Chương 56: Một cái ôm
Khi ánh mắt quan tâm của cô gái đặt ở nửa bên mặt xám xịt của Phất Thần, cái bỏng rát châm chích cũng lan ra từ nơi ánh mắt cô nhìn vào.
Mỗi một khúc xương đều bỏng rát.
Uy lực mạnh mẽ khiến thần linh im bặt.
Một lúc lâu sau, thần linh khàn giọng nặn ra ba chữ: “Đừng nhìn ta.”
Tại sao không cho nhìn hắn?
Thanh Hòa lấy làm lạ nhưng tình trạng Phất Thần trong biển ý thức không tốt, cô không cố chống đối hắn. Cô chỉ lẳng lặng lẻn vào biển ý thức, núp trong biển nhìn ngọn núi băng trên cao.
Biển ý thức hiện giờ rất không ổn.
Bầu trời u ám, gió lớn bùng lên. Bầu trời đổ cơn mưa đá nhưng thực chất là vụn băng rơi xuống từ ngọn núi băng. Linh thức của Phất Thần vô cùng mạnh mới tạo ra ảo giác hùng vĩ.
Biển cả cũng nhấp nhô như hiểu được nỗi đau của bầu trời. Chưa có sóng thần nhưng mạch nước ngầm dưới đáy biển cứ xô đẩy cô.
…Đây là tâm trạng cô kích động vì Phất Thần.
Thanh Hòa chìa tay thử đón một “viên đá”.
Khoảnh khắc đón được như có cây kim chích vào tủy, đau thấu xương lập tức gửi đến trái tim làm cô chau mày.
Sau đó còn có nhiều mảnh vỡ cảm xúc khác.
Bỏng rát.
Đau nhói.
Bi thương.
…
Hóa ra đau khổ có nhiều kiểu vậy.
Hóa ra thần linh đang gánh vác nhiều nỗi đau thế.
Thanh Hòa lập tức rời khỏi biển ý thức, nhìn thần linh vẫn chưa mở lời, khẳng định rằng: “Ngài rất không ổn.”
Thần linh lạnh lùng: “Hoang đường.”
Thanh Hòa càng nhăn mặt.
Lạ là cô càng nhăn, cảm giác đau đớn mà thần linh gửi đến cô càng rõ ràng, càng mãnh liệt.
Đáng lẽ câu nói ấy sẽ làm hắn bực dọc và tức giận.
Nhưng không biết tại sao cùng với câu nói của Thanh Hòa, đáy lòng của hắn cũng xuất hiện cảm giác khác.
…Cảm giác xa lạ khó diễn tả bằng lời.
Nhưng cũng không chán ghét.
Thanh Hòa nhìn mặt đoán ý, nhận thấy cuồng phong vũ bão trong biển ý thức tạm thời dịu lại.
Ngay sau câu nói của cô, một nửa người của thần linh lóe ánh sáng vàng nhạt, đắp lại khuôn mặt lạnh lùng của thần linh.
Tiếp theo đến lượt ác nghiệp điên cuồng vờn quanh hai người bị thần linh thu thập.
Cuối cùng, ngoại trừ mặt đất bừa bộn, Địa Cung vẫn tĩnh lặng như trước.
Thần linh và Thanh Hòa đối mặt với nhau, cùng chung cảm xúc phức tạp lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Cô không biết thần linh đang nghĩ gì nhưng Thanh Hòa nghĩ rất đơn giản.
Xem ra an ủi vẫn có tác dụng.
Trên đời làm gì có ai bị thương lại không muốn người khác an ủi?
Chí ít có cô bị thương chỉ muốn hô vang cho cả thế giới biết.
…Nhưng chỉ hô vang trong lòng.
Thực tế thường thấy nhất đó là cô cố nhịn đau, mỉm cười kiên cường vờ như chẳng quan tâm.
Thanh Hòa nói với thần linh: “Em thấy bây giờ trao cho ngài một cái ôm rất tuyệt.”
Thấy thần linh sắp xuất hiện cảm xúc gọi là không vui, cô chuyển ý ngay: “Không, ý em là em hoảng hốt quá, ngài tặng em một cái ôm là tuyệt nhất.”
