược Trần dừng lại một chút, hiểu được.
“Ừm, đi thôi, theo lão đầu tử ta đi một chuyến.” Cổ Nguyên gật gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Nghe nói như thế, Giang Nhược Trần dừng lại, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo.
Sau khi xuyên qua rừng trúc, hai người đi vào trong sân của Cổ Nguyên.
Nơi này không khác gì bình thường, chỉ là có một chút quái lạ.
Chính là bên cạnh hồ nước trong viện lúc này, vẫn giống như lần trước, còn có một lò lửa, nước canh trong nồi sôi trào, thỉnh thoảng sẽ có một hai khối thịt cá quay cuồng ở trong đó, tản mát ra trận trận mùi thịt mê người.
Ngửi thấy mùi vị này, trong bụng Giang Nhược Trần bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, có một loại xúc động muốn ăn no miệng phúc.
Nhưng mà hắn cũng không chủ động làm gì, thẳng đến khi Cổ Nguyên cười mời hắn ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống bên cạnh nồi.
“Cổ trưởng lão, ngươi dẫn ta tới đây, không phải là vì mời ta ăn cá chứ?” Giang Nhược Trần nhìn thịt cá trong nồi cười hỏi.
Cổ Nguyên nói: “Có gì không ổn sao? Chẳng lẽ con cá này không phù hợp khẩu vị của ngươi?”
“Không có, không có, trưởng lão, những linh lý này khẩu vị cực tốt, ăn rất ngon.” Giang Nhược Trần lắc đầu.
“Vậy ăn đi.” Cổ Nguyên tức giận nói.
“Được, đa tạ trưởng lão, vậy ta không khách khí.” Nghe có thể ăn được, Giang Nhược Trần cũng không khách khí, lập tức cầm bát đũa trên bàn gắp thịt cá lên ăn.
Thịt Linh Lý này không chỉ ngon, trong thịt còn xen lẫn một chút linh khí tinh thuần, lần trước ăn một lần, Giang Nhược Trần có thể cảm giác được rõ ràng tu vi trong cơ thể mình tăng lên một chút.
Đồ tốt như vậy, hắn làm sao có thể khách khí?
…
Khi Giang Nhược Trần đang ăn cá, Từ Lạc rời khỏi Chí Tôn phong cũng không trực tiếp trở về Nhân Cực Phong, mà lập tức đi tới khu vực hạch tâm của Thiên Cực phong.
Bình thường mà nói, khu vực hạch tâm của Thiên Cực Phong, ngoại trừ trưởng lão, cùng với đệ tử của Thiên Cực Phong ra, những người còn lại muốn đi vào, đều cần phải được Thiên Cực Phong đáp ứng, mới có thể tiến vào.
Nhưng Từ Lạc lại là ngoại lệ, nàng không cần bất kỳ ai đồng ý, trực tiếp tiến vào Thiên Cực Phong.
Đây chính là chỗ tốt của thực lực cường đại, thiên phú trác tuyệt mang đến.
Đệ tử cường đại, đi tới chỗ nào cũng có đặc quyền, người bên ngoài còn không dám nói gì.
Từ Lạc giống như là có việc gấp gì đó, sau khi tiến vào khu vực hạch tâm của Thiên Cực phong, lập tức chạy tới một đình viện.
Trên tấm biển của đình viện viết [Thiên Cực Phong số 3].
Điều này đại biểu thực lực của chủ nhân đình viện này trong đông đảo đệ tử Thiên Cực Phong xếp hạng thứ ba.
Tuy là thứ ba, nhưng thực lực của Thiên Cực Phong hàm kim lượng là cực cao.
Có thể đạt được thứ hạng này ở Thiên Cực Phong, chứng minh chủ nhân của đình viện này đã là đệ tử cao cấp nhất của toàn bộ Học Cung.
Địa vị thậm chí có thể ngang hàng với rất nhiều trưởng lão, ngày sau cũng nhất định sẽ trở thành nhân vật cự phách một phương.
