Chương 3: Cùng giường chung gối
Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
– ——————————–
Tới cũng tới rồi, Lương Kim Nhược không có cố ý tỏ vẻ gì đó, tự tìm cho mình vị trí thoải mái, còn ngại nó không đủ rộng rãi.
Xét cho cùng, nói một cách khoa trương, cô chính là kiểu người có giường ngủ lớn hơn cả phòng ngủ của người khác.
Trong xe mơ hồ có một cỗ hương vị, ngửi rất dễ chịu, dần dần đem cô bao phủ ở trong đó.
Lương Kim Nhược nhỏ giọng nhắc nhở: “Đi hướng bên kia.”
Tô đặc trợ từ phía sau đi tới nghe được muốn cười, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Cũng chỉ vị này ở trên xe mới có thể nói chuyện như vậy với Chu tổng đi.
Chu Sơ Hành không di chuyển, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Trong mắt anh không có bất cứ cảm xúc nào, phong khinh vân đạm*, nhưng mà Lương Kim Nhược và anh nhìn nhau vài giây, quay đầu lại trước, giả vờ như bản thân vừa rồi không nói gì.
(*)Phong khinh vân đạm: hờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi
Mấy năm thời gian, người trước mặt đã thay đổi quá nhiều.
Trước kia có thể nói anh là người tiết chế lãnh đạm, nhưng hiện tại lại nội liễm thâm trầm, không biết trong bụng có ý xấu gì, vừa ra tay liền là bão táp thương nghiệp.
Lương Kim Nhược mở một một bên cửa sổ để thông khí, chiếc xe chậm ra đi ra khỏi bãi đậu xe.
Tình cờ, oan gia ngõ hẹp chạm mặt Vương tổng.
Vương Kiến Hoa đợi ở đây đã lâu, trên bàn rượu không thể nói chuyện, hiện tại cũng không thể yêu cầu cái gì, tính toán buông bỏ một phần lợi ích, thịt đau dữ dội.
“Chu tổng!”
“Chu tổng, chúng ta lại nói thêm đi, tôi nghĩ kĩ rồi, hạng mục kia đối với tôi mà nói thực sự rất quan trọng, nhưng mà —-“
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Vương Kiến Hoa nhanh chóng đánh ra bản phác thảo đã nghĩ sẵn trong đầu, chỉ có điều lại bị kẹt lại khi thoáng thấy một bóng người khác trong xe.
Hóa ra Chu tổng cũng là người gần nữ sắc!
Ông ta còn cho rằng anh là hòa thượng khổ tu trong chùa đấy.
Trong lúc nhất thời, Vương Kiến Hoa thế nhưng thật sự cảm thấy bản thân bây giờ cũng không tính là quá hèn mọn, tốt xấu gì ông ta cũng biết được một bí mật mà người khác không biết.
Không biết là vị thiên kim nhà nào.
Vả lại, Chu tổng muốn lợi ích, có người có thể ngăn cản sao?
Chính mình ngăn cản không được, điều này không phải rất bình thường sao!
Vương tổng kéo sự chú ý của mình trở lại, tiếp tục nói.
Mái tóc của ông ta vốn thưa thớt nay bị gió thổi qua, càng thưa thớt hơn.
Chu Sơ Hành thong thả ung dung xoay người ra ngoài xe, khi ánh mắt anh dừng ở trên đầu anh, tạm dừng khoảng chừng một giây, bất động thanh sắc.
Anh khẽ mở môi mỏng: “Vương tổng, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ! Hợp tác vui vẻ!” Vương Kiến Hoa vui mừng không xiết, nhìn theo chiếc xe rời đi, về phần thân phận của Lương Kim Nhược, ông ta đương nhiên không dám hỏi.
Rất nhanh, ông ta liền không nhìn thấy đuôi xe đâu nữa.
Chiếc xe chạy trên con đường ở trung tâm thành phố, Lương Kim Nhược chống cằm nhìn cảnh đêm của thủ đô, đã lâu không nhìn thấy, thấy hơi nhớ.
