Chương 28
Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ [28]
…
Nói mấy lời đường mật không khó, nhưng ta vừa bị Hoàng thượng mắng, trong lòng có chút tự ái nên vô thức giở giọng giận hờn:
– Bẩm Hoàng thượng, dân nữ tự biết bản thân mình thấp hèn, không dám ý kiến ý cọ gì cả.
Hoàng thượng giận tím mặt. Chàng bực bội bỏ đi. Ngọc Minh trịch thượng nhắc nhở ta:
– Vô Tư! Ngươi bây giờ đã là cung nữ, cần chú ý cách xưng hô.
– Nô tì đã rõ thưa Ngọc Minh công công.
Ta lễ phép nói. Hắn lạnh lùng bảo Ngọc Trí:
– Ngươi cũng không nên gọi ả là cô nương nữa.
– Biết rồi.
Ngọc Trí đáp cộc cằn rồi tốt bụng đưa ta tới ban Thuỷ Hương, chính là nơi tạo ra thứ nước thơm xa xỉ gồm mười hai tầng hương đến từ mười hai loại hoa quý hiếm. Nước ở đây sau khi ướp hương sẽ được đun lửa nhỏ để đạt độ ấm vừa phải. Ta cầm rìu bằng tay trái để chẻ củi, vì thế mà tốc độ chậm đi hẳn, đến khi trăng lên cao mới xong việc. Ta mệt mỏi đi về Xuân Nữ cung ngủ luôn, chẳng thiết ăn uống. Sáng sớm hôm sau, ta chợt phát hiện ra miếng vải quấn quanh lòng bàn tay phải của mình không hề dính máu, nó trắng tinh, cứ như đã được thay mới. Mười thúng củi mà trưởng cung nữ ban Thuỷ Hương giao cho ta chẻ cũng ít hơn hôm qua nhiều, mang tiếng mười thúng nhưng tổng số lượng củi chắc chỉ bằng ba thúng đầy. Ta chẻ củi được một tuần, lòng bàn tay trái vừa mới xuất hiện vết chai nhỏ xíu đã được trưởng cung nữ giao cho việc canh bếp lửa. Ta nhóm bếp không khéo, khói bay mù mịt. Ta ho khù khụ từ sáng tới chiều. Trưởng cung nữ thấy ngứa mắt quá liền ra lệnh:
– Vô Tư! Từ mai, ngươi khỏi nhóm bếp nữa. Ngươi cùng Thuý Quỳnh và Loan Quỳnh mang nước thơm tới Thanh Thuần cung.
– Đa tạ Giao Quỳnh tỷ.
Ta cảm ơn trưởng cung nữ rồi hớn hở đi về Xuân Nữ cung. Tình cờ gặp Ngọc Trí ở vườn mẫu đơn, ta phấn khởi kể cho hắn nghe mọi chuyện, huênh hoang khoe rằng số mình may mắn, làm việc gì cũng thuận lợi, sống ở đâu cũng nhàn nhã. Ngọc Trí cười cười bảo ta:
– Ngươi đau một thì có người đau mười, người đó sao có thể để cho ngươi vất vả?
Ta xị mặt cãi hắn:
– Ngươi nhầm rồi. Trong mắt người đó, ta thấp hèn lắm, người ta chẳng để tâm tới vậy đâu.
– Chẳng để tâm mà cung nữ bình thường ở năm người một phòng, một mình ngươi chơi một phòng rộng thênh thang. Ngươi có biết phân tích không vậy?
– Thì chắc người ta nghĩ ta thấp hèn nên không cho phép ta ở cùng các cung nữ cao sang khác.
– Ngươi đó! Năm xưa rõ tuyệt tình, bây giờ mới bị mắng có một câu đã tự ái!
Ngọc Trí trách móc. Ta đuối lý, ngập ngừng hỏi:
– Thì… thì… chuyện cũng lỡ rồi… biết làm sao?
– Mắc lỗi thì phải xin lỗi chứ sao?
– Xin lỗi chắc gì người ta đã cần? Xung quanh người ta bây giờ thiếu gì mỹ nữ. Ngươi cũng chứng kiến còn gì, rõ ràng ta đã nguyện ý trở thành phi tần rồi. Cơ mà, người ta không có mượn nha. Ta cũng ứ thèm nằm mơ đâu!
