Chương 1: "Che cái gì?"
Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
– ————————-
Sắc trời dần tối, đèn đuốc sáng rực.
Triển lãm nghệ thuật quốc tế luôn có truyền thống, đêm đó sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, vô số ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.
Bên ngoài bóng tối bao phủ, không khí trong hội trường thật sôi nổi.
Cuối cùng, mức đấu giá cao nhất là 30 triệu, tác phẩm của một họa sĩ người Trung Quốc.
Trên hành lang, người đại diện ngẩng đầu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lương Kim Nhược: “Đã gần hai tiếng rồi, trước đó cô quay về khách sạn có thấy cô ấy ở đó không?”
Trợ lý nhỏ giọng: “Có ạ.”
“Có mà còn không tới? Bức tranh của cô ấy được định giá 30 triệu, lần này mà không công khai lộ diện thì lãng phí biết bao!”
“Khi em đến thì thấy trong phòng có một người đàn ông.”
Nghe thế, người đại diện lắc đầu: “Không thể nào, ánh mắt của tổ tông này cao như vậy, không phải cô cố ý lừa tôi chứ?”
“Thật đó ạ, khi đó em đang quay video cho chị Nhược, cũng chưa quay xong nữa…….” Trợ lý nào dám giấu giếm, lập tức tìm được một đoạn video.
Cô ấy và người đại diện cũng có thẻ khóa phòng khách sạn.
Người đại diện đã lăn lộn trong vòng này, đã từng xem qua nhiều video hỗn loạn như vậy, huống hồ cái video này có độ phân giải tốt như thế.
Trong video, trong phòng bật đèn, có hai người đứng trước cửa sổ sát đất, Lương Kim Nhược đang dựa lưng vào cửa sổ, tóc buông xõa, nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra qua vai người đàn ông.
Trọng điểm chính là —— Nửa người của cô đang dựa vào người đàn ông này.
Trẻ trung, quý phái.
Mặc một bộ vest chỉnh tề và đi giày da, nắm cổ tay của cô, tấm lưng mảnh khảnh, chân phải chen giữa hai đầu gối cô, áp trên cửa kính.
Không thể ngờ mới mở đầu đã bùng nổ như vậy, người đại diện cũng không khỏi ngây người.
Thẳng đến khi người đàn ông đột nhiêu quay đầu lại, sườn mặt bị ánh đèn mờ ảo chiếu vào, phác họa góc cạnh rõ ràng, môi mỏng, mũi cao. Âm sắc lạnh lùng.
“Ra ngoài.”
——Người đại diện lùi về phía sau một bước, mới phát hiện lời nói này là nói lúc tiểu trợ lý quay video, không phải nói với mình.
Hơn nữa hiện tại còn cách màn hình.
Đây là ai vậy, khí thế nói chuyện sao mà xuất trần(*) vậy.
(*) Xuất trần: Vượt ra ngoài thế tục. Thuật ngữ Phật giáo: Thoát khỏi trần tục phiền não.
Người đại diện ho khan một tiếng, che giấu sự xấu hổ: “Anh ta, còn ở trong phòng không?”
Trợ lý đỏ mặt: “Chắc là còn ạ.”
Hai người đi thẳng tới khách sạn, cửa phòng đóng chặt, người đại diện do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn dùng thẻ phòng quẹt mở cửa.
Ngoài phòng xép(*) không một bóng người.
(*) phòng xép: ở 2 đầu nhà, thông với gian nhà chính.
“Sao hai người lại tới đây?”
Lương Kim Nhược để chân trần từ phòng ngủ đi ra, giẫm lên tấm thảm sẫm màu, càng làm nổi bật làn da trắng sáng như ngọc của cô.
Hai ánh mắt sáng rực dán ở trên người cô.
Lương Kim Nhược nhanh chóng đóng cánh cửa phía sau lại.
Người đại diện đang muốn hỏi người đàn ông đó là ai, lại phát hiện cô đang mặc áo choàng tắm, liền tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới.
