Chương 3: Mê Tín
Tất cả đang bao vây xung quanh Tú Cô thành một vòng tròn, bất giác lùi người ra há hốc mồm kinh ngạc.
“Suỵt, khẽ thôi, chuyện này nếu để truyền ra ngoài thì sẽ không tốt cho Phương Dung.”
“Tại sao lại không tốt?”
“Thì nghĩ thử xem, một người bình thường lại có thể tìm đồ vật của người chết, nếu chuyện này lộ ra nhỡ ai có ý đồ xấu muốn trộm vàng bạc của người chết thì thế nào?”
Chuyện Hoa Cô Cô nói không phải không có căn cứ, bởi từ xưa đã có tập tục rằng người sau khi chết sẽ được chôn cùng một số vàng bạc hoặc thứ có giá trị, bởi vì họ quan niệm số của cải đó sẽ là lộ phí cho người đã khuất đi qua cầu Nại Hà, nên nếu người kia lúc còn sống phẩm vị càng cao, gia tài không đếm xuể thì khi chết chắc chắn không thiếu của cải chôn cùng.
Chẳng may những kẻ có ý đồ xấu biết được Phương Dung có thể giúp họ tìm “cấm vật” đó thì sao?
“Được rồi, nói tiếp đi, nhưng mà tại sao Cô Cô lại biết điều đó?” Tử Luân đưa tay ra hiệu ngăn cản mọi người hỏi tiếp, song lại nhìn sang hỏi vấn Tú Cô.
“Ngô Chi Lệ nói ta biết.” Tú Cô đáp.
“Trời đất!” Mọi người đồng thanh cảm thán.
“Ngô Chi Lệ là một tên điên! Tú Cô lại đi tin lời hắn! Thật hết nói nổi mà!”
Ai ai cũng đều xua tay lắc đầu, đúng là Tú Cô ở trong phòng lâu quá nên suốt rồi thần trí không còn minh mẫn nữa, cái tên Ngô Chi Lệ đó nói ra khiến ai cũng đều thương xót, hắn lúc trước là một kẻ vô cùng có tài làm hình nhân giấy, những tờ giấy không có chút thẩm mỹ nào qua tay hắn đều sẽ trở thành một thứ tuyệt đẹp vì hắn có thể làm nó thành đủ mọi hình dạng được yêu cầu, hắn vốn đã từng có một cuộc sống an yên viên mãn cho đến một ngày nương tử của hắn mất tích, Ngô Chi Lệ ròng rã tìm kiếm bao nhiêu năm cũng không có tung tích, cuối cùng quan phủ tìm thấy được thi thể của người nào đó sâu trong rừng Hoang Sơn, thi thể là của nữ nhân… Nhưng không có đầu.
Ngô Chi Lệ nhận ra y phục và chiếc vòng ngọc trên tay của thi thể đã phân huỷ gần hết chỉ còn xương trắng hiện hữu thì đổ gục, đó đúng là nương tử của hắn Chu Mỹ Ân.
Kể từ ngày đó Ngô Chi Lệ như phát điên, lúc thì khóc, lúc thì tự cười một mình, người ta cho rằng hắn vì yêu Chu Mỹ Ân quá nên không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, kẻ thì nghĩ rằng như thế cũng tốt cho hắn, thà điên như vậy có khi còn quên được nỗi đau khổ tột cùng đó.
Chiêu Tử Luân lúc nhỏ rất thích những món đồ làm bằng giấy mà Ngô Chi Lệ làm, nhưng cũng đã rất lâu rồi cậu không còn có thể nhìn thấy và chạm vào nó nữa.
“Có lẽ là do ta sốt sắng quá mà sinh ảo tưởng không đâu, thứ lỗi đã doạ mọi người sợ.” Tự Hành gãi má cười xuề.
“Đúng đấy, ta không tin là có chuyện kì quái như vậy xảy ra, ta nghĩ là các huynh nhầm lẫn rồi.” Kim Hồ thở dài nói.
“Hừ, vậy mà các huynh làm như việc rất hệ trọng, làm hại ta sợ muốn đứng tim, ma quỷ gì chứ! Hoang đường.”
“Tú Cô người thật là thích đùa! Thôi được rồi mọi người mau đi nghỉ đi, chỉ cần trời gần sáng ta liền đến nhà thầy lang Mộc xem Phương Dung thế nào” Hải Vân hừ lạnh, hối thúc từng người quay trở về phòng.