Ta vừa dứt lời thì có người ghé tai ta xỉa đểu:
– Thật không ngờ dành cho ngươi cả tấm chân tình thì bị ngươi quên lãng, nói vài lời gay gắt lại khiến ngươi khắc cốt ghi tâm.
Ta giật thót mình, vội vã cùng Ngọc Trí quỳ xuống thỉnh an Hoàng thượng. Chàng ra hiệu cho bọn ta bình thân rồi nhàn nhạt hỏi:
– Xung quanh trẫm có nhiều mỹ nữ thì có gì sai mà ngươi phải đem ra châm chọc?
Ta lẻo mép nói:
– Bẩm Hoàng thượng, oan ức quá! Nô tì chỉ nói cho nó vui cái mồm thôi chứ nào dám châm chọc gì. Hoàng thượng long thể tôn quý, hậu cung đông đúc mới có thể phục vụ cho người chu toàn. Đây chính là phúc phận của chúng nô tì, không có sai chỗ nào hết ạ.
Hoàng thượng gằn giọng nói:
– Ra thế! Ra là việc trẫm sủng ái các phi tần của mình cũng đem lại phúc phận cho ngươi cơ đấy! Ngọc Trí! Đêm nay đưa Hiền phi, Lương phi, Thục phi và Đức phi đến Tuệ Long điện, để bốn nàng cùng hầu hạ trẫm.
Ta choáng đấy nhá! Gì mà một đêm cần những bốn nàng hầu hạ? Gì mà ăn chơi sa đoạ ghê vậy? Chàng nâng cằm ta lên, đểu cáng tra khảo:
– Sao tự dưng mặt lại méo xệch thế? Được hưởng nhiều phúc phận thì mặt mũi phải tươi tắn mới phải chứ?
– Hề hề hề hề hề.
Ta cười giả tạo, sĩ diện làm ra vẻ ta đây rất vui. Ấy thế nào mà tới nửa đêm, ta đã tức không ngủ được. Ta hái một bông hoa mẫu đơn ở khu vườn đằng sau gian phòng của mình rồi như một bà già khó tính đi dạo quanh Xuân Nữ cung, vừa ngắt cánh hoa vừa càu nhàu:
– Một nàng! Hai nàng! Ba nàng! Bốn nàng! Hiền lương thục đức đủ cả! Nhất ngươi nha Vô Ưu! Ngươi chơi bời cho lắm vào rồi sáng mai ngươi mệt chết bà ngươi đi!
Chả hiểu hai tên thị vệ từ đâu xông ra lôi ta tới Tuệ Long điện. Hoàng thượng cao giọng chất vấn ta:
– Đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn đi khắp nơi chửi trẫm làm gì? Chán sống rồi hả?
Hoàng thượng ghê thật đó! Ôm trong lòng bốn mỹ nhân mà vẫn biết bị ta chửi. Ta lươn lẹo nói:
– Hoàng thượng minh xét, nô tì có mười lá gan cũng không dám phạm thượng. Nô tì còn chưa bao giờ nhắc tới Hoàng thượng cơ ạ.
– Vậy cái người mà ngươi gọi là Vô Ưu là ai?
Ta chỉ vào bông hoa mẫu đơn đã bị vặt gần trụi cánh, vô liêm sỉ biện bạch:
– Bẩm Hoàng thượng, Vô Ưu không phải là người ạ. Vô Ưu là bông hoa mẫu đơn này thưa Hoàng thượng. Nô tì chỉ đang chơi đùa với nó thôi.
– Hỗn xược! Hoa mẫu đơn ta trồng làm cảnh mà ngươi lại dám chơi đùa vậy ư?
– Từ khi nào hoa mẫu đơn ở Xuân Nữ cung lại do Hoàng thượng trồng làm cảnh vậy ạ?
– Từ khi ngươi chạm vào nó.
Ủa? Đùa ta hả? Đùa ta có phải không? Hay cậy mình quyền thế nên thích nói gì thì nói. Đồ ngang ngược đáng ghét! Đã vậy, Ngọc Minh còn vào hùa với hắn:
– Hoàng thượng! Hoa mẫu đơn xinh đẹp đã bị người ta vặt trụi, lấy cái gì làm mẫu để người vẽ tranh đây?
Ngọc Trí thêm nếm:
– Ai gây chuyện thì người đó giải quyết thôi. Vô Tư! Còn không mau đứng làm mẫu!