Lương Kim Nhược vừa mới tắm xong, mái tóc được buộc lỏng phía sau, để lộ xương quai xanh trắng nõn, cô đưa tay ra vén tóc, để lộ một đoạn cổ tay.
Trên đó hiện rõ một vòng tròn đỏ rực.
“Không biết da cô mềm sao, thế nào lại dùng nhiều sức vậy.” Sắc mặt người đại diện phức tạp.
Lương Kim Nhược rút tay lại, coi như không có việc gì: “Chị nghĩ đi đâu vậy, chúng tôi đang bàn chuyện.”
Người đại diện liếc nhìn những dấu vết trên cổ cô.
“Bàn chuyện trên giường?”
Trợ lý cũng gật đầu, đều đã ở tư thế kia rồi, còn có thể bàn chuyện gì, nói sao thì chắc không phải là chuyện mua tranh rồi.
Nhìn một cái liền biết rất kịch liệt.
“………….”
“Anh ta là ai thế? Anh ta có phải là có khuynh hướng bạo lực hay không?”
Lương Kim Nhược hừ một tiếng, kiêu căng nói: “Tôi cũng cắn lại mà!”
Người đại diện cạn lời.
Chút xíu sức lực đó của cô trong mắt người ta không chừng chỉ là một nụ hôn mà thôi.
Sắc mặt chị ấy nghiêm nghị: “Người đi rồi sao?”
Lương Kim Nhược mặt không đổi sắc nói dối: “Đi rồi. À phải rồi, đêm nay tôi sẽ về nước.”
Sự chú ý của người đại diện bị dời đi: “Sao đột nhiên lại muốn về, không phải đã định là tháng sau sao?”
Chị ấy là người đại diện của Lương Kim Nhược đã được ba năm, cũng quen biết cô ba năm.
Lúc đầu khi gặp nhau lần đầu, chị ấy liền bị sốc, trong tiềm thức liền cảm thấy cô nên theo ngành thời trang, từ ngũ quan đến dáng người đều có tỷ lệ hoàn mỹ không tì vết, mấy thứ cao sang trời sinh nên xứng với cô.
Đáng tiếc tiểu tổ tông này một lòng một dạ vẽ tranh, lại còn mắc bệnh công chúa.
Ban đầu người đại diện cho rằng “Gương mặt này có chút tính tình cũng là điều bình thường”, nhưng sau này mới phát hiện, Lương Kim Nhược có quyền có sự tự tin này.
Xuất thân hào môn trong nước, mẹ lại là ảnh hậu quốc tế nổi tiếng năm xưa.
Có chút bắt bẻ thì đã làm sao!
“Tạm thời tôi không định vẽ tranh.” Lương Kim Nhược nghịch nghịch móng tay, bình tĩnh nói: “Tôi muốn về kế thừa việc kinh doanh của gia đình.”
“………..”
“Thật đó.”
Nghe cô nói nghiêm túc như vậy, người đại diện cũng chỉ có thể nén đau bày tỏ ủng hộ: “Được thôi, vậy tôi đi mua vé cho cô.”
Lương Kim Nhược: “Không cần, có máy bay riêng.”
Không cần chung đụng với người khác.
Người đại diện: “?”
Ở đâu ra?
Đối với cô nàng Lương Kim Nhược này, mặc dù bắt bẻ chỗ này chỗ kia, ánh mắt cao, nhưng nói được làm được luôn luôn là ưu tiên của cô.
Người đại diện cùng trợ lý thấy cô vội vội vàng vàng rời đi, ở trong phòng khách sạn tính toán dọn đồ, trong phòng đột nhiên có động tĩnh.
Lai lịch của chiếc máy bay riêng thẳng đến khi cửa phòng ngủ lần thứ hai được mở ra, sau khi nhìn thấy người đàn ông đã xuất hiện trong đoạn video kia, chị ấy đã đoán ra rồi.
–
Khi Lương Kim Nhược hạ cánh xuống Bắc Kinh thì trời đã chạng vạng.
Cô mở điện thoại, gửi tin nhắn cho bạn thân.