“Vừa rồi người kia là cha của Vương Hạo sao?” Cô hỏi.
Vương Hạo chính là người đàn ông muốn đính hôn cùng chị gái rẻ tiền kia của cô.
“Ừ.” Chu Sơ Hành không mặn không nhạt mà ừ một tiếng.
“Làm sao lại thay đổi nhiều thế.” Lương Kim Nhược cau mày, nếu có người ở bên cạnh, chắc chắn sẽ đưa tay vuốt ve vẻ cau có của mỹ nhân.
Không được hồi đáp, cô quay đầu đi.
Người đàn ông ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ, biểu hiện như đang suy tư, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không chút biểu cảm, trên vành tai phải mơ hồ có thể thấy được một cái chấm.
Không phải là cái gì, mà là lỗ tai.
Lương Kim Nhược nhìn một lát, rất muốn sờ vào nó.
“Anh làm gì với ông ta vậy?”
“Không làm gì cả.” Chu Sơ Hành vẫn nhắm mắt như cũ.
Lương Kim Nhược vẫn còn muốn xuôi theo đề tài này chuyển hướng tới việc kinh doanh, muốn trong lúc lơ đãng thu được kinh nghiệm của anh, tự mình đi giành lấy gia sản.
Người đẹp ngồi bên cạnh, còn ngủ cái gì mà ngủ!
Lương Kim Nhược duỗi tay muốn véo mặt anh, đầu ngón tay vừa chạm vào làn da, liền bị Chu Sơ Hành dùng tay giữ lấy, anh đột nhiên mở mắt ra nhìn cô.
“Không làm gì mà ông ta lại khom lưng uốn gối như vậy, anh không thấy đầu ông ta tóc trọc hết còn cao hứng như vậy sao.”” Cô giả vờ như không có việc gì.
Cổ tay mảnh khảnh bị người đàn ông bao trong lòng bàn tay, lòng bàn tay lướt qua. Trước đó không lâu, trên gương mặt này còn có dấu vết anh lưu lại.
Chu Sơ Hành buông tay, bình đạm nói: “Ông ta tính thiếu một nước.”
Lương Kim Nhược cong môi, giả vờ vô tình hỏi: “Tính cái gì?”
Nhưng người đàn ông bên cạnh căn bản không có ý trả lời cô, chỉ là biểu tình “Anh nói em hiểu sao?” hiện rõ ràng trên mặt anh.
?!
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người trước mặt dần dần chuyển sang phẫn nộ, trở nên hoạt sắc sinh hương.
Chu Sơ Hành nhàn nhạt mở miệng: “Không tính cái gì, ngươi đến ta đi trong kinh doanh mà thôi.”
Đối với anh mà nói, xác thực là rất đơn giản.
Lương Kim Nhược không nghe được bất kỳ thông tin hữu dụng nào, cũng lười phản ứng lại anh, chờ khi xe dừng lại, lập tức giẫm lên giày cao gót rời đi.
Kiêu ngạo cái gì chứ!
Có thể kinh doanh thì ghê gớm lắm à!
“Tô đặc trợ, nhớ mang túi xách của tôi lên.”
Cách đó không xa từ trong gió truyền đến một câu.
Chu Sơ Hành sửa sửa vạt áo, quay đầu nhìn thấy trợ lý của mình đứng ở phía sau, không hề có ý định ai về nhà nấy.
Không chỉ như thế, anh ta còn thật sự đem chiếc túi xách cùng quà tặng của Lương Kim Nhược cầm trên tay.
“Lương tiểu thư quên mang theo túi xách.” Sáu năm làm việc, Tô đặc trợ đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, “Để đặt nó ở đây?”
Chu Sơ Hành càng cau mày chặt hơn.
–
Lương Kim Nhược xuống xe đi bộ hơn mười mét mới phát hiện ra đây không phải nhà tổ Chu gia, mà là Nguyệt Lan Loan, biệt thự riêng của Chu Sơ Hành.
Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, ngôi nhà này của anh cũng có thể coi như một trang viên nhỏ.