Ta bất đắc dĩ phải đứng làm mẫu cho ai đó vẽ vời. Ta nghe đồn Tuệ Long điện có tất cả năm gian phòng, gian nào cũng rộng thênh thang, hào nhoáng và đầy xa hoa. Ta có lẽ đang ở trong gian phòng tráng lệ nhất, nơi Hoàng thượng phê duyệt tấu chương. Chỉ tính riêng trong gian phòng này đã có mười chiếc đèn dầu bằng đồng cỡ lớn, chạm khắc rồng phượng cực đẹp. Chưa kể, nến thơm cả trăm cây, đua nhau tạo ra một thứ ánh sáng lung linh rực rỡ. Ta hiếu kỳ quan sát tấm rèm mỹ lệ được tạo nên từ những viên đá hoàng ngọc kết thành sợi với nhau nhờ chỉ ngũ sắc. Hoàng thượng hắng giọng hỏi:
– Sao? Muốn đi xem phòng ngủ của trẫm hả?
– Phía đằng sau tấm rèm sợi… là… phòng ngủ của Hoàng thượng ư?
Ta hiếu kỳ hỏi. Chàng gật đầu. Ta lại hỏi tiếp:
– Chính là nơi mà tứ phi đang tụ họp sao?
Khoé môi Hoàng thượng hơi cong lên, nhưng chàng vẫn gật đầu. Ta thắc mắc:
– Tại sao nô tì không nghe thấy tiếng nói chuyện?
Chàng thản nhiên đáp:
– Các nàng đều đã ngủ hết rồi.
– Phục vụ Hoàng thượng xong chắc mệt quá ạ?
– Có thể cho là như vậy.
– Hoàng thượng cho phép tất cả bọn họ nằm trên long sàng ư? Người không sợ các nàng thừa cân, nhiều mỡ, làm sập long sàng sao?
Hoàng thượng bật cười. Ta tự vả vào miệng mình, nhanh nhẹn chữa lời:
– Nô tì hỏi ngu, mong Hoàng thượng thứ lỗi. Các vị nương nương tất nhiên là đều mảnh mai thanh thoát rồi, nếu béo quá thì làm sao mà lọt được vào mắt xanh của người. Long sàng của Hoàng thượng kể cũng rộng thật đấy, sức chứa quá vĩ đại.
– Sức chứa của long sàng có vĩ đại cỡ nào cũng đâu thể bằng sức chứa của trái tim ngươi? Trai đẹp trấn Sơn Nam có khi ở trong đó hết rồi ý chứ!
– Dạ bẩm, chàng trai đẹp nhất trấn Sơn Nam cũng không anh tuấn bằng một góc của Hoàng thượng ạ.
Ta nịnh nọt. Chàng bỗng dưng cao hứng, vẫy tay kêu ta lại gần, cho ta xem tranh chàng vẽ. Cái thứ quỷ tha ma bắt gì đây hả? Ta hét toáng lên. Chàng cười cười hỏi:
– Có vấn đề gì à?
Ta chỉ vào chấm đen đen tròn tròn hỏi chàng:
– Bẩm Hoàng thượng, trên má của nô tì có cái gì vậy ạ?
– Hoa mẫu đơn.
– Ủa? Sao nô tì không thấy giống hoa mẫu đơn gì cả, thấy giống nốt ruồi hơn á.
– Đâu có. Đây là giống hoa mẫu đơn mới, cả bông hoa chỉ có một cánh, màu đen đậm, đặt trên má ngươi thực sự duyên dáng hết sức.
Duyên dáng ở chỗ nào không thấy, chỉ thấy tởm thôi. Ta không hài lòng hỏi tiếp:
– Tại sao nô tì lại có những hai cái miệng?
– Trẫm vẽ vậy là còn ít đấy, lươn lẹo như ngươi, phải có trăm cái miệng mới xứng tầm.
– Thế hai cái chấm nho nhỏ như hai hạt đỗ đen này là cái gì ạ?
– Là mắt ngươi đó.
– Mắt nô tì đâu có xấu thế!
– Có mà, ti hí mắt lươn thì chỉ thế thôi.
Ta đen mặt. Hoàng thượng cao giọng hỏi:
– Sao? Chê tranh trẫm vẽ à?