Trong lúc đợi ở tầng dưới, Lương Kim Nhược uống một tách cà phê, từ chối sự tiếp cận của bốn người đàn ông, cùng với hai mảnh giấy ghi phương thức liên hệ.
Khi cô quay đầu lại, Tô Ninh Dung xem đến kinh diễm.
Lương Kim Nhược lớn lên xinh đẹp, cô ấy, một người bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tự nhiên biết điều đó, hiện tại thậm chí còn hơn, nhìn thân hình với đường cong tinh xảo, làn da trắng như tuyết kia đi.
Hướng lên trên, gương mặt kia minh diễm(*) động lòng người.
(*)Minh diễm: Tươi sáng và sống động, mô tả nhan sắc rực rỡ. Cũng để chỉ người vẻ ngoài rạng rỡ, vui vẻ hoạt bát.
Chiếc váy cô mặc hôm nay rất đơn giản, có thể thấy là tận lực khiêm tốn, nhưng cũng không ngăn được những ánh mắt như có như không nhìn cô.
Tô Ninh Dung đi tới: “Ngồi máy bay lâu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn có thể xinh đẹp tràn sức sống như vậy, cậu làm thế nào mà dưỡng được vậy.”
Tuy rằng rắm cầu vồng(*) quá tục, nhưng nó cũng còn phụ thuộc vào việc nó phát ra từ miệng của ai.
(*) 彩虹屁 (rắm cầu vồng): Tâng bốc- Ý chỉ fan thổi phồng idol một cách khoa trương, ngay cả đánh rắm cũng như cầu vồng.
Lương Kim Nhược nhướng mày: “Trời sinh đó.”
Cô cầm túi xách, đeo kính râm lên: “Đi thôi, không biết mọi người có quên mình không.”
“Bây giờ mình đăng lên vòng bạn bè, không tới nửa giờ, cậu khẳng định sẽ lên hot search, tin không?” Tô Ninh Dung khinh bỉ.
Lương Kim Nhược không thể nhịn được cười.
“Nếu bọn họ biết cậu trở về, chỉ sợ sẽ loạn.” Tô Ninh Dung cười khẩy: “Mình còn nhớ rõ năm đó ‘tinh phong huyết vũ'(*).”
(*) tinh phong huyết vũ: dùng để miêu tả những cuộc tàn sát thảm khốc
Lời này một chút cũng không sai.
Hầu hết trong các danh viện(*) trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh đều biết nhau, đương nhiên cũng có một số người không nổi tiếng, nhưng ai cũng biết đến tên Lương Kim Nhược.
(*) Danh viện là một tên gọi có nguồn gốc từ thời cổ đại, trở nên phổ biến vào những năm 1930, chuyên dùng để mô tả những người phụ nữ trên đỉnh tháp ngà (tháp ngà: thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới trí thức). Bọn họ là thục nữ trong thục nữ, người phụ nữ tinh hoa trong tinh hoa, cho dù không xinh đẹp thì cũng nhất định phải có khí chất, tuyệt đối chú trọng đẳng cấp và xuất thân, có tư chất và tài năng. Ngoài ra họ còn có cống hiến cho xã hội, và quan tâm đến từ thiện. (theo Baidu)
Phàm là nơi nào có cô xuất hiện, chắc chắn sẽ diễm áp toàn trường(*).
(*) Diễm áp toàn trường: xinh đẹp, diễm lệ hơn hẳn người khác.
Lương Kim Nhược, chính là viên minh châu sáng nhất thành Bắc Kinh.
Khi có minh châu, những người khác đều chỉ phát ra ánh sáng của huỳnh thạch (đá Fluorite)*. Minh châu rời đi sáu năm, dư quang cũng tồn tại sáu năm.
(*) Đá Fluorite:
Không chỉ trong giới danh viện, mà còn cả trên mạng nữa.
Mẹ của Lương Kim Nhược là ảnh hậu, nữ thần trong mộng của rất nhiều người, vì thế lúc còn nhỏ cô cũng đã từng xuất hiện với tư cách khách mời trong một số bộ phim điện ảnh đoạt giải.
