Chương 31
Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ [31]
…
Thuần tần chảy nước mắt. Ngọc Minh xỉa xói:
– Cách Thuần tần nương nương chảy nước mắt cũng trơn tru như cách nương nương bịa chuyện vậy.
Đám cung nữ trong Thanh Thuần cung đều nhìn Ngọc Minh bằng ánh mắt khiếp sợ. Ta thấy Ngọc Minh rất quá quắt, nhưng ta lại không sợ hắn. Bởi vì ta hiểu rõ hắn chẳng qua là cáo mượn oai hùm. Người đáng sợ thực sự là cái người đang bình thản ngồi thưởng trà kia kìa, từ đầu tới cuối chưa mở miệng nói câu gì nhưng vẫn có thể khiến Thanh Thuần cung một phen sóng gió. Nụ cười nhếch mép của Hoàng thượng khi trông thấy Thanh tần và Thuần tần gào khóc inh ỏi chính là nụ cười tàn ác nhất thế gian. Nhiều lúc ta thực sự không hiểu vì đâu mà mình lại phải lòng một nam nhân nham hiểm đến thế cơ chứ? Ngọc Minh thấy chàng chưa có động tĩnh gì liền tiếp tục đạp thêm một cái nữa vào mặt Thuần tần. Ngọc Trí cũng tát Thanh tần rất năng suất. Cứ cái đà này thì hội những người thích ăn cháo loãng lại sắp có thêm hai thành viên mới mất thôi. Thật may, Hoàng hậu đến kịp thời. Nàng đanh thép ra lệnh:
– Dừng tay!
Ta đưa bình trà bọc khăn cho Hoàng thượng rồi quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu. Tám phi tần của Hoàng thượng cũng tới hóng hớt cùng, đông vui ghê lắm. Mang tiếng đến thăm Thanh tần và Thuần tần mà chẳng vị nào thương xót cho hai nàng, toàn thấy liếc Hoàng thượng không à. Cái cách các nàng thỉnh an Hoàng thượng mới duyên dáng yêu kiều làm sao! Hoàng thượng cho tất cả mọi người có mặt trong Thanh Thuần cung bình thân. Ta sợ bị chú ý nên cố tình đi tới chỗ đám cung nữ, đứng ở một vị trí cách Hoàng thượng rất xa. Hoàng hậu nhỏ nhẹ hỏi Hoàng thượng:
– Bẩm Hoàng thượng, không biết Thanh muội và Thuần muội đã phạm tội gì khiến người không vui?
Hoàng thượng không buồn đáp lời. Ngọc Trí nhẹ nhàng bẩm báo:
– Dạ bẩm Hoàng hậu, chuyện này không hề liên quan gì tới Hoàng thượng cũng như tâm trạng vui hay không vui của Hoàng thượng ạ. Chẳng qua là trong Thanh Thuần cung có người nói ngứa khiến nô tài bị ngứa tay thôi.
Ngọc Minh ỏn ẻn nói leo:
– Còn nô tài thì bị ngứa chân ạ.
Ta thấy bọn chúng rất hỗn với Hoàng hậu, chắc cậy có Hoàng thượng chống lưng. Hoàng hậu nhân từ không để bụng. Nàng quát Thuần tần và Thanh tần:
– Hai muội còn không mau khai thật!
Thanh tần sợ hãi khai:
– Bẩm Hoàng hậu, trong lúc thần thiếp và Thuần tỷ tắm gội có chơi trò té nước… chẳng may… lỡ tay… té… vào người Vô Tư… khiến nàng bị nhiễm lạnh.
Hoàng thượng giận dữ ném vỡ tan bình trà. Thuần tần run cầm cập, nàng cuống quýt thưa gửi:
– Bẩm Hoàng thượng, bẩm Hoàng hậu, toàn bộ những gì Thanh muội khai đều là sự thật, tuyệt đối không có nửa điểm dối gian.