– Nô tì không dám. Nét vẽ của Hoàng thượng đẹp như rồng bay phượng múa. Quả thực là tuyệt tác nha!
Hoàng thượng cười vang. Ta nhân lúc chàng không để ý, lén cầm bức tranh tởm lợm đó lên, còn chưa kịp xé nó đi thì đã trông thấy một bức tranh khác ở phía dưới. Mỹ nữ mang vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết trong tranh kia sao mà giống ta quá đỗi? Lẽ nào chàng chỉ vẽ thêm bức tranh xấu xí để trêu ghẹo ta thôi? Lẽ nào trong trái tim chàng, ta không hề tệ đến thế? Ta ngây người nhìn chàng. Chàng khó xử nói:
– Đừng nghĩ nhiều. Người trong bức tranh đó là Mỹ tần, không phải ngươi.
Mỹ tần hiện tại chính là Hà Giang cô nương mà năm xưa ta gặp ở phủ Đại tướng quân. Hai chúng ta giống nhau một cách kỳ lạ. Ta nghe mọi người trong cung nói nàng được sủng ái lắm. Những lúc tâm trạng, Hoàng thượng thường xuyên đem đồ ăn tới cung của nàng. Hoàng thượng từng chảy nước mắt khi trông thấy nàng ăn liền một lúc ba cái bánh tẻ. Ta đã nhận vơ bức tranh vẽ nàng rồi, thật đáng xấu hổ. Ta cúi đầu nói:
– Bẩm Hoàng thượng, đêm đã khuya, tranh người cũng đã vẽ xong rồi, nếu người không có việc gì sai bảo nữa thì nô tì xin được phép cáo lui.
Hoàng thượng thở dài nhìn ta, ánh mắt chàng buồn thênh thang. Nửa canh giờ sau, chàng mới khẽ nói:
– Ừ.
Không hiểu sao ta lại thấy hơi thất vọng, sâu thẳm trong thâm tâm, ta dường như mong chàng giữ mình ở lại. Ta buồn bã đi men theo ánh trăng về Xuân Nữ cung. Trăng ở trong cung nom gò bó quá, chẳng có nét tự do, bình dị như trăng ở Sơn Nam. Mà có thật là trăng đã thay đổi không? Hay là trăng vẫn mãi như thế, chỉ có góc nhìn của ta đã khác xưa? Ta nhớ sư phụ, nhớ các đồ đệ, và đặc biệt vô cùng nhớ Uy Vũ. Cứ hễ mường tượng ra gương mặt bánh bao của hắn, ta lại tự trách bản thân mình vô dụng rồi lại chảy nước mắt.
Chiều hôm sau, ta cùng Thuý Quỳnh và Loan Quỳnh đem nước tắm tới Thanh Thuần cung phục vụ Thanh tần và Thuần tần. Hai nàng có vẻ ngoài tao nhã, thanh thuần nhưng thực chất rất nghịch. Hai nàng bắt ba chúng ta ôm chậu thau lớn trước ngực rồi quỳ xuống đất để hai nàng chơi trò hắt nước. Nếu hai nàng vui, việc hắt trúng nước vào chậu dễ như trở bàn tay, nhưng nếu một trong hai nàng có chuyện buồn, tụi cung nữ bọn ta bị tạt cả gáo nước vào người là chuyện cơm bữa. Sau khi hai nàng chơi chán, bọn ta được thay váy áo mới và được thưởng cho hai quan tiền. Gia cảnh của Thuý Quỳnh và Loan Quỳnh không mấy khấm khá, bọn họ cũng bị tạt nước quen rồi nên luôn miệng cảm tạ sự phóng khoáng của hai vị nương nương ở Thanh Thuần cung. Chỉ có mỗi ta là chưa thích ứng được, sau một tuần liền bị hắt nước, ta kiệt sức, đi bộ từ Thanh Thuần cung về Xuân Nữ cung thôi mà cũng phải nghỉ mấy lần. Đen đủi cho ta, đúng lúc nghỉ ngơi lại gặp kiệu của Hoàng thượng đi ngang qua. Kiệu ở trong cung khác với những chiếc kiệu ta thường thấy ở trấn Sơn Nam. Hoàng thượng ngồi ở trên chiếc ghế rồng, ngoài tám thị vệ khiêng kiệu thì còn có hai thị vệ cầm ô lớn. Ngọc Minh và Ngọc Trí đều cầm trên tay cây phất trần và đi theo phía sau. Trông thấy ta run lẩy bẩy, chàng ra hiệu cho đoàn kiệu dừng lại rồi chau mày hỏi:
– Công việc trong cung vất vả quá sao?