Tuy rằng xuất hiện từ đầu đến cuối không tới nửa tiếng, nhưng fans lại không ít, còn có cái danh hiệu “Công chúa nhỏ”.
Cô sinh ra đã có mệnh tốt, nói đến sự phô trương thì không ai có thể so với cô.
Mặc dù cô vừa xinh đẹp vừa sành điệu, tuy trong lòng không chịu được, nhưng nhìn toàn bộ thành phố Bắc Kinh, không một danh viện nào mà không tự hào vì được tham dự bữa tiệc do Lương Kim Nhược tổ chức, vô tình cố ý theo phong cách của cô, như túi xách, quần áo, đồ trang điểm…….
Lương Kim Nhược nghĩ ra một cái gì đó mới, ứng dụng mua sắm trong di động của mấy người khác đều có thể bận chết.
“Lần này cậu về mấy ngày?” Tô Ninh Dung chuyển đề tài.
“Mình không đi nữa.” Lương Kim Nhược thản nhiên nói.
Tô Ninh Dung sửng sốt: “Cậu cũng nghe nói cô chị rẻ tiền kia sắp đính hôn?”
“Vài ngày nữa.” Lương Kim Nhược tùy tiện lật xem tạp chí trên xe, “Đối tượng đính hôn là cái người họ Vương kia sao?”
“Đúng thế, trước đây hình như còn từng theo đuổi cậu, có điều so với hồi nhỏ thì bây giờ còn xấu hơn.” Tô Ninh Dung chính là nhan khống.
Lương Kim Nhược cuối cùng cũng lôi được từ trong góc xó xỉnh một gương mặt hình chữ điền.
“Rất xứng.” Cô cong môi cười.
“Bị cô ta nghe được chắc sẽ tức chết.” Tô Ninh Dung cười lạnh: “Có điều, bây giờ cậu đã về, một số người khả năng trước lễ đính hôn sẽ không ngủ được.”
Thật ra ở Bắc Kinh, drama của Lương gia tương đối ít, chỉ có điều do vài người nên độ chú ý cũng không thấp.
Gia sản khổng lồ như thế, làm sao có thể chắp tay nhường cho kẻ khác.
Lương Kim Nhược khẽ mỉm cười, trông có chút quyến rũ.
“Bọn họ không ngủ được mình liền cao hứng.”
–
Vẫn đang trên đường, Tô Ninh Dung đã dăm ba câu định ra hành trình: “Mình kêu Thẩm Trì tới nhà hàng trước, chúng ta qua đó là có thể ăn.”
Lương Kim Nhược thuận miệng hỏi: “Chỉ có mình cậu ta?”
Tô Ninh Dung gật đầu: “Ừ, vừa rồi cậu ta còn đang đi hẹn hò, mình đã kêu cậu ta không được mang theo gái.”
Lương Kim Nhược cạn lời: “Cậu ta không dám mang đâu.”
“Sao cậu ta dám làm càn trước mặt cậu chứ.” Tô Ninh Dung gõ gõ màn hình, hừ một tiếng: “Xem ra không cần mình đăng lên vòng bạn bè, cậu đã lên hot search rồi.”
Hot search đang treo trên top search chính là tin tức về triển lãm nghệ thuật quốc tế.
Bức tranh sơn dầu có giá giao dịch lên tới 30 triệu hiện đang vang danh toàn cõi mạng, tác giả của nó lại chỉ để lại tên cùng quốc tịch.
Tô Ninh Dung chậc chậc: “Mình nói cậu nghe, cậu vẽ thêm mấy năm nữa, đơn giá lại tăng lên một chút, nói không chừng chưa tới mười năm nữa thì tài sản của cậu có thể vượt qua ba cậu.”
“Đó cũng là của mình.” Lương Kim Nhược cười như không cười: “Mình sẽ không đem những thứ thuộc về mình nhường cho người khác.”
“Thứ như tiền bạc, càng nhiều càng tốt.” Tô Ninh Dung lại nói: “Đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước như cậu, cầm cọ vẽ cũng được đi, tự nhiên lại muốn chuyển qua kinh doanh. Nếu muốn vượt qua bọn họ, cậu có muốn tìm ai để xin kinh nghiệm không?”