Lương Kim Nhược dừng lại trước huyền quan, nhận một cuộc gọi.
“Chiêu Chiêu, A Hành đã tới đón con chưa?”
“Dì Nhạn, con đang ở nhà anh ấy.”
“Cái gì mà nhà nó, hai nhà chúng ta còn phân ta ngươi cái gì, dì muốn để con quay về nhà cũ, vừa vặn gặp mặt con, cuối cùng con lại quay về Nguyệt Lan Loan rồi.”
Đầu dây bên kia là mẹ của Chu Sơ Hành, Tô Nhạn.
Bà và mẹ của Lương Kim Nhược, Thẩm Hướng Hoan, từng là bạn đại học, rồi trở thành bạn thân, như hình với bóng. Sau này Thẩm Hướng Hoan gả đến nhà họ Lương ở Bắc Kinh, hai người càng thường xuyên qua lại hơn.
Mặc dù Tô Nhan không ưa chồng của Thẩm Hướng Hoan, nhưng cũng không ngăn cản.
Khi Thẩm Hướng Hoan mang thai Lương Kim Nhược, hai người từng nói đùa, nếu trong bụng là một bé gái, liền kết thành thông gia, cũng không biết bị ai truyền ra ngoài.
Qua hai mươi mấy năm, chỉ còn một số ít người còn nhớ đến việc đính ước từ bé này.
“Dì Nhạn, sao dì biết con trở về, con cũng không thông báo cho người khác.” Lương Kim Nhược làm nũng: “Chu Sơ Hành nói sao?”
Tô Nhạn không nhịn được cười: “Nghe nói con lén lút ngồi máy bay riêng của nó trở về, nó sử dụng máy bay của ba nó, cho nên dì biết.”
Lương Kim Nhược: “……….”
Tại sao chuyện này cũng bị trưởng bối biết vậy.
Nếu như để họ biết bất kỳ bí mật nào sâu hơn, chỉ sợ muốn bùng nổ.
“Ông ấy không cho phép con quay về, con chỉ có thể tiền trảm hậu tấu.” Đối với trưởng bối Lương Kim Nhược vẫn vô cùng lễ phép, huống chi là Tô Nhạn người yêu thương cô nhất.
“Con cái nha đầu này, trở về còn có thể chịu đựng được không?” Tô Nhạn hỏi.
“Dì Nhạn, tại sao phải chịu đựng?” Lương Kim Nhược cong cong khóe môi: “Con chỉ là đi học vẽ, chưa bao giờ thực sự rời đi.”
Đối với công ty của nhà họ Lương, cô cũng chưa từng nói không cần.
Tô Nhạn than thở: “Biết ngay sẽ như này, nếu như có gì cần giúp đỡ, A Hành vẫn có thể nói vài câu.”
Đôi mắt Lương Kim Nhược lóe lên.
Nói vài câu? Đâu chỉ là vài câu, một câu là có thể khiến Vương Kiến Hoa tro tàn lại cháy, một lần nữa đứng trong nhân gian.
“Nhưng mà dì Nhạn, con vừa mới đắc tội với anh ấy.” Lương Kim Nhược giả vờ buồn rầu.
“Chờ dì!”
Một phút sau, Chu Sơ Hành nhận được cuộc gọi của mẹ ruột.
Mặc dù trước mặt người ngoài vô lý, nhưng trước mặt người nhà, anh vẫn rất ôn hòa, chỉ là anh đã sắp 28 tuổi, lại phải nghe mẹ giáo huấn…
Anh nhìn sang hướng khác.
Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt trắng trẻo, dương dương đắc ý của Lương Kim Nhược, y như bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của cô trong quá khứ.
Như thể mọi người đều phải nghe theo phân phó của cô.
Chu Sơ Hành híp mắt: “Con biết rồi.”
–
Trong Quảng Hà Quán lúc này có một đám mây đen.
Kể từ lúc Diệp Chi tự suy đoán người phụ nữ mặc đụng hàng đẹp hơn mình kia là Lương Kim Nhược, sắc mặt cô ta vẫn luôn nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Cô ta gọi một cuộc điện thoại: “Lương Kim Nhược trở về rồi.”
