Chương 2 - Tái sinh
Bạch Nhân Phủ đêm nay u ám tới đáng sợ. Rõ ràng trăng thanh vẫn tỏ, cớ sao nơi đây lại hiu quạnh tới vậy?
Vừa nghe tin nàng qua đời, lão phu nhân đã ngất đi không còn biết gì nữa. Nữ nhi của người vừa từ giã cõi đời trong đau khổ và đầy hối tiếc, lòng còn nhiều tâm nguyện chưa thể hoàn thành. Lão gia cũng chỉ biết gạt nước mắt, lẳng lặng rời đi, không dám nhìn thẳng vào thi thể của nàng.
Thân xác nàng lạnh lẽo, bộ dạng bây giờ, thực sự rất đáng sợ, không còn ai nhận ra nàng nữa.
Đột nhiên, một luồng sáng lớn chiếu qua khung cửa, đôi mắt to tròn của nàng mở ra, nàng bật dậy trong vô thức.
Kẻ hầu người hạ, trên dưới chứng kiến cảnh tượng này, kẻ thì ngất đi vì sợ hãi, kẻ la hét tán loạn, luôn miệng nói:
“Trong phủ có ma, có ma!”
Nàng đưa đôi mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng vẫn chưa định hình được mọi chuyện xảy ra. Nhìn bộ y phục này, cả những người xung quanh nàng, đều không giống với những người trong thế giới mà nàng từng sống.
Nàng đưa tay sờ mặt, chân tay, sợ hãi cất tiếng:
“Mình đang ở đâu thế này? Tại sao lại ăn mặc như vậy chứ? Tỉnh lại.. mau tỉnh lại đi, Chỉ Linh!”
Hóa ra, linh hồn của Chỉ Linh đã tái sinh trở về kiếp này, nhập vào thân xác của Quận chúa Bạch Liên.
Tỳ nữ thân cận của quận chúa – A Nhược vừa khóc vừa dập đầu cầu xin:
“Quận chúa, người đừng dọa chúng nô tỳ nữa, nô tỳ sẽ chăm chỉ thắp nhang để người được siêu thoát!”
Khuôn mặt ngơ ngác sợ hãi của nàng vẫn không thay đổi, nàng vẫn chưa chấp nhận được.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, ngoài cửa xuất hiện bóng hình của một nữ nhân – là nàng – Quận chúa Bạch Liên.
Không ai nhìn thấy được nàng cả, ngoại trừ Chỉ Linh. Chỉ Linh vốn định hỏi quý danh, nhưng đã bị nàng ngăn lại.
Nàng quỳ xuống, hành lễ với Chỉ Linh, cầu xin nàng một chuyện:
“Kiếp này, xin hãy thành toàn cho tâm nguyện của ta. Xin hãy làm một nữ nhân lương thiện!”
Vừa dứt câu, nàng đã biến mất. Chỉ Linh bắt đầu có những suy đoán:
“Trên đời này lại có chuyện tái sinh sao?”
Nàng gật đầu suy ngẫm, kiếp này, nàng đã hết cơ hội sống, vậy nên nàng đã được tái sinh trở về kiếp trước, sống trong thân xác của Quận chúa Bạch Liên. Một cô gái thông minh như Chỉ Linh, nhất định có thể hiểu được.
Nàng nghĩ thầm trong đầu:
“Được! Kiếp này, ta nhất định sẽ làm một người lương thiện.”
Nàng lại gần A Nhược, hỏi nhẹ:
“Khi nãy ngươi gọi ta là gì?”
“Người là Quận chúa Bạch Nhân phủ – Bạch Liên.”
Nàng gật đầu, đỡ A Nhược đứng dậy, cô ấy vẫn còn run lên bần bật, nước mắt giàn giụa vì sợ hãi, nàng nhẹ lấy tay áo lau nước mắt cho cô, khẽ an ủi:
“Ta vẫn chưa chết, ngươi nhìn xem!”
Nàng xoay một vòng, để A Nhược nhìn thật rõ. Trong phủ này, cũng chỉ có A Nhược là trung thành thực sự với quận chúa, nên lúc nguy khốn nhất, cũng chỉ có cô là ở lại bên cạnh nàng.
A Nhược đưa mắt nhìn, quả thực vô cùng khỏe mạnh, nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống quận chúa. Nàng không nhẹ nhàng, quan tâm người khác như vậy.
A Nhược nhìn đã rõ, quỳ xuống khóc lớn:. ngôn tình hay
“Quận chúa! Người vẫn còn sống! Để nô tỳ đi bẩm báo lão gia và phu nhân!”
A Nhược nhanh chóng chạy đi, nàng lẩm bẩm trong miệng:
“Lão gia và phu nhân, không lẽ, cha mẹ vẫn còn sống?”
Nàng vui mừng chạy theo, chỉ mong được nhìn thấy cha mẹ một lần nữa. Kể từ khi họ bị thiêu rụi trong biển lửa, trái tim nàng đã chết lặng, giờ đây, nếu đúng là họ, gánh nặng trong tim nàng có thể trút bỏ rồi.