Cứ như dòng nước chảy thuận theo một hướng, ai ai cũng đều cho rằng những gì nãy giờ nghe được đều là tầm phào, nếu họ tin vào chuyện đó thì chắc đã tin lời Tử Luân nói rằng mình có thể nhìn thấy âm hồn.
“Huynh đấy! Đừng có học A Luân doạ ta, nếu ta tin huynh gặp ma thì ta đã tin A Luân có đôi mắt âm dương như lời y nói rồi.”
Tử Luân nghe đến đây liền cúi thấp đầu, cậu ủ rũ nhìn xuống, đáy mắt cậu thoáng vẻ buồn tủi, cậu biết từ trước đến giờ không ai tin việc bản thân nói nên chỉ biết lặng im.
Tử Luân chờ đợi mọi người tản đi gần hết, cậu nhỏ giọng hỏi: “Cô Cô… Phương Dung là tìm được đôi hài thêu hoa của Chu Mỹ Ân?”
Tú Cô thoáng một chốc ngạc nhiên không hiểu vì sao Tử Luân lại biết, cô phẩy phiến vài lần rồi gật nhẹ đầu không đáp.
“A Luân, sao đệ còn chưa đi nữa?” Kim Hồ lay nhẹ vai Tử Luân, khó hiểu với bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ của cậu.
Chiêu Tử Luân nuốt khan xuống, cậu đỡ trán suy tư ngẫm lại, sở dĩ Tử Luân biết chuyện đôi hài là do cậu nhớ khi Ngô Chi Lệ còn tỉnh táo, hắn đã bảo với quan phủ rằng hắn đã nằm mộng thấy nương tử của hắn bảo không thể về được nhà, hắn cho rằng có lẽ do Chu Mỹ Ân không có đôi hài hoa của nàng nên nàng không thể về, sau đó thì hắn đi suốt mãi trong rừng để tìm đôi hài thêu hoa đó, nhưng chuyện đã xảy ra khá lâu chừng sáu năm trước nên không còn ai nhớ và để tâm đến nữa.
____
“Oáp.” Hải Vân vươn vai ngáp dài, hắn mệt mỏi cố lê thân tàn đi ra ngoài cửa xem xét, một phần cũng vì hiếu kì muốn nghe ngóng xem gia phủ nào xui xẻo được Phác Gia chọn làm tân nương, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy gì từ việc đó cả.
“Hừ, tên đạo sĩ đó đúng là lừa người, còn dám bảo rằng Phác Gia gì đó tìm tân nương làm ta chạy thục mạng, toàn là mê tín dị đoan!” Hải Vân lẩm bẩm thầm chửi mắng trong miệng, sau đó liền quay vào trong tìm mọi người để thông báo về chuyện đêm qua.
“Không có Phác Gia tìm tân nương gì hết, người qua đường không có nghe thấy ai nói gì, toàn là bịa đặt cả.”
“Ha… Cũng may là giai thoại đó không có thật, nếu không thì ta một bước cũng không dám rời khỏi phòng mất.” Các kỹ nữ kia nghe Hải Vân nói xong đồng loạt cười đùa.
“Tại sao các tỷ lại lo lắng? Không cần phải lo lắng, người ta là tìm tân nương nên chắc chắn chỉ tìm nữ nhân còn trinh tiết, dù cho Phác Gia có chọn hết tất cả nữ nhân trong kinh thành thì riêng các tỷ vẫn sẽ an toàn, yên tâm.”
Chiêu Tử Luân cũng vừa ngủ dậy, cậu nửa tỉnh nửa mơ nghe những người kia trò chuyện, vô thức cậu lại nói ra những lời không nên nói hại bản thân suýt nữa thì bị đám cường nữ kia tẩn cho đến chết.
“Hức hức…” Chiêu Tử Luân uất ức ôm đầu, cục sưng trên đầu hắn không ngừng nhói lên như thể từ chỗ sưng đó sắp mọc sừng đến nơi, các tỷ tỷ của cậu đúng là không biết dịu dàng a!
“Khóc sao? Đệ có oan ức gì mà khóc?” Kim Hồ nhếch môi, hất cằm hỏi Tử Luân.