Không biết đầu bên kia nói gì, cô ta mới nói: “Chắc không nhầm đâu, Thẩm Trì và Tô Ninh Dung đều ở bên cạnh, ba người họ trước kia như hình với bóng, còn gọi cô ta là Chiêu Chiêu, thế nào cũng không có khả năng trùng họ trùng tên được —-“
“Vậy party ngày mai của em…… sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”
Sau khi cúp máy, nhóm chị em bên cạnh hai mắt nhìn nhau.
“Party ngày mai làm sao vậy?”
“Đúng đó, Lương Kim Nhược liên quan gì đến party?”
Mặt Diệp Chi cứng đờ.
Có một cô gái đột nhiên nhỏ giọng: “Tôi nhớ ra rồi, căn hộ đó hình như là…. nhà của Lương Kim Nhược….”
Lời này vừa nói ra, trong phòng bao trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, một cô em nhỏ tuổi nói: “Chi Chi, ngày mai tôi không đến dự party được, xin lỗi nhé.”
Nói đùa, Lương Kim Nhược là ai.
Cho đến tận bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ chiến tích của cô.
Những người khác cũng do dự mở miệng: “Đúng vậy, nếu không… đổi địa điểm khác?”
“Còn chưa bắt đầu làm mà, thay đổi thời gian địa điểm cũng được.”
Diệp Chi tức giận đến ngực phát trướng: “Sợ cái gì chứ, tô vừa nói chuyện với chị Lương rồi, không cần lo lắng.”
Đám chị em trên mặt “Ừ ừ ừ”, nhưng kỳ thật trong lòng đều có chủ ý.
–
Nguyệt Lan Loan, cái tên thực tao nhã, nhưng căn biệt thự này rất tẻ nhạt.
Lương Kim Nhược thực sự không thích kiểu trang trí này, không đen thì trắng, làm sao mà phù hợp với một tiểu tiên nữ xinh đẹp trời xinh này được.
Nhưng mà ở lại một đêm, vẫn chấp nhận được.
Trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.
Tô Ninh Dung: [Chiêu Chiêu, cậu đến đâu rồi?]
Tô Ninh Dung: [Chu Sơ Hành muốn mang cậu đi đâu!]
Những ngón tay thon dài trắng nõn của Lương Kim Nhược gõ gõ, trả lời: [Nguyệt Lan Loan.]
Tô Ninh Dung: [?]
Nguyệt Lan Loan là địa bàn của ai, cô ấy đương nhiên biết.
Nhưng cô ấy không ngờ, Chu Sơ Hành vậy mà trực tiếp đưa Lương Kim Nhược trở về.
Tô Ninh Dung: [Các cậu….?]
Lương Kim Nhược: [Dì Nhạn phân phó.]
Tô Ninh Dung bừng tỉnh, cô ấy thiếu chút nữa quên mất quan hệ giữa mẹ Lương Kim Nhược và mẹ Chu Sơ Hành, như vậy vừa nhìn liền không có gì kỳ quái.
Cô ấy còn tưởng là lòng tư lợi của bản thân Chu Sơ Hành cơ.
Tô Ninh Dung gọi điện tới: “Chờ ngày mai cậu về nhà, chỉ sợ toàn bộ nữ nhân ở Bắc Kinh đều biết cậu đã trở lại rồi!”
“…………” Lời thoại gì đây.
“Quay về nhìn thấy những người đó mình sẽ bị đau mắt.” Lương Kim Nhược lười nhác mà mở miệng: “Bản thân mình cũng có mấy căn hộ, chọn đại một cái để ở là được.”
Cô nhớ trước đó có một căn Penthouse mà mình rất thích.
Tô Ninh Dung: “Căn đó vẫn còn trong tay cậu? Vậy đám Diệp Chi tổ chức party gì?”
Đôi mắt vốn lười biếng của Lương Kim Nhược nháy mắt trở nên sắc bén: “Party gì?”