Hoàng hậu trìu mến nhìn ta, dịu dàng hỏi:
– Có thật không Vô Tư?
Tất cả mọi người trong Thanh Thuần cung đều theo ánh mắt của Hoàng hậu nhìn về phía ta. Hoàng thượng dường như rất mong đợi câu trả lời của ta. Ta vẫn còn nhớ năm xưa chàng cho con vẹt của mình ăn hoa tuyệt ngôn. Khi chàng nóng giận, tuyệt đối không được đổ thêm dầu vào lửa. Bằng không, thực sự chẳng biết sẽ xảy ra loại chuyện tồi tệ gì nữa. Dẫu sao thì Thanh tần và Thuần tần cũng đã ăn hành đủ rồi, ta nói đỡ cho các nàng:
– Dạ bẩm Hoàng hậu, đúng là như vậy. Thường ngày, Thanh tần và Thuần tần đối xử với nô tì rất tốt. Hai vị nương nương trong sáng thanh thuần, chắc chắn không cố ý để nô tì bị nhiễm lạnh đâu ạ.
Hoàng hậu hiền từ nói với Hoàng thượng:
– Bẩm Hoàng thượng, Thanh muội và Thuần muội nếu có phạm lỗi thì cũng là do thần thiếp quản lý hậu cung chưa nghiêm. Thanh muội và Thuần muội vẫn còn nhỏ, còn khờ dại, mong Hoàng thượng bỏ qua cho hai muội ấy. Có gì xin người cứ trách phạt thần thiếp!
Thanh tần và Thuần tần rối rít cảm tạ Hoàng hậu. Trong lúc cả hậu cung đang trầm trồ ca ngợi sự nhân từ của nàng thì có người nhét vào lòng bàn tay ta một mẩu giấy, trong đó viết:
“Kẻ sai khiến Ngân Hạnh may phượng bào để vu oan cho ngươi chính là kẻ hại ngươi sinh muộn, đồng thời cũng là kẻ khiến ngươi mất đi đứa con đầu lòng.”
Sống lưng ta lạnh buốt. Đám đông nhộn nhạo, cung nữ đứng xung quanh ta nhiều vô kể, ta thực sự không biết ai là người tiết lộ cho mình tin sốc này. Ta cũng chẳng rõ tin này có xác thực không, hay có người cố ý muốn lợi dụng ta để đối phó với kẻ khác? Tuy nhiên, việc người ta nhắc tới Uy Vũ và Vô Sầu khiến ta vô cùng đau lòng. Ta buồn bã rời khỏi Thanh Thuần cung. Hoàng thượng còn chưa thèm trả lời Hoàng hậu đã vội đi theo ta. Tâm trạng ta không tốt, chỉ có thể quay lại bảo chàng:
– Hoàng thượng xin dừng bước.
Chàng sốt sắng hỏi:
– Ngươi… ổn chứ?
Ta cố tỏ ra cứng cỏi:
– Nô tì rất ổn… chỉ là… nô tì muốn ở một mình.
Hoàng thượng tôn trọng mong muốn của ta. Chàng đi khuất rồi, ta mới dám ngồi sụp xuống đất, oà khóc tức tưởi. Tâm trạng ta đã tệ lắm rồi mà còn bị hai vị đệ đệ sinh đôi của chàng buông lời trêu ghẹo. Bọn họ ve vãn ta không được liền ép ta tới Tuệ Long điện. Ngũ Thân vương say khướt bịa chuyện:
– Bẩm Hoàng thượng! Cung nữa này cứ bám riết lấy đệ không rời! Huynh ban nàng cho đệ, được không?
Lục Thân vương lè nhè phản đối:
– Ngũ huynh xàm xí. Nàng bám huynh hồi nào? Nàng bám đệ mà. Rõ ràng nàng nói muốn trở thành người của đệ. Ngũ huynh đừng có mà nằm mơ!
Hoàng thượng nổi điên ra lệnh:
– Ngọc Minh! Đưa Ngũ Thân vương và Lục Thân vương đi uống canh giải rượu.