“Tìm các cậu.” Lương Kim Nhược nháy mắt với cô ấy.
“Mình cũng tự biết thân biết phận, còn cái tên cậu ấm trăng hoa Thẩm Trì kia lại càng không thể.” Tô Ninh Dung vỗ tay một cái: “Bữa trưa đi ăn buffet đi.”
“Cho dù bán đấu giá, cũng cũng phải sau mấy tháng nữa.”
“Người gần ngay trước mắt….. Chu Sơ Hành.” Nhắc tới anh, Tô Ninh Dung hỏi: “Đúng rồi, mấy năm nay hình như cậu không có gặp mặt anh ta đúng không?”
Lương Kim Nhược lật từng trang tạp chí.
Không chỉ gặp mặt, mà còn lén ngồi máy bay riêng của anh về.
Cô nhất thời xúc động, nói ra thì đối với cô đâu chỉ lỗ, mà còn lỗ nặng luôn.
Tô Ninh Dung: “Cậu sẽ không quên mất Chu Sơ Hành là ai đó chứ? Lúc các cậu vẫn còn là trẻ con từng hôn nhau…..”
Lương Kim Nhược ngắt lời cô ấy: “Chưa quên.”
Tô Ninh Dung: “Thật?”
Lương Kim Nhược: “Người thừa kế Chu gia, tổng tài của Trung Thế, người đứng đầu bảng xếp hạng các đại phú hào, Chu Sơ Hành.
Tô Ninh Dung không ngờ cô có thể nói ra một tràng dài như vậy, có chút kỳ quái: “Có lẽ anh ta đã quên cậu là ai.”
“………..”
“Bây giờ phải gọi người ta là Chu tổng, không cùng một thế giới với chúng ta. Trước kia khi Thẩm Trì gặp được anh ta, vừa đăng lên vòng bạn bè thì phía dưới đã có một đám người gọi anh ta là chồng.”
Tô Ninh Dung mở Wechat, nhấp vào vòng bạn bè của Thầm Trì, đưa cho cô xem.
“Kỹ năng chụp ảnh tệ thật.” Lương Kim Nhược bình luận.
Cho dù thế, thế mà cô chỉ nhìn lướt qua đã có thể nhận ra người đàn ông ở chính giữa.
Lương Kim Nhược biết hầu hết những người xung quanh anh, họ đều là những lão đại tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, đoán chừng là bữa tiệc thương nghiệp.
Chỉ riêng mặt cùng khí chất, Chu Sơ Hành ngồi ở đó không khác gì hạc giữa bầy gà.
Vẻ mặt anh lạnh lùng thờ ơ, trong trường hợp này rõ ràng không nên như thế, nhưng lại hòa hợp với hoàn cảnh xa hoa lãng phí một cách hoàn hảo khó giải thích.
Phía dưới còn có bình luận của Thẩm Trì: “Các chị em, đừng hỏi nữa, tôi nhát gan, không có được phương thức liên hệ.”
Lời này đương nhiên là giả.
Lương Kim Nhược không thể xem bình luận của người khác, nhưng qua câu này của Thẩm Trì thì cũng có thể biết được giá thị trường của Chu Sơ Hành tốt thế nào.
“Nhìn thấy rồi chứ.” Tô Ninh Dung thò người qua, nhìn thấy có người vừa mới bình luận trên ảnh, “Không có gạt cậu mà.”
Lương Kim Nhược hừ một tiếng: “Không nhìn rõ.”
Tô Ninh Dung nghi ngờ cô vẽ tranh vẽ đến hỏng luôn mắt rồi.
“Có điều, mình chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào tiếp cận thành công, hồi còn nhỏ trong các bữa tiệc, anh ta chưa từng mời bạn nữ khiêu vũ. Hiện tại em trai anh ta cũng đã đính hôn rồi, cậu có nghĩ xem có phải phương diện kia của anh ta không được hay không?
