Chương 2: "Công chúa mệt rồi."
Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
– —————————-
Âm thanh ở đầu dây bên kia có chút ồn ào, khiến cho âm thanh của Chu Sơ Hành càng thanh lãnh hơn Lương Kim Nhược biết bản thân đã bị phát hiện, nhưng chỉ cảm thấy chột dạ trong giây lát, làm bộ làm tịch hỏi: “Anh tìm ai thế?”
Ánh mắt tò mò của Tô Ninh Dung ở bên cạnh vẫn cứ lượn lờ trên mặt cô.
Thật sự là —— hình như nửa tiếng trước cô ấy còn nói rằng Chu Sơ Hành đã quên mất Lương Kim Nhược là ai, hiện tại đã gọi điện đến rồi.
Thế mà khéo như vậy, biết được Lương Kim Nhược đang ở bên cạnh mình.
Mấu chốt là tại sao lại gọi điện cho mình?
Thật sự đã mấy năm rồi cô ấy không liên lạc với Chu Sơ Hành, dù sao Chu Sơ Hành cũng hơn hơn các cô mấy tuổi, sớm đã tiếp quản Chu gia lớn như thế.
Con cháu nhà giàu lêu lổng, với người cầm quyền chân chính.
Thật ra, giáp mặt là đã khẩn trương.
Đừng thấy Thẩm Trì dám đăng, dám trêu chọc các lão đại (người dẫn đầu một số lĩnh vực hoặc nhóm) trên vòng bạn bè, nhưng nếu thật sự để cậu ta ngồi vào, cậu ta vẫn tự coi mình là tiểu bối.
Mà Chu Sơ Hành, sớm đã ngồi ngang hàng với bọn họ.
“Này —— cậu đi nhanh như vậy làm gì, mau nói cho mình biết, Chu Sơ Hành vì sao lại đột nhiên tìm cậu, anh ta làm sao lại biết cậu đang ở cạnh mình?”
Vừa rồi khi cuộc gọi được kết nối, Chu Sơ Hành liền kêu cô chuyển máy cho người bên cạnh.
Lương Kim Nhược trợn mắt nói láo: “Tìm nhầm thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Nếu không cậu nói xem tìm mình làm gì?”
Nói như thế cũng đúng, Tô Ninh Dung không thể từ trên mặt cô nhìn ra được chút vấn đề nào, hình như Chu Sơ Hành cũng không có trực tiếp nói muốn tìm Lương Kim Nhược.
Quan trọng nhất vẫn là, Chu Sơ Hành đã thoát ly vòng thế hệ này của họ quá lâu rồi, cô ấy cũng chưa từng nghe nói anh ta và Lương Kim Nhược vẫn còn liên hệ chặt chẽ.
–
Đêm ở Bắc Kinh tối rất nhanh.
Ngoại trừ người trong phòng bao ra, e rằng không ai biết giờ phút này các phú hào có máu mặt đều đang ngồi cùng trên một bàn.
Mấy nghệ sĩ nhỏ đi cùng thỉnh thoảng thỉnh thoảng đụng phải tầm mắt vào lần.
Hôm nay có thể tới nơi này xã giao là một cơ hội tuyệt vời, chỉ cần qua đêm nay, ngày mai mọi thứ sẽ thay đổi với các cô. Trước khi ra cửa, họ đều đã được ân cần dạy bảo, rót vào đầu tất cả các sở thích của nhóm ông chủ có mặt.
Ngoại trừ một người.
Không những như thế, ngay cả việc người này sẽ đến, cũng không ai nói cho họ.
Vì vậy sau khi âm thầm đấu tranh nửa ngày, Trịnh Hoa Bình mới có thể ngồi vào vị trí bên cạnh vị Chu tổng này, mặt đỏ tim đập, nhưng người đàn ông này từ đầu đến cuối đều không có nhìn cô ta.
Chỉ như thế này, những người khác cũng đều thực hâm mộ cô ta.
Những đại lão có mặt ở đây, đều là bộ dáng người trung niên, có người còn có bụng bia, mặc dù mọi người đều chuẩn kỹ lưỡng, nhưng Chu Sơ Hành tuổi trẻ lạnh lùng, như dòng suối trong vắt.
Thẳng đến khi Chu Sơ Hành gọi điện thoại.