“Dịu dàng! Nữ nhân thì phải mềm mại nhẹ nhàng chứ!? Các tỷ đúng là…”
Chiêu Tử Luân vênh mặt định quát thì chưa kịp thốt ra câu nào, bên tai đã lọt qua một giọng nói khiến cậu lạnh người: “Đã lâu không gặp.” Gương mặt Tử Luân biến sắc, cậu không dám quay đầu nhìn lại nhưng những người bên cạnh thì hoan hỷ đến độ cười tít cả mắt, họ hớn hở đi lướt qua Tử Luân để tiến đến bên cạnh người vừa nói đó.
“Diệp công tử! Diệp công tử ngài quay trở về rồi?”
Công tử họ Diệp mà các kỹ nữ, không, phải là tất cả các nữ nhân ở Đông Môn Trấn này đều thầm trồng cây Si vì hắn, Diệp Chính Kiên, không chỉ về xuất thân quyền thế, y còn học chữ và rất có tài, dung mạo thì tuấn tú nho nhã, tính cách ôn nhu điềm đạm không phân trọng địa vị, hắn đối với ai cũng đều một mặt hoà nhã lễ độ, không ít người u mê hắn như điếu đổ cũng là chuyện thường tình.
Hắn không hiểu vì sao lại rất thích bám dính lấy Tử Luân, chuyện kể ra cũng không dài bởi vì hắn chỉ bắt đầu theo đuôi Tử Luân từ hai năm trước, trong một lần dự lễ thả hoa đăng trên thuyền, Tử Luân đột ngột một mực ngăn cản Chính Kiên bước lên thuyền, lúc đầu ai nấy đều cho rằng Tử Luân bị điên, bởi không quen không thân tự dưng lại chặn đường ngăn cản, còn nhất quyết cho rằng Chính Kiên lên thuyền sẽ gặp nạn.
Chính Kiên vốn đang một nửa muốn đi, một nửa thì không nên vì thái độ thành khẩn của Tử Luân mà quyết định không lên thuyền nữa, đúng như lời Chiêu Tử Luân nói, chiếc thuyền đi được chưa bao xa thì bị phát hoả, ngọn lửa không biết từ đâu nhưng lại khiến cả đoạn thuyền cháy xém, người trên thuyền đều hốt hoảng nhảy khỏi và bơi vào bờ, ai cũng xem là xui xẻo nhưng chỉ duy nhất Tử Luân biết, nếu Chính Kiên đi lên thuyền, hắn chắc chắn sẽ chết vì vong nữ đang bám sau lưng hắn bảo vậy.
Ả sẽ kéo Chính Kiên xuống đáy sông ngay khi Chính Kiên nhảy khỏi thuyền, đó là những gì Tử Luân nghe vong nữ đó nói.
Riêng về Chính Kiên thì bản thân y không biết bơi, nên lần đó nếu không chịu nghe lời Tử Luân thì chắc chắn trong lúc hoảng loạn đó hắn đã gặp nạn thật, sau chuyện cứu mạng thì Chính Kiên như hình với bóng đi theo sát Tử Luân, còn Tử Luân thì sợ đến bay lạc hồn phách bởi vì cậu luôn phải nhìn thấy ma nữ kia ở sau lưng Chính Kiên, chỉ cần cậu nhìn Chính Kiên là liền đối diện cặp mắt trừng trừng nổi hằn tia đỏ nhìn mình.
“Cái tên khốn bám dai như đỉa này! Đừng có mà đem âm hồn đến gần ta!” Tử Luân nuốt ngược nước mắt vào trong thầm nghĩ: “Tại sao chừng đó năm rồi mà vong hồn kia vẫn chưa siêu thoát? Hức… Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta nữa mà! Ta đâu có bám lấy hắn, là tự hắn bám lấy ta, ngươi đừng nhìn ta nữa!”
Tử Luân bặm môi mình, cậu loay hoay tìm cớ tránh mặt Chính Kiên.
“Ah! Đúng rồi! Tỷ! Đệ phải đi xem Phương Dung tỷ ấy thế nào! Quên mất!”
“Tiểu Luân.” Chính Kiên cất giọng dịu dàng gọi.
“Haha… Diệp công tử đấy à? Đã lâu không gặp, hẹn gặp lại sau.” Tử Luân dùng một tay che mặt để không nhìn trực diện Chính Kiên, cậu không biết lý do vì sao Chính Kiên có duyên âm, nhưng cậu càng không muốn biết lý do!