Ngọc Minh ngoan ngoãn nghe lệnh. Hoàng thượng cáu gắt hỏi tội ta:
– Cái sự ở một mình của ngươi là như này đây hả?
Ta cuống quýt thanh minh:
– Dạ bẩm Hoàng thượng, oan cho nô tì…
Hoàng thượng cắt ngang lời ta:
– Hết Hoàng thúc của trẫm rồi lại đến Hoàng đệ của trẫm, ngươi giỡn mặt với trẫm hả? Do trẫm nhẫn nhịn ngươi quá nên ngươi tưởng trẫm dễ dãi ư?
Quát ta đấy! Quát to lắm nhớ! Quát xong thấy ta im im lại được đà quát tiếp:
– Sao không trả lời? Cái miệng để mồi chài người khác được chứ không đáp lời trẫm được hả?
Ta ứ thích đáp đấy! Thì làm sao? Thì bị chàng phạt quỳ chứ sao? Phải quỳ gần một canh giờ luôn! Oan ức gì đâu! Mãi đến lúc hai vị đệ đệ của chàng tỉnh rượu đi tới Tuệ Long điện minh oan cho ta, chàng mới chìa tay ra trước mặt ta. Gớm! Làm như thân thiết lắm không bằng. Ta ứ thèm nắm tay chàng, ôm cục giận quay mặt đi chỗ khác. Chàng hắng giọng bảo:
– Đứng lên đi!
– Mong Hoàng thượng thứ lỗi, nô tì quỳ nhiều, chân bị tê, tạm thời chưa đứng dậy luôn được.
Ta lý do lý trấu. Chàng hỏi đểu:
– Tạm thời là chưa đứng dậy luôn được hay là đang lươn lươn một tí để được bế?
Ta đứng phắt dậy, dõng dạc bảo:
– Ai cần bế chứ?
Để chứng minh cho ai đó thấy ta thực sự không cần bế, ta chạy một mạch về Xuân Nữ cung, tức tối đóng cửa phòng đánh sầm. Nhưng ta không đóng được cửa sổ, vì có người đểu cáng đang đứng chắn bên ngoài. Ta tò mò hỏi:
– Hoàng thượng đứng đó làm gì?
– Trẫm đứng đây cho sương lạnh thấm vào da thịt.
Đây là lời nói thốt ra từ miệng của một vị quân vương tài đức song toàn ư? Ta thế mà vẫn thấy xót chàng, đành nhiều chuyện hỏi:
– Sao Hoàng thượng không về Tuệ Long điện?
– Trẫm mỏi mệt, đi không nổi.
– Hoàng thượng có thể gọi Ngọc Minh và Ngọc Trí đem kiệu qua rước người về.
Ta gợi ý. Chàng tỏ vẻ khó xử bảo:
– Bọn hắn ngủ rồi. Đêm hôm khuya khoắt, trẫm đâu phải loại người máu lạnh mà dựng bọn hắn dậy.
Ta nghi hoặc chất vấn chàng:
– Có thật là bọn họ ngủ rồi không ạ? Rõ ràng nô tì vừa nghe thấy tiếng ho của Ngọc Trí mà.
Ngọc Trí sợ bị trách tội hay sao mà rối rít phân bua:
– Đấy là Ngọc Minh ho chứ ta ngủ từ lâu rồi.
Ta bật cười hỏi hắn:
– Ngươi ngủ rồi vậy ai đang nói chuyện với ta?
Ngọc Trí nhanh trí đáp:
– Là ta. Ta đang nói trong mơ đấy!
– Thế Ngọc Minh thì sao? Ngọc Minh còn thức thì đưa Hoàng thượng về Tuệ Long điện đi!
Ta đề xuất. Ngọc Minh điệu đà đáp:
– Không đâu. Ngọc Minh cũng ngủ rồi, ngủ không sâu nên vừa ngủ vừa ho khù khụ á!