Từ Lạc chạy tới đình viện, rất nhanh liền gặp được một thanh niên có vài phần tương tự với nàng.
Thanh niên có bộ dạng tuấn tú, khí chất bất phàm, tu vi khí tức trên người thậm chí còn hơn cả Từ Lạc.
Hắn là huynh trưởng của Từ Lạc, Từ Chính!
“Lạc Lạc, sao ngươi lại tới đây?”
Từ Chính nhìn tiểu muội đột nhiên xuất hiện, hơi có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì tiểu muội này của hắn, ngày bình thường nếu như không có việc gì, là cực ít tới chỗ của hắn.
Trên mặt Từ Lạc mang theo một tia kinh hỉ, nói: “Huynh trưởng, ngươi đoán xem hôm nay ta gặp phải ai!”
“Ai?” Từ Chính ngồi ngay ngắn dưới một đình nghỉ mát trong đình viện, một chén trà đưa tới bên miệng.
Từ Lạc đi vào đình nghỉ mát, nói: “Biểu đệ của chúng ta!”
Nước trà vừa đến khóe miệng Từ Chính dừng lại, mà phía sau lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Từ Lạc: “Biểu đệ?”
“Không sai, biểu đệ.” Từ Lạc gật gật đầu.
Từ Chính lại cười lắc đầu nói: “Nha đầu ngươi, ngày thường vì tu luyện ngươi không muốn lãng phí một khắc thời gian nào, hôm nay ngược lại có công phu đến trêu đùa ta như vậy.”
“Là thật, nhi tử của Thanh Uyển cô cô.” Thấy Từ Chính không tin, Từ Lạc lại bổ sung.
Mà lần này, sắc mặt Từ Chính triệt để biến hóa.
Nghe được bốn chữ Thanh Uyển cô cô, trong đầu hắn lập tức hiện lên hình tượng một phụ nhân ôn nhu, trong lòng nhất thời xúc động.
Từ Lạc thấy thế, lập tức nói tất cả mọi chuyện hôm nay gặp phải cho Từ Chính.
“Kiếm tự giới là do gia gia tự tay tạo ra, ngoại trừ phụ thân, nhị thúc, cô cô ra, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba có được, hơn nữa ta cũng tuyệt đối sẽ không nhận lầm, nhẫn trong tay hắn, chính là kiếm tự giới của Đàn Kiếm Sơn Trang chúng ta, mà hắn, chính là nhi tử của cô cô!”
Cuối cùng, nàng trịnh trọng nói.
Nghe Từ Lạc nói xong, sắc mặt Từ Chính biến thành phức tạp, có kinh hỉ, có ngưng trọng, càng có suy nghĩ sâu xa: “Năm đó cô cô vì người kia cùng phụ thân phát sinh xung đột, rời bỏ chúng ta, nhiều năm như vậy, có hài tử, cũng bình thường…”
Hắn tự nói hai câu, đột nhiên nhìn về phía Từ Lạc nói: “Ngươi không nhận nhau với hắn, biểu lộ thân phận của mình chứ?”
“Không có.” Từ Lạc lắc đầu.
Nhìn thấy Từ Lạc lắc đầu, tâm tình ngưng trọng trên mặt Từ Chính giảm bớt vài phần, nói: “Không có nhận nhau là tốt rồi, nếu như nhận nhau, để phụ thân biết chuyện này… sẽ phiền toái.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Từ Lạc cũng có chút ảm đạm xuống: “Huynh trưởng, chuyện của cô cô và phụ thân, không phải chúng ta có thể nhúng tay vào, nhưng cô cô từ nhỏ đã coi chúng ta như con ruột, bây giờ biểu đệ đối mặt với đủ loại nguy hiểm, chúng ta sao có thể làm như không thấy?”
“Nguy hiểm?” Con ngươi Từ Chính lập tức nhìn về phía Từ Lạc.
Từ Lạc thì nói cho Từ Chính biết tất cả những gì mình biết…
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…