– Dạ bẩm Hoàng thượng, công việc không hề vất vả, chẳng qua là nô tì chưa quen thôi ạ.
Ta lễ phép bẩm báo. Hoàng thượng gật gù nói:
– Vậy thì tốt.
Chàng ra hiệu cho đoàn kiệu đi tiếp. Ngọc Minh trông thấy chàng làm rơi chiếc áo choàng màu đen xuống đất liền vội vã nói:
– Hoàng thượng, áo choàng của người…
Chàng ngắt lời hắn:
– Bẩn rồi! Bỏ đi!
Chiếc áo còn tốt như vậy mà đã bỏ đi sao? Ta đợi kiệu của chàng đi khuất mới dám nhặt chiếc áo khoác lên người. Mùi thơm của chàng thoang thoảng quanh chóp mũi ta, thực sự rất dễ chịu. Tiếc rằng, ta còn chưa được thoải mái bao lâu thì đã bị một cung nữ cao to lôi trở lại Thanh Thuần cung. Nàng tức tối kể lể:
– Khởi bẩm Thanh tần, khởi bẩm Thuần tần, cung nữ này rất nham hiểm. Ả cố tình đợi kiệu của Hoàng thượng đi qua để tỏ vẻ liễu yếu đào tơ câu dẫn người. Hoàng thượng đã mủi lòng tặng áo choàng cho ả.
Ta hốt hoảng thanh minh:
– Hai vị nương nương minh xét, nô tì chỉ tình cờ gặp Hoàng thượng thôi chứ không dám câu dẫn gì cả. Hoàng thượng cũng không hề tặng áo choàng cho nô tì. Hoàng thượng bỏ áo đi, nô tì… thấy tiếc… nên nhặt.
– Loại thấp hèn như ngươi, lấy tư cách gì để giữ chiếc áo thêu rồng của chàng?
Thanh tần hỏi ta. Thuần tần nhẹ nhàng nói:
– Có khi con tiện tì này đã lẻo mép mách với Hoàng thượng là chúng ta tạt nước vào ả rồi cũng nên.
– Khởi bẩm Thuần tần, oan cho nô tì quá, nô tì chưa từng tiết lộ bất cứ chuyện gì cả.
– Bây giờ chưa tiết lộ không có nghĩa là sau này miệng kín như bưng. Xem ra, bổn cung phải dạy dỗ ngươi rồi.
Thanh tần tát bốp một cái vào mặt ta. Thuần tần can ngăn nàng:
– Thanh muội chớ nóng vội.
– Thuần tỷ cứ để yên cho muội dạy dỗ con ranh này, chứ dễ dãi với ả quá chỉ sợ ả lại vọng tưởng trèo cao.
– Thì có ai cấm muội dạy ả đâu, nhưng dạy thì cũng phải khéo léo, đừng để lại thương tích trên mặt, ảnh hưởng tới sự thanh thuần của chúng ta.
– Vẫn là Thuần tỷ suy nghĩ chu toàn.
Hai nàng không những cướp lấy chiếc áo choàng màu đen mà còn lột áo tứ thân của ta, chỉ cho ta mặc mỗi chiếc áo yếm. Thanh tần dùng những chiếc móng tay sắc nhọn của mình cào mạnh qua lưng ta. Ta cảm nhận được máu ứa ra từ lưng mình. Thuần tần đổ giấm vào khăn mùi soa rồi áp chiếc khăn đó lên lưng ta. Ta bị xót, cả người run cầm cập, luôn miệng van xin nàng:
– Thuần tần minh xét, nô tì thực sự bị oan. Nô tì tự biết thân biết phận, không bao giờ dám vọng tưởng trèo cao. Mong nương nương tha cho nô tì.
Thuần tần chà mạnh chiếc khăn lên khắp lưng ta. Hành động của nàng tuy rất quyết liệt nhưng giọng nói của nàng thì lại êm ái vô cùng:
– Vô Tư ngoan! Bổn cung thương ngươi nên mới giúp ngươi lau chùi vết thương. Ngươi không trân trọng tình cảm của bổn cung sẽ khiến bổn cung buồn đó nha!