Thần linh hờ hững: “Đừng vượt khuôn phép.”
“Vâng ạ, em cũng cảm thấy em vượt khuôn phép, rất phạm thượng.” Cho nên đừng trông chờ thần linh sẽ đồng ý.
Cô nhún nhường để xin cái khác, hỏi tiếp: “Vậy ngài nắm tay em được không?”
“Ban nãy em lo lắm, sợ lắm, em cần ngài nắm tay em cho em thêm sức mạnh.”
Cô chìa tay thăm dò: “Được không ạ?”
Thần linh thoáng do dự trong chớp mắt.
Nhưng cuối cùng vẫn nhìn bàn tay lành lặn, cầm hờ tay cô.
…Thanh Hòa không hề chậm trễ lập tức trở tay nắm chặt.
Thần linh im lặng không quở trách cô gái, để mặc cho cô nắm chặt tay.
Nhưng nắm được một lúc, thần linh và cô không hẹn mà cùng nhìn bàn tay.
Bởi vì tay cô gái đang run, không không chế được run khe khẽ.
Đối lập rõ ràng với bàn tay vẫn luôn cứng rắn như không bao giờ dao động của thần linh.
Ngón tay của cô tựa bông cỏ lau mọc cạnh tảng đá vững chắc nhưng lại đung đưa theo cơn gió.
Rõ ràng cô muốn vỗ về thần linh nên mới chìa tay.
Nhưng tay cô lại đang run không ngừng.
“Ừm…” Thanh Hòa khó xử giải thích nho nhỏ: “Chắc là sợ tê tay.”
Cô vừa trải qua nguy hiểm, bỏ lại hy vọng sống sót liều mình chạy về phía thần linh, suýt nữa bị ác nghiệp cắn nuốt.
Cho nên người cần ôm bao gồm cả cô.
Dưới Địa Cung chỉ có hai người còn sống.
Cô không ôm thần linh, thần linh không ôm cô… Vậy thì hai người tìm ai ôm?
Năng lượng nhận từ nắm tay không đủ, cô vẫn cần thần linh đại nhân ôm một cái.
Bởi vậy cô không cầm được lòng ngẩng đầu, nhìn thần linh bằng đôi mắt tủi thân.
Sau đó lại đưa mắt xuống.
Ngài không cần em sao.
Sau đó là liếc khẽ.
Thần linh né tránh cái liếc này.
Thần linh chau mày nhẹ, nói hờ hững: “Muốn nói gì cứ nói.”
“Không có gì ạ. Em sợ ngài không có thật nên muốn nhìn lâu một chút để xác nhận.” Cô nói.
Thường khi cô nói kiểu này, thần linh sẽ không tiếp lời.
Bây giờ cũng thế.
Cho đến tận bây giờ thần linh vẫn chỉ coi những lời nói đó của cô là sự ngây ngô của thiếu nữ. Nếu suy nghĩ sẽ bị lạc theo ý nghĩ của cô, sẽ loạn tâm thần.
Không cần để ý.
Không được để ý.
Vì vậy thần linh giữ im lặng để yên cho cô quan sát.
Nhìn dáng vẻ tĩnh lặng lạnh lùng của thần linh, Thanh Hòa quả quyết với suy nghĩ của mình.
Cô nuốt lại những lời do dự ở môi.
Hừm.
Thật ra cô luôn cảm thấy những câu ấy sẽ mạo phạm Phất Thần.
Thần linh lạnh lùng cao xa không vương bụi trần, cho dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Có đang bị cô nắm chặt tay vẫn bình tĩnh như đám mây xa vời.
Làm cô như bị dội gáo nước lạnh, không thể nói ra suy nghĩ thật lòng.
Thần linh chỉ chìa tay ban cho cô quyền nắm ngắn ngủi, chỉ vậy thôi.
Thậm chí ngoại trừ cái chau mày thoáng qua vừa rồi, hắn không cả nhìn nơi hai người tiếp xúc một lần nữa.
Mỗi môt giây hai người tiếp xúc đều như cực lực biểu dương lòng nhân từ, khoan dung của thần linh đối với cô.
Thần linh thanh cao độ lượng càng chứng tỏ suynghĩ của cô thật nông cạn, tham lam.