Chương 321: Kiếm tự giới, chiến thắng Từ Lạc
“Ngươi ám toán ta!”
Sắc mặt Từ Lạc ngưng trọng một lúc, đột nhiên cắn răng mở miệng.
Nghe nói như thế, Giang Nhược Trần lập tức bất đắc dĩ, lại có chút dở khóc dở cười.
Hai người chiến đấu công bằng, nào có ám toán gì đáng nói?
Huống chi, vừa rồi Long Cốt Kiếm là chính nàng tiết lực đến phía sau, cũng không phải mình mai phục đi.
Bất quá đối với việc này, hắn cũng không muốn giải thích.
“Sư tỷ, ngươi đã thua, đáp ứng tiền đặt cược của ta, cho ta đi.” Giang Nhược Trần đưa tay.
Từ Lạc cũng không chịu dễ dàng nhận thua.
“Ta còn chưa thua!”
Nàng cắn răng, hạ quyết tâm, trường kiếm vẫn đâm ra như trước, muốn bùng phát cực nhanh trong phút chốc để xoay chuyển tình thế.
Chỉ là Giang Nhược Trần từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, làm sao có thể không vì thế mà chuẩn bị?
“Cốt Long Phi Kiếm, Thuấn Sát Kiếm Trận!”
Sau khi phát giác nàng động, trong lòng của hắn mặc niệm một tiếng, trực tiếp khống chế Long Cốt Kiếm treo lơ lửng, thi triển ra võ kỹ Hồ lão đầu đưa cho hắn.
Oanh.
Theo tâm niệm của hắn vừa động, lập tức toàn bộ rừng trúc tràn ngập khí sát phạt, kiếm trận nhanh chóng bao phủ Từ Lạc.
Đồng thời, Long Cốt kiếm cũng lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía Từ Lạc.
Từ Lạc kinh hãi thất sắc, phát giác được cảm giác nguy cơ kịch liệt sau lưng, nàng cũng không dám bí quá hoá liều, cưỡng ép công kích Giang Nhược Trần, chỉ có thể nhanh chóng xoay người lại, đối kháng Long Cốt Kiếm.
Nhưng mà, Long Cốt Kiếm thi triển ra Thuấn Sát Kiếm Trận là vô cùng cường hãn, có thể ở trong vòng một giây chém ra ba mươi ba kiếm, công kích mạnh mẽ như vậy, áp chế tu vi đến Nhị Trọng Thiên Từ Lạc làm sao có thể tiếp được?
Xoát xoát xoát…
Trong nháy mắt, vô số đạo kiếm quang lóe lên.
Từ Lạc ở trong kiếm trận, di chuyển, đầu tiên là tránh được mấy kiếm.
Thế nhưng mà theo tốc độ chém ra của Long Cốt Kiếm càng nhanh, Từ Lạc triệt để khó có thể ngăn cản, mắt thấy sẽ bị Long Cốt Kiếm gây thương tích, oanh một tiếng, một đạo khí tức vô cùng cường hãn từ trung ương kiếm trận bộc phát ra.
Khí thế cường đại tràn ngập, trong nháy mắt đã phá vỡ Thuấn Sát Kiếm Trận, Long Cốt Kiếm cũng bị lực lượng khổng lồ này đánh bay ra ngoài.
Tiếp theo, một đạo mị ảnh từ trong kiếm trận lóe lên đã đi tới trước mặt Giang Nhược Trần.
Đồng thời một thanh lợi kiếm cũng đã chặn lại ngực của Giang Nhược Trần, chỉ cần tiếp tục tiến lên nửa phần là có thể xuyên qua lồng ngực…
Đối mặt nguy cơ như thế, Giang Nhược Trần không có động tác gì khác, trên mặt cũng không có kinh sợ.
Ngược lại, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Đây là bởi vì lực lượng của Từ Lạc phá vỡ Thuấn Sát Kiếm Trận, cũng không thuộc về Chân Nguyên nhị trọng thiên.
Dưới tình thế cấp bách, nàng bạo phát tất cả tu vi của mình ra, lúc này mới có thể trong nháy mắt phá vỡ Thuấn Sát Kiếm Trận, lại dùng tốc độ gần như quỷ mị, giết đến trước người Giang Nhược Trần.
Dựa theo ước định công bằng một trận chiến của hai người, nàng đã thua.
“Từ sư tỷ, xem như ngươi lật lọng hay là coi như mình nhận thua?” Giang Nhược Trần bình thản mở miệng.
“Ngươi!”
Khuôn mặt Từ Lạc hơi đỏ lên, nghẹn lời lại.
Nàng cũng biết, mình bị bức ép vận dụng toàn bộ thực lực, trận đại chiến này của hai người, đã mất đi tính công bằng.
Từ góc độ bình đẳng một trận chiến mà nói, nàng đã ở Chân Nguyên nhị trọng thiên, thua Giang Nhược Trần.
“Ngươi là gia hỏa đầu cơ trục lợi, trận giao thủ này không thể tính.” Từ Lạc nghẹn lời một hồi, cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy.
“Từ sư tỷ, cái gì gọi là đầu cơ trục lợi? Toàn bộ hành trình ngươi ta giao thủ đều là toàn lực ứng phó, nếu là thật đại chiến, chẳng lẽ ta ngay cả vũ khí cũng không thể dùng sao?” Giang Nhược Trần hỏi ngược lại Từ Lạc.