Các cô tai mắt tinh tường, nghe được một cái tên, hơi sửng sốt —— là tên của một cô gái.
Lương Kim Nhược.
Vương tổng ở đối diện ngắm thẳng bên này, nghĩ tới cái gì đó, trêu chọc: “Chu tổng, đây là bị cúp máy hả?”
“Người nào cả gan cúp máy của Ân tổng vậy?”
“Chim hoàng yến sao?”
Những người lần lượt bật cười, đều không tin.
“Nói đùa rồi.” Ngón tay thon dài của Chu Sơ Hành niết điện thoại giống như niết con bài, lời này giống như không thừa nhận cũng giống như không phủ nhận.
Chim hoàng yến à, trái tim Trịnh Hoa Bình nhảy dựng, cộng thêm mất mát. Bởi vì cô ta phát hiện, người đàn ông từ đầu đến cuối đều chưa từng đụng vào chén trà ly rượu mà cô ta đã chạm qua.
Bàn ăn náo nhiệt trở lại.
Ngược lại là Vương tổng, người nói lúc đầu, có chút sốt ruột.
Bữa cơm hôm nay là do ông ta nhờ người tổ chức, vốn dĩ cho rằng người không thể tới, nhưng cuối cùng vẫn tới, tới rồi liền đại biểu cho việc ông ta vẫn còn cơ hội.
Sau khi tập đoàn Trung Thế đổi Chu Sơ Hành làm người đứng đầu, thủ đoạn cứng rắn cương quyết, mấy năm gần đây mở rộng lãnh thổ, những người giống như bọn họ đều chỉ là điểm tâm khai vị.
Phải biết Chu Sơ Hành nói một không hai, nhưng luôn muốn thử nghiệm.
Không đạt được kết quả mình mong muốn, Vương tổng lại uống cạn ly rượu của mình, chỉ có thể từ lời nói đùa điều chỉnh bầu không khí.
Trước khi kết thúc, ông ta vẫn phải tươi cười: “Mấy ngày nữa tiểu tử nhà tôi cùng với thiên kim nhà họ Lương đính hôn, mong mọi người có thể nể mặt.”
Trong số những người đáp ứng, có người đột nhiên nói: “Tôi nhớ, Chu tổng và nhà họ lương cũng có hôn ước đúng không?”
Không nhiều người biết chuyện này.
“Đính ước từ bé?”
“Tôi cũng có chút ấn tượng.”
Vương tổng vui vẻ: “Vậy sau này không phải sẽ thành thân gia sao?!”
Thật đúng là “hạn hán gặp mưa rào”(*) mà.
(*)Nguyên văn: Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn《柳暗花明又一村》(tạm dịch: Bóng liễu hoa tươi lại một làng). Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: “Liễu ám hoa minh” thông thường có ngụ ý rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy…
Chu Sơ Hành gật đầu: “Đúng là có chuyện này.”
Anh nhướng mày: “Đến mức thân gia thì không có khả năng.”
Với tính khí của Lương Kim Nhược, không thể nào cô thừa nhận một người con gái riêng là thân gia được.
Vương tổng còn chưa kịp phản ứng, người khác đã tiếp chuyện: “Cũng phải, nha đầu Kim Nhược kia cũng không tính quay về, còn liên hệ cái gì. Lại nói hiện tại cũng không thịnh hành đính hôn từ bé.”
Bọn họ cũng không nghĩ ra được ý tứ của Chu Sơ Hành.
Vương tổng giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.
Trịnh Hoa Bình ngồi ở đó, lúc đầu nghe không hiểu, nhưng sau khi nghe thấy cái tên quen thuộc liền vô cùng kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Chu Sơ Hành.
Cô ta hình như biết được bí mật gì rồi.
–
Trước khi mở cửa, Lương Kim Nhược lôi kéo Tô Dung Ninh lùi lại đằng sau một bước.
Một giây sau, bọt nước từ sau cửa phun ra, phủ kín mặt đất, người phục vụ dẫn đường không kịp phản ứng, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Surprise!”
Tuy là như thế, Lương Kim Nhược vẫn bị ướt một chút.
Cô hít sâu một hơi: “Thẩm Trì!”
Thẩm Trù thấy rõ trước mặt, chớp chớp cặp mắt đào hoa, vội vàng phủi phủi mấy thứ trên đầu cô: “Không cẩn thận, không cẩn thận….. Nè, hết rồi.”