“Hôm nay đụng phải Diệp Chi mình mới nhớ ra, cô chị rẻ tiền kia của cậu không phải sẽ đính hôn sao, đám Diệp Chi định tổ chức một bữa tiệc độc thân trước lễ đính hôn.”
“Lấy nhà của mình?”
Lương Kim Nhược lập tức bộc phát.
Tô Ninh Dung cũng nổi giận: “Mình còn cho rằng trước khi cậu xuất ngoại đã bán rồi cơ, thế nên nhận được thông tin cũng không để ý.”
“Mình cũng không thiếu tiền, bán nhà làm gì.” Lương Kim Nhược cười khẩy: “Vốn còn định chừa chút mặt mũi đến tiệc đính hôn, hiện tại xem ra không cần nữa.”
Tô Ninh Dung chớp mắt.
Nếu thực sự giữ lại đến lễ đính hôn, vậy mới gọi là chân chính náo nhiệt.
“Gà nhép vịt con gì cũng dám chạy loạn ở địa bàn của mình!”
Tâm trạng vốn đang tốt của Lương Kim Nhược biến mất hoàn toàn.
Sớm biết, hôm nay ở Quảng Hà Quán liền thu thập đám Diệp Chi, quả nhiên không thể nhất thời mềm lòng.
Tô Ninh Dung cũng tức: “Nữ vương không thượng triều, bọn họ liền cho rằng cải triều hoán vị rồi.”
Cô ấy lại dặn đi dặn lại: “Nếu cậu đang ở chỗ Chu Sơ Hành, gần quan được ban lộc, kinh nghiệm thành công của tổng tài Trung Thế đều mang tới, cậu chính là Chu Sơ Hành 2.0.”
Lương Kim Nhược nghĩ về bộ dáng nghiêm mặt của mình.
“Mình mới không cần làm pho tượng 2.0.”
Nói đến Chu Sơ Hành, Tô Ninh Dung không tiếp tục gọi điện thoại, rốt cuộc đang trong nhà người ta, bị nghe được thì phải làm sao.
Cô ấy gõ chữ: [Cũng chỉ có cậu nói vậy, cậu có biết người khác gọi anh ấy là gì không?]
Lương Kim Nhược suy nghĩ: [Hòa thượng?]
Tô Ninh Dung đưa ra đáp án: [Diêm vương.]
Một diêm vương sống.
Ở trên thương trường, anh tùy dễ dàng có thể khống chế “Sinh Tử” của người khác.
Không những là người ngoài, mà ngay cả nhân viên ở Trung Thế cũng trộm bát quái, sếp của bọn họ mỗi lần lên văn phòng tổng tài ở tầng 18, giống như đi chịu chết.
Mọi người đều phải xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Lương Kim Nhược nhìn phong cách trang trí xung quanh, vô cùng tán đồng: [Khá giống, đều sống ở địa phủ.]
Tô Ninh Dung: […..]
Tô Ninh Dung gửi tới một câu giọng nói cuối cùng: “Vì đại kế phục thù của cậu, địa phủ tính là gì, Tôn Ngộ Không đều có thể đi dạo quanh địa phủ rồi sửa sổ Sinh Tử mà!”
–
Lương Kim Nhược chưa nhìn thấy sổ Sinh Tử của Chu Sơ Hành, nhưng cô có Tô Nhạn vị Đại Phật ở đây, lấy lông gà làm lệnh tiễn vẫn là có thể.
Dì từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy đường cong tinh xảo nằm trên sô pha, lộ ra nụ cười ái muội: “Phòng đã thu dọn xong.”
Dì ấy cũng không quấy rầy, trực tiếp rời đi.
Còn chuyện hai gian phòng này, có thể mang phụ nữ về nhà là đã tiến bộ.
Nếu như dì ấy lưu lại thêm mấy phút, thì có thể nhìn thấy trên sô pha chính là Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược một mình về nước, người đại diện và trợ lý vẫn ở lại nước ngoài, dù sao cô tiến tu mấy năm đã để lại không ít bức họa, đều cần quản lý.