Trong lòng Từ Lạc kỳ thật là biết rõ mình thua, hơn nữa thủ đoạn mà Giang Nhược Trần sử dụng, cũng đều là rất bình thường, căn bản cũng không phải âm mưu quỷ kế gì, đầu cơ trục lợi.
Chỉ là nàng mạnh, căn bản không thể tiếp nhận kết quả này, cho nên Hồ Man mới tìm lý do.
“Từ sư tỷ, ngươi chính là hậu nhân của Từ Thiên Nam tiền bối, lại là một trong những thiên tài đỉnh cấp của Nhân Cực Phong, sẽ không thua không nổi chứ?” Giang Nhược Trần thấy nàng không nói lời nào, lúc này lại cười mở miệng.
“Ai thua không chịu nổi?”
Từ Lạc đỏ mặt, đồng thời kiếm trong tay cũng tới gần hơn một phần.
Giang Nhược Trần lại không sợ, bởi vì hắn nhìn ra được, Từ Lạc này mặc dù có chút ngang ngược, lại không phải một người hoàn toàn không nói đạo lý, chỉ là ngang ngược mạnh mẽ, không muốn thừa nhận thua cho mình mà thôi.
“Ngươi thua được vậy liền nguyện đánh bạc chịu thua a, sư đệ ta nếu là thua, cũng sẽ không đi làm theo ngươi nói, không phải sao?” Giang Nhược Trần mỉm cười, đồng thời lần nữa giơ tay, hỏi Từ Lạc đồ vật lúc trước đáp ứng mình.
Sắc mặt Từ Lạc phức tạp một chút, sau đó đột nhiên nhìn tay Giang Nhược Trần, lộ ra thần sắc thập phần ngoài ý muốn: “Ngươi, ngươi sao có thể có vật này!”
“Đồ vật?”
Từ Lạc biểu lộ đột nhiên biến hóa, để Giang Nhược Trần có chút kinh ngạc, theo ánh mắt của nàng nhìn về phía tay mình, lại không có vật gì.
“Sư tỷ, ngươi muốn nói sang chuyện khác cũng phải tìm lý do hợp lý chứ? Ngươi cảm thấy ta sẽ lên cấp như vậy sao?” Giang Nhược Trần thu hồi nụ cười, cho rằng Từ Lạc đang cố ý nói sang chuyện khác.
Biểu cảm trên mặt Từ Lạc lại trở nên nghiêm túc: “Ta đang hỏi ngươi, nhẫn trên tay ngươi lấy từ đâu ra? Tại sao ngươi lại có loại nhẫn này!”
Nghe được hai chữ nhẫn, Giang Nhược Trần dừng lại, ánh mắt lần nữa nhìn về phía bàn tay mình, lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai đồ vật Từ Lạc vừa rồi chỉ là giới chỉ trên tay hắn.
Nhưng hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Từ Lạc, mà lạnh nhạt nói: “Chuyện này có liên quan đến trận quyết đấu này của chúng ta sao?”
Bá!
Ai ngờ, trong nháy mắt khi hắn nói xong, kiếm của Từ Lạc đột nhiên hướng lên, gác ở trên cổ hắn, cách làn da của hắn chỉ có khoảng cách nửa công phân.
Chỉ cần dùng lực một chút là có thể thấy máu.
Cùng lúc đó, biểu cảm của Từ Lạc trở nên vô cùng nghiêm túc, một cỗ sát ý cũng từ trên người nàng phát ra.
Giang Nhược Trần giật mình, bản năng vận chuyển Cửu Long Thần Quyết trong cơ thể, chân nguyên chìm nổi, lực lượng khổng lồ trong nháy mắt quán chú toàn thân, nếu có tình huống đặc biệt sẽ lập tức bộc phát ra.
“Từ sư tỷ, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Phát giác được sát ý, thái độ của Giang Nhược Trần cũng lạnh xuống.
Hắn mặc dù không phải đối thủ của Từ Lạc cảnh giới Chân Nguyên cao, nhưng nếu hắn toàn lực ra tay, đối phương muốn giết hắn cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
“Trả lời ta, chiếc nhẫn trong tay ngươi, là làm sao có được!” Từ Lạc không trả lời Giang Nhược Trần, mà lần nữa trịnh trọng mở miệng, truy hỏi chiếc nhẫn trong tay Giang Nhược Trần.
Phản ứng của Từ Lạc rất kỳ quái, Giang Nhược Trần mơ hồ nhận ra cái gì, vì vậy trả lời nàng: “Chiếc nhẫn này là mẫu thân ta tặng, vật thiếp thân quan trọng nhất.”
“Mẫu thân ngươi?” Từ Lạc nghe được lời nói của Giang Nhược Trần, trong mắt lóe lên một tia kinh nhu.
Một tia cảm xúc kinh nhu này xuất hiện rất bí ẩn, bất quá vẫn bị Giang Nhược Trần bắt được.
“Đúng, có vấn đề gì?”
Giang Nhược Trần lạnh nhạt nói.
“Ngươi có thể nhấc tay lên cho ta xem không?” Ngữ khí của Từ Lạc đột nhiên mềm mại xuống, không còn cường ngạnh giống như trước nữa.
Giang Nhược Trần không nói gì, chỉ giơ tay lên, lật qua lật lại, lộ ra chính diện chiếc nhẫn.
Chỉ thấy trên đó khắc một chữ kiếm cứng cáp hữu lực, cẩn thận quan sát chữ kiếm cực kỳ thần vận!
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…