Cậu ta cười hì hì: “Chiêu Chiêu, đã lâu không gặp, vẫn đẹp như ngày nào.”
Lương Kim Nhược: “Còn cậu thì xấu đi rồi.”
Sau đó đẩy cậu sang một bên, đi thẳng vào trong.
Tô Dung Ninh đi theo phía sau, vênh váo đắc ý: “Đáng đời.”
Thẩm Trì: “…..”
Đừng phũ vậy chứ.
Cậu phất phất tay, chuyển hướng về phía nhân viên phục vụ: “Được rồi, mang đồ ăn lên đi.”
Cửa đóng lại, Thẩm Trì như cánh bướm bay lại bàn ăn, ân cần hầu hạ.
Lương Kim Nhược đã tháo khẩu trang, lại trở thành đóa hoa vô cùng rực rỡ giàu có.
Ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, ngay cả mẫu giáo cũng chung trường, Thẩm Trì lớn hơn bọn họ một tuổi, ra vẻ anh lớn, một chút cũng không giống người anh trai.
Lúc này, sau khi cậu ngồi xuống chưa đầy mấy phút, liền có điện thoại gọi tới, cậu cúp máy liên tục, Lương Kim Nhược liếc cậu một cái: “Ồn ào thế?”
Thầm Trì Nhún vai: “Cũng đã nói chia tay rồi, tôi có thể làm gì chứ.”
Lương Kim Nhược lười phản ứng với cậu, quay sang Tô Ninh Dung: “Ngày mai chúng ta đi làm đẹp trước, sau đó mình quay lại lấy đồ.”
“Không thành vấn đề.” Tô Ninh Dung chẳng thèm nghĩ ngợi: “Vốn dĩ mình muốn đi hẹn hò với vị hôn phu, bỏ đi, để anh ấy đi làm đi.”
Lương Kim Nhược bưng chén trà, vừa mới ngửi liền đặt xuống.
“Quên nói với cậu, Quảng Hà Quán đã đổi chủ, lá trà cũng đổi luôn rồi.” Tô Ninh Dung khoát tay: “Cũng không tồi.”
Lương Kim Nhược nhếch môi: “Không bằng lúc trước, các cậu đâu phải không biết mình, dùng đồ không hợp khẩu vị bụng sẽ không thoải mái.”
Người đẹp dù giận thế nào cũng không thấy ghét.
“Trách tôi trách tôi, quên mất trong lòng cậu sẽ không thoải mái.” Thẩm Trì cười, “Đây là trà Minh Tiền vừa được bưng lên, cậu còn ghét bỏ, người khác còn chưa có uống đâu.”
Cậu tự mình uống đến nghiện: “Trước đó cậu nói tháng sau mới về, tôi còn đang suy nghĩ có nên nói cho cậu biết không, không ngờ cậu đã biết rồi.”
Lương Kim Nhược vô cảm: “Tôi không phải không kết nối Internet.”
“Hôm nay tôi cũng đã nghe nói tranh của cậu bán được mấy chục triệu.” Thẩm Trì tấm tắc hai tiếng, hỏi: “Sau này không vẽ nữa à?”
Lương Kim Nhược rũ mắt xuống: “Họa sĩ nghiệp dư.”
Tô Ninh Dung chọc chọc cậu, thật sự là cái hay không nói toàn nói cái dở: “Chiêu Chiêu, vậy cậu trở về có phải là chuẩn bị làm loạn không?”
Lương Kim Nhược cau mày: “Mình là loại người đó sao?”
Hai người nhìn chằm chằm cô ——
Cậu không phải loại người đó?
Đối mặt với bạn tốt quen thuộc, Lương Kim Nhược không nhịn cười, ngả người ra sau: “Bọn họ trai xinh gái đẹp, đây không phải là trời sinh một cặp sao?”
Nếu không phải đã biết con người này trông như thế nào, còn tin là thật rồi.
“Tặng món quà lớn.” Cô cười tủm tỉm bổ sung.
Thẩm Trì và Tô Ninh Dung liếc nhau, “Vậy có kịch hay để xem rồi.”
–
Ăn cơm xong, bên ngoài trời đã tối đen.