Lúc này ở bên kia chính là 9 giờ sáng.
Người đại diện: [Tiểu tổ tông, an toàn không?]
Lương Kim Nhược trả lời hai câu, người đại diện mới yên tâm, lại nói với cô: [Tối qua sau khi cô rời đi, người đàn ông trong phòng ngủ kia mới đi ra.]
Người đại diện: [Cô còn lừa tôi là anh ta đã đi rồi.]
Lương Kim Nhược có chút chột dạ: [Lúc đó anh ấy có tức giận không?]
Người đại diện: [Không nhìn ra.]
Chị ấy chỉ chạm mặt với anh, người đàn ông trẻ tuổi kia liền quay lại phòng, khi lần nữa bước ra đã khôi phục dáng vẻ tây trang giày da.
Nhờ phúc của Lương Kim Nhược, người đại diện cũng đã gặp qua nhiều nhân sĩ thượng lưu, người nước ngoài và người nước mình đều có, thế nào cũng thấy người nước mình xuất sắc hơn.
Người đại diện: [Anh ta cái gì cũng không hỏi đã đi rồi, cô không phải đem anh ta ăn sạch sẽ, chơi xong rồi bỏ đó chứ?]
Lương Kim Nhược: [Nào có.]
Người đại diện không tin, bản thân suy đoán chắc đến 8-90% là thật.
Chị ấy lại hứng thú dại dào bát quái nói: [Không nhìn ra anh ta có đam mê ở phương diện kia.]
Lương Kim Nhược: [.]
Cái cành cong này không đi qua được.
Trong phòng khách truyền đến động tĩnh, cô quay đầu lại.
Chu Sơ Hành đã cởi bỏ bộ vest đang bưng ly nước đi ra, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm ly thủy tinh, thon dài hữu lực.
Cô xoay người nhìn qua.
Thân hình lả lướt hấp dẫn nằm trên sô pha, mép váy bị cuốn lên một đoạn, lộ ra đôi chân thon dài trắng nón, ngón chân giơ lên, thậm chí có thể nhìn thấy móng chân mượt mà màu hồng phấn.
Không chút nào cố kỵ sự hiện diện của người đàn ông trưởng thành trong phòng.
Dáng người rắn rỏi thong thả đi lên lầu, Lương Kim Nhược không cam lòng yếu thế, bước nhanh đến trước mặt anh, ngăn trở anh.
“Chu Sơ Hành, Chu tổng.”
Cô cố ý nhẹ giọng, mềm mại yêu kiều.
Mẹ của Lương Kim Nhược, Thẩm Hướng Hoan, là người Ninh Thành, nơi vùng sông nước phương nam, cô cũng được di truyền “ngô nông nhuyễn ngữ”(*) ở đó.
(*)Ngô nông nhuyễn ngữ – 吴侬软语 (tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô): thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.
Cô đứng trên bậc cầu thang, vừa vặn với tầm mắt của anh.
Đầu cầu thang bên này là đèn cảm ứng, không sáng rực, ánh sáng ấm áp dịu dàng, giống như ánh chiều tà của hoàng hôn lúc chạng vạng.
Làn da của Lương Kim Nhược trắng đến phát sáng.
Cứ nũng nịu vậy mà gọi anh, vừa thấy liền biết có vấn đề. Chu Sơ Hành ngữ khí bình tĩnh: “Không bàn công việc khi tan làm.”
Càng đến gần, hương vị trên người nam nhân càng rõ ràng.
Lương Kim Nhược hất cằm: “Em ngủ ở đâu?”
Chu Sơ Hành hỏi: “Em muốn ngủ ở đâu?”
Lương Kim Nhược nghĩ nghĩ: “Phòng của anh chắc chắn là thoải mái nhất.”
Bản thân cô không có ý gì khác, nhưng thực sự lời nói này có chút mờ ám.
Chu Sơ Hành bắt gặp ánh mắt của cô: “Ngủ ở phòng anh?”
