Chương 66: Nhược điểm của thần linh
Thần linh hơi nheo mắt.
Dáng vẻ có phần nhàn nhã rời khỏi thần linh, thay thế bằng lạnh lùng vốn có.
Ăn cũng ăn xong rồi, chơi cũng chơi chán rồi, Thanh Hòa chuẩn bị làm tiếp chính sự.
Nhưng xưa nay thần linh chưa từng tỏ thái độ về dạng chuyện này.
Cứ cực đoan nữa, sớm hay muộn cũng có ngày Thanh Hòa cần chọn giữa một trong hai người.
Chọn thần linh sống cùng nàng, gia tăng nhân tính và cái thiện.
Hay thần linh tiếp xúc với trần gian, gia tăng thần tính và cái ác.
Thần linh nói lạnh nhạt: “Em muốn cứu ai cứ nói thẳng.”
Thanh Hòa nhìn hắn, nghĩ rồi lắc đầu.
“Quan sát cuộc sống của bách tính giai cấp thấp nhất ở Bắc Hoang nằm trong kế hoạch của em.”
Thực tế, nhóm người mà Thiên Đạo tiếp xúc thường xuyên nhất ở thế giới này là người tu hành.
Cũng tức có linh lực, thuộc giai cấp đặc biệt nhất trong thế giới.
Khách quan mà nói, bá tánh bình dân nhận được lợi ích từ thần linh ví dụ như có đất đai màu mỡ, không bao giờ bị lũ lụt. Nhưng họ không có linh lực, không thể cảm nhận trực tiếp Thiên Đạo. Tất cả hiểu biết, thờ phụng thần linh hoàn toàn thông qua tương truyền nhiều đời.
Một là truyền miệng, hai là thông qua văn tự.
Mặc dù họ thờ phụng rất rộng nhưng trên dưới không giao tiếp, dễ bị tiên nhân hoặc người tu tiên đứng giữa lái nhận thức theo hướng khác. Đồng thời, mặc dù suy nghĩ chủ quan không muốn tổn thương thần linh nhưng bao lâu nay, thần linh luôn trấn áp, tiêu diệt ác nghiệp mà họ tích luỹ.
Bởi vậy thần linh có rất nhiều thành kiến với người phàm trần nhưng lại không tiêu diệt hết chúng sinh.
“Em muốn phân biệt người lương thiện và kẻ có tội ở Bắc Hoang?”
“Không không không.” Thanh Hòa xua tay: “Em không có kế hoạch tiêu diệt con người.”
Câu nghi vấn lạnh lùng của Phất Thần như muốn gột rửa nàng.
Không cần nghĩ cũng biết hậu quả. Nhiễm ác nghiệp ngút trời phải trả cái giá đắt.
“Vậy tức là em muốn ta cảm nhận tấm chân tình của trần gian?” Phất Thần nói chuyện bình tĩnh, nội dung tuyệt vời bị hắn nói trong bằng giọng điệu vô cảm khiến người nghe cảm thấy hơi bị châm chọc.
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
“Ngài đừng nói bằng giọng ấy.” Thanh Hòa thở dài: “Ngài cần em nói bao nhiêu lần nữa đây?”
“Thiên hạ không liên quan đến em.”
“Trước này em chỉ muốn cứu rỗi ngài. Quan sát Bắc Hoang Bộ Châu không phải mục đích mà là thủ đoạn.”
“Ngài có hiểu ý của em không?”
“…Hoa ngôn xảo ngữ.”
Thanh Hòa đã hiểu.
Đúng, hắn đồng ý, tuyệt vời!
Thần linh không quan tâm mục đích của cô. Chỉ cần đồng ý thì sẽ hoàn thành nguyện vọng.
Đây cũng là lời thề ước của thần linh.
Xích Tiêu Kiếm ở trên cao nghe cuộc trò chuyện trong lo lắng quả thật bội phục sát đất.
Tấn công đặc biệt được gọi là gì?