Thẩm Trì xung phong đi thanh toán, Tô Ninh Dung cũng không biết phải làm gì với cậu ta, Lương Kim Nhược rời đi trước, trên đường nhận được mấy tin nhắn Wechat.
[Chiêu Chiêu, nghe nói con về rồi?]
Lương Kim Nhược mỉm cười, gõ chữ: [Vâng dì Nhạn, hôm nay con về.]
Đối phương hồi âm rất nhanh: [Thật là, cũng không nói lời nào, bây giờ bên ngoài nhiều người xấu, con lại xinh đẹp như vậy, để dì bảo A Hành đi đón con.]
Hiện tại Lương Kim Nhược không muốn gặp nhất là Chu Sơ Hành.
Cô vội vàng trả lời: [Con ở cùng với bọn Thẩm Trì ạ.]
Có vậy mới ổn định được phía đối diện.
“Anh trai tôi tận mắt nhìn thấy, không thể là giả, Chu Sơ Hành thật sự ở đây.”
“Ôi, Chi Chi, có người đụng hàng với cô kìa.”
Trong việc có mấy cô gái vừa mới từ bên ngoài đi vào, liền nhìn thấy một bóng người ở đằng kia, nửa là chế giễu nửa là xem kịch hay.
Diệp Chi cũng nhìn quay, hừ hừ nói: “Tôi phải trở về hỏi một chút, đã nói cái này chỉ có một chiếc, tại sao còn có người mặc giống.”
Người bên cạnh nhắc nhở: “Các cô xem túi xách của cô ta.”
“Tôi nhớ rõ đã không sản xuất nữa mà, lần trước thật vất vả có một chiếc, hình như bị công chúa tiểu quốc đoạt mất, sao có thể ở chỗ này được.”
Ánh mắt họ đảo qua đảo lại trên người hai người.
Tại sao càng nhìn càng cảm thấy giống, Diệp Chi càng có vẻ không giống thế?
Lương Kim Nhược mới đầu không cảm thấy họ đang nói mình, cho tới khi cảm giác được ánh mắt không ngừng ở phía sau mình, mới xoay người lại.
Sắc mặt Diệp Chi lập tức trở nên khó coi.
Bởi vì Lương Kim Nhược để lộ dung mạo tinh xảo, làn da trắng nõn tinh tế, vừa mới nhìn bóng lưng không nhận ra, trái lại bây giờ làm cô ta trông giống như “fake”(*).
(*) Nguyên văn: Sơn trại (山寨) có nghĩa là lậu, không chính thức. Thường được sử dụng để ám chỉ những món đồ làm giả một số thương hiệu. Xuất hiện sớm nhất ở Hồng Kông, vào những năm 70, 80 của thế kỷ XX, ở thành phố Cửu Long, Núi Sư Tử (Lion Rock), Quan Đường v.v. và các thành phố nhỏ nơi người nghèo sinh sống có một lượng lớn các nhà máy gia đình tư nhân chuyên sản xuất quần áo, giày dép giả nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng. Vì thủ công tinh xảo, giá cả phải chăng mà bán đắt như tôm tươi ở cả trong và ngoài nước. Người dân địa phương coi những sản phẩm đó là hành nhái. Vào những năm 80, những thương hiệu nổi tiếng nước ngoài bán chạy dọc bờ biển Quảng Đông đều là những sản phẩm giả mạo như vậy. (theo Baidu)
Đám chị em plastic bên cạnh cô ta không khỏi nhỏ giọng kinh hô ——
Không so sánh không đau thương.
Lương Kim Nhược cố ý vô tình liếc nhìn váy của cô ta, rồi lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cô không có hứng thú với việc vạch trần người khác mua hàng fake.
Lại có tiếng bước chân xuất hiện.
“Là Chu……” Sự chú ý của Diệp Chi nhanh chóng bị nhóm người này thu hút, Chu Sơ Hành xuất chúng đi trong đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Lương Kim Nhược dời mắt đi.
Tô Ninh Dung và Thẩm Trì từ hành lang quay lại, “Chiêu Chiêu.”
Cô ấy vừa xuất hiện, mọi người đều nhận ra, trong tiềm thức quay đầu nhìn lại người đẹp duyên dáng yêu kiều trong đình viện, đi cùng Tô đại tiểu thư sao?