“Đúng thế.” Lương Kim Nhược chớp chớp mắt, dè dặt bĩu môi: “Chính là giường của em, em khả năng cũng ngủ không quen đâu.”
Yên lặng mấy giây.
Chu Sơ Hành giật giật môi: “Công chúa và hạt đậu?”
Lương Kim Nhược há miệng.
Đương nhiên cô đã đọc qua truyện cổ tích, một hạt đậu được đắt dưới hàng chục lớp chăn nhung lông vịt, làn da của nàng công chúa kia bởi vì quá mức mềm mại, mà bị cộm đến.
Làm sao mỗi lần anh đều trào phúng đến chuẩn xác như vậy?
Lương Kim Nhược còn chưa nghĩ tới lời phản bác, lại nghe thấy câu trả lời bình đạm của người đàn ông: “Em có thể ngủ trên sô pha.”
Lương Kim Nhược: “……”
Cẩu nam nhân! Nói chuyện với công chúa kiểu gì đấy!
Lương Kim Nhược vươn ngón tay chọc chọc xương quai xanh của anh, “Dì Nhạn muốn anh chiếu cố em thật tốt, anh không thể bằng mặt không bằng lòng.”
Chu Sơ Hành đẩy ngón tay của cô ra, cười như không cười mà nhìn cô: “Cùng giường chung gối chiếu cố?”
Lương Kim Nhược nhớ đến chuyện xảy ra ở khách sạn tối qua, đã chịu kinh hách.
“Ai muốn cùng giường chung gối với anh!”
Ý của cô là anh nhường phòng cho cô.
“Hôm qua anh đến khách sạn em còn chưa tìm anh tính sổ đâu, anh có biết đối với một họa sĩ nổi tiếng quốc tế mà nói, là tin tức lớn thế nào không?”
Khi cô nổi giận, ngược lại giống như phong tình vạn chủng oán trách.
Một đôi mắt lấp lánh, tựa hồ thu hút, câu hồn đoạt phách không tự biết.
Chu Sơ Hành đưa mắt nhìn khắp mặt cô, hơi quay mặt lại, trầm giọng nói: “Chuyện dấu răng, cũng có thể tính toán.”
Lương Kim Nhược thoáng thấy dấu răng ở bên gáy anh còn chưa có biến mất.
Ai bảo lúc ấy anh dùng vũ lực ấn cô vào cửa sổ sát đất, cô lại không tránh thoát được, chân cũng bị đè lại, chỉ có miệng còn có thể động.
“À… cái kia coi như hòa đi.” Lương Kim Nhược có lý chẳng sợ.
Cái gì mà Diêm Vương chứ, nên gọi là Chu Bái Bì mới đúng, tính toán chi li, một chút cũng không chịu thiệt.
Nghĩ đến việc kế thừa gia nghiệp, xử lý tài sản, còn có kinh nghiệm kinh doanh của anh, cô nghiêm túc tự hỏi vài giây, quyết định ủy khuất chính mình một đêm —- ở phòng dành cho khách.
Tuy rằng cô cảm thấy Chu Sơ Hành kiêu căng ngạo mạn, nhưng thói ở sạch vẫn rất đáng khen ngợi.
Thực ra cũng không phải là không thể chịu đựng.
Còn về bốn chữ “Công chúa hạt đậu”, cô cũng không khác biệt với cái danh xưng này.
Hai người một trước một sau đi lên lầu.
Lương Kim Nhược đang muốn tiến vào phòng dành cho khách, lại bị Chu Sơ Hành nắm lấy cánh tay.
Ngón tay anh vẫn còn hơi nóng, chắc là do vừa cầm ly nước, thấm đến làn da cô cũng hơi nóng lên.
Cô theo bản năng cố gắng tránh thoát, nhưng không thành công.
Bàn tay người đàn ông không dùng sức nhưng lại mạnh mẽ, đem cô đẩy về phía phòng ngủ chính ở đối diện, trong lòng Lương Kim Nhược vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Anh muốn làm gì?”
“Tính sổ.” Chu Sơ Hành nói.