Lương Kim Nhược suy nghĩ một lúc: “Chắc là được đi.”
Tô Ninh Dung không thèm để ý: “Trước kia cậu còn dám động thủ với anh ta —– À, mình quên mất cậu từng nói Chu Sơ Hành là người lòng dạ hẹp hòi, xem ra tìm anh ta cũng không được.”
“Mình từng nói sao?”
“Cậu từng nói.”
“Rốt cuộc trước kia cậu đã làm gì với anh ta thế?”
Lương Kim Nhược chớp chớp hàng mi dài, “Có làm gì đâu.”
–
Tiền thân của Quảng Hà Quán là phủ đệ của quan viên, nhưng bây giờ nó đã trở thành một câu lạc bộ tư nhân, không có thay đổi phong cách quá nhiều, vẫn mang màu sắc cổ kính như cũ.
Điều kiện để vào được quán rất khắt khe, thường phải đặt chỗ trước.
Đương nhiên, có một số người thì không cần.
Trước khi xuống xe, Tô Ninh Dung gửi cho Thẩm Trì vài tin nhắn nhưng không nhận được phản hồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
“Không phải chứ, dám cho chúng ta leo cây.” Cô ấy nổi giận.
Lương Kim Nhược sợ gặp phải người quen, dứt khoát đeo khẩu trang, cũng có chút không rõ: “Cậu ta không khốn nạn thế chứ.”
Tuy rằng Thẩm Trì không đàng hoàng, nhưng cậu ta chưa đến mức giỡn mặt các cô như thế.
Quả nhiên, khi bước vào cửa thì điện thoại cuối cùng cũng được kết nối, vội vàng nói tên phòng bao liền cúp máy, giống như liên hệ ngầm.
Lương Kim Nhược chưa bao giờ chờ đợi lâu như vậy, trong lòng đã phán cho Thẩm Trì mấy loại cực hình—–
Trừ phi cậu ta đang chuẩn bị điều bất ngờ gì đó, nếu không cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu ta!
Bồi bàn dẫn các cô vào bên trong, trên đường đi ngang qua đình viện, có một phòng bao mở cửa, Lương Kim Nhược tùy ý liếc qua, không khỏi sửng sốt.
Chu Sơ Hành sao lại ở đây?
Người đàn ông ngồi đó bất động, dáng người cao thẳng, hoàn mỹ không chê vào đâu được, cộng thêm dung nhan tuấn tú, dẫn tới cô bồi bàn đang châm trà bên cạnh xuân tâm manh động(*).
(*) Xuân tâm manh động – 春心萌动: tình yêu nảy nở
Tô Ninh Dung còn đang nghe điện thoại: “Giục cái gì mà giục, tới rồi……”
“Chiêu Chiêu?”
“Cậu ấy đương nhiên cũng tới rồi.”
Trong quán vốn yên tĩnh, âm điệu của Tô Ninh Dung cũng không thấp.
Chiêu Chiêu là nhũ danh của Lương Kim Nhược, chỉ có một số ít người được phép gọi cô như thế, phần đông không có cơ hội này.
Như thể nghe thấy, người đàn ông ngồi bên trong nhìn về phía ngoài này.
Lương Kim Nhược giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, lòng nghĩ tay làm, đem khẩu trang kéo lên, che khuất khuôn mặt xinh đẹp lớn bằng bàn tay.
Đi đời nhà ma rồi, thế nào anh lại trở về nhanh thế.
Tô Ninh Dung quay đầu ngạc nhiên.
Lương Kim Nhược thúc giục: “Đi mau.”
Khi bước vài bước rời khỏi chỗ đó, cô mới tháo khẩu trang xuống và thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần động tác đủ nhanh, anh sẽ không nhìn thấy cô.
Tô Ninh Dung muốn nói tiếp thì nhận được một cuộc gọi khác, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, nghi ngờ bắt máy. Ba giây sau—-
“Tìm cậu đó.”
Cô ấy trực tiếp áp điện thoại vào tai Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia chậm rãi gọi tên mình.
“Lương Kim Nhược.”
“Che cái gì?”