“Ông chủ tặng cậu đó.” Tô Ninh Dung đưa qua, “Lần này khẳng định cậu sẽ hài lòng, đáy hòm là thứ tốt.”
Cô ấy cười: “Xin hỏi công chúa có hài lòng không?”
Lương Kim Nhược hơi cụp mắt, ngữ khí mất tự nhiên.
“Cũng được đó.”
Mà Chu Sơ Hành bị những người khác vây quanh rời đi, đi ngang qua cô. Từ đầu đến cưới, hai người đều giống như không quen biết.
Mãi tới khi người đi hết, Diệp Chi mới lấy lại tinh thần, mặt ửng hồng.
Cơ hội tốt như vậy lại bị phá vỡ kế hoạch bởi việc đụng hàng, còn bị nhìn ra nữa.
“Ở chỗ này ai lại đeo khẩu trang, thật nực cười.” Diệp Chi nâng cằm, che môi khinh thường: “Đi thôi.”
“Chúng ta ở đây có ai tên là Chiêu Chiêu sao?”
“Cảm giác giống như nghe qua nhưng lại không nhớ ra.”
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, sắc mặt Diệp Chi thay đổi liên tục, trong đầu không người vang vọng hai chữ Chiêu Chiêu.
Cô ta hít sâu: “Lương Kim Nhược.”
Lương Kim Nhược trở lại rồi!
Phải nói cho chị Lương!
–
Sau khi đi ra, Tô Ninh Dung nói: “Người vừa rồi là Diệp Chi.”
Lương Kim Nhược nghĩ nghĩ: “Là cô ta à.”
Thực ra không ấn tượng lắm, không phải người nào cũng có thể chiếm dụng không gian trong đầu cô.
Lương Kim Nhược vốn nghĩ quay về đánh một giấc thật ngon, ngày mai thi triển tài năng. Không thể ngờ được, kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã phá sản.
Nhìn người đàn ông mặc tây trang đứng trước mặt, cô liền biết mình trốn không thoát.
Tô đặc trợ(*) cười nói: “Lương tiểu thư, mời đi bên này.”
(*) đặc trợ: trợ lý đặc biệt
Thật ra tâm tình anh ta cũng rất phức tạp.
Anh ta thực sự không đoán ra vị đại tiểu thư trước mặt này đã làm ra chuyện gì, dù sao sáng sớm hôm nay anh ta đã nghe được tiếng cười lạnh của Ân tổng.
Chính vì biết rõ là ai, Thẩm Trì và Tô Ninh Dung mới hiếm hoi cùng ngây người hai giây.
Cô ấy trơ mắt nhìn chị em tốt của mình cùng với trợ lý của Chu Sơ Hành rời đi, chớp chớp mắt: “Mời đi đâu?”
Tình cảm ở cuộc gọi tối nay là thật, cô bị Lương Kim Nhược lừa rồi.
Ánh mắt Thẩm Trì sâu xa: “Lên xe?”
Tô Ninh Dung lập tức quay đầu lại: “Cậu không nói sớm, tôi mà biết sớm đã không để Chiêu Chiêu đi rồi!”
Thẩm Trì nhắc nhở: “Bây giờ cậu qua kéo về còn kịp.”
“………”
Lương Kim Nhược không biết đối thoại của họ.
Khi lên xe, Chu Sơ Hành đang nói chuyện điện thoại với người khác, ngữ khí so với bình thường ôn hòa hơn nhiều: “Ừm, lát nữa sẽ đến.”.
Truyện đề cử: Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
Anh nhìn nghiêng, khẽ cau mày.
Trợ lý của mình đang vác túi của cô trên vai, trên tay cầm món quà người khác tặng cho cô, còn giúp cô mở cửa xe, giống như culi.
Cô còn phàn nàn: “Không thể dừng lại sao, tôi còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa.”
Đầu dây bên kia, dì ở nhà lần đầu tiên nghe nói có người đến ở, vội vàng hỏi: “Con gái?”
Chu Sơ Hành thu hồi ánh mắt, ừ một tiếng.
Cúp mát, anh mới có thời gian đáp lại lời phàn nàn của cô: “Công chúa mệt rồi.”
Giọng điệu đều đều, giống như trần thuật.
Lương Kim Nhược: “……”
Chế giễu ai đấy.
Cô ngồi lên xe, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Biết vậy thì tốt, lần sau chú ý chút.