Đó là đặc công!
Thiên Đạo đại nhân hoàn hảo không tỳ vết, nhược điểm duy nhất chắc là Thanh Hòa nhỉ?
…Không không không, sao nó lại bất kính Thiên Đạo đại nhân!
Thiên Đạo đại nhân như ánh sáng buông xuống thế gian, làm sao lại có khuyết điểm?
Gắn kết tiểu cô nương và Thiên Đạo đại nhân với nhau, thật sự… thật sự là… Gì cơ?
Tóm lại là không bao giờ có chuyện đó!
*
“Phất Thần đại nhân, phải làm sao mới tìm được người đáng thương cần được giúp đỡ ạ?”
Phất Thần không quan tâm nhưng vì nguyên tắc giao tiếp, Thanh Hòa vẫn hỏi Phất Thần.
Cô muốn Phất Thần nhặt lại trách nhiệm che chở chúng sinh mà ngài từng làm khi là Thiên Đạo.
Thần linh không nghe thấy không sao, nghe được không khỏi chau mày.
“Em muốn ta cứu những người đó?”
“Ngài không muốn ạ?”
Thần linh trả lời lạnh lùng: “Nếu đó là nguyện vọng của em, tất nhiên ta sẽ hoàn thành.”
Thanh Hòa cười hớn hở.
Phất Thần hỏi: “Em cười gì?”
“He he, bởi vì câu trả lời của ngài làm em rất vui.”
Thần linh liếc nàng như đang chê nàng không có tiền đồ.
Hắn chỉ thực hiện lời hứa của hắn.
Tại sao luôn vui vì những chuyện nhỏ nhặt này?
“Ngài sẽ không đối xử với người khác như em nên em vui lắm.”
Thanh Hòa nói: “Thế này thì dù em có ép ngài làm những việc đó, em cũng không lo ngài bị người khác cướp.”
Thần linh nhăn mặt: “Xằng bậy cái gì?”
Cái gì mà cô với người khác? Dám cả gan buông lời bất kính thần linh. Dạo này Thiên Lôi không phạt cô nên cô càn rỡ?
“Cái này thì phải nói về kế hoạch của em.” Thanh Hòa nói: “Chải chuốt suy nghĩ một chút nhé. Mặc dù các đại gia tộc ở Bắc Hoang Bộ Châu mắc lỗi nặng nhưng mục đích của ngài không phải san bằng Bắc Hoang Bộ Châu, tiêu diệt hết sinh linh, đúng không ạ?”
Thần linh nghĩ chưa chắc.
Thiếu nữ luôn có cái bộ lọc kỳ lạ về hắn. Hắn có ý tưởng gì trong lòng thì với nàng vẫn luôn là cao thượng.
Đó là hắn sao?
Chí ít thì vạn năm trước, thời điểm hắn đau nhất giận nhất, hắn sẵn sàng luyện hóa trần gian thành lò luyện ngục.
Dù cuối cùng hắn đã dùng nghị lực phi thường để đàn áp suy nghĩ tiêu cực khát máu, song đã từng nghĩ đến vẫn là có nghĩ đến, tóm lại là ngọc bích có tỳ vết.
Trong lòng Phất Thần, hắn không cho phép có tỳ vết.
Phất Thần chỉ cho phép mọi thứ hoàn hảo nhất.
Kể cả hắn.
Thần linh từ chối cho ý kiến: “Có thể là vậy.”
“Đúng, đã không theo chủ nghĩa tiêu diệt thì cũng không thể nói kiểu thô bạo giết một nửa giữ lại một nửa đúng chưa ạ. Làm thế lãng phí tài nguyên quá.”
“Tài nguyên?”
“Kiểu là tài nguyên nhân khẩu? Tài nguyên hương khói?” Thanh Hòa tìm danh từ phù hợp với giới tu chân nhưng kiến thức có hạn không tìm được từ phù hợp.
Có điều không sao hết, Phất Thần hiểu là được.