Chính Kiên không phải kẻ ngốc không nhận thức được Tử Luân cố ý tránh mặt mình, hắn không để tâm đến gì khác liền vội đuổi theo Tử Luân, Tử Luân thấy hắn giống như nhìn thấy tà, hắn nhất quyết không buông tha mình thì càng phát hoảng, Tử Luân không muốn đối diện với vong nữ kia chút nào, cậu sẽ bị doạ chết mất! Không hiểu sao gương bát quái lại không đuổi được âm hồn này ra ngoài chứ!?
“Ah!” Tử Luân chạy gấp quá nên trượt chân suýt ngã, cũng may mắn là Chính Kiên kịp thời đỡ cậu kịp nên mới không bị té dập mặt.
“Tiểu Luân, cẩn thận một chút, đừng chạy ở đây nguy hiểm.” Chính Kiên lo lắng nói bên tai cậu.
“A… Đa tạ..” Tử Luân bất giác quay đầu về sau, cậu cong môi cười định tạ ơn người vừa đỡ mình thì nhận ra đó là Chính Kiên, đáng nói hơn cả bây giờ gương mặt cậu chỉ cách vong nữ đang hừng hực lửa ghen tị chỉ một khoảng…
“B-Buông A Kiên… ra” giọng nói u uất như từ cõi xa xăm vọng về, vong nữ chảy hai dòng huyết lệ nhìn chằm chằm Tử Luân.
Chiêu Tử Luân bị doạ thoát hồn khỏi xác, bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu Luân! Tiểu Luân!”
“A Luân?! A Luân làm sao vậy?”
“Trời ạ! Hắn ngất đấy à?”
Những người chứng kiến đều một phen giật mình, chẳng ai hiểu lý do tại sao Tử Luân tự dưng lại lăn đùng ra ngất xỉu.
“Tên tiểu tử này sao vậy? Cứ mỗi lần nhìn thấy Diệp công tử cứ như là nhìn thấy ma ấy?”
“Kể cũng lạ, tên ngốc Chiêu Tử Luân này trước giờ rất trọng sắc, nếu ai là mỹ nhân xinh đẹp hắn đều đối đãi đặc biệt tốt, một tên nhan khống như hắn sao lại đối với người tuấn tú bất phàm như Diệp công tử thế này nhỉ?”
Nói cũng không sai, Chiêu Tử Luân bình sinh xem trọng nhan sắc, nếu người nào có dung mạo tuyệt sắc hắn đều mê đắm như điếu đổ, nếu có giai nhân xinh đẹp nào bảo hắn hái sao trên trời thì hắn cũng tình nguyện hái cho bằng được.
“Haha, có lẽ là do ta không có sắc như lời các vị nói, nên Tiểu Luân mới không muốn kết thân với ta.” Chính Kiên bật cười nhìn Tử Luân đang ngủ say trong vòng tay mình.
“Ai da! Diệp công tử đừng khiêm tốn thế chứ, tên tiểu tử này đúng là có mắt như mù nên mong ngài đừng để tâm, đây, để hạ nhân giúp ngài xử lý tên ngốc này.”
Hải Vân tươi cười, hắn hạ người xuống định đem Tử Luân quay trở về tư phòng của cậu thì ngay trong một khắc, Chính Kiên nắm giữ lấy cổ tay Hải Vân lại trước khi hắn ta kịp chạm vào Tử Luân.
Chính Kiên nheo mắt cười ôn nhu: “Không cần phiền đến vậy, để ta đưa Tiểu Luân đi, được không?”
Hải Vân thoáng chần chừ, y không biết tình huống hiện tại là gì chỉ biết cổ tay mình đang bị siết đau nhói, cảm tưởng nếu như mình cố chấp tiếp tục thì Chính Kiên có lẽ sẽ bẻ gãy xương hắn mất, Hải Vân vội rút tay lại, hắn nhíu mày khó hiểu không rõ mình vừa làm gì sai hay là do đã suy nghĩ quá nhiều.
“Phòng của A Luân hướng này, làm phiền Diệp công tử rồi.” Thu Nghiên chỉ tay vào bên trong, sau đó đi trước dẫn đường.
Để lại Hải Vân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng họ: “Hừm, hay là do mình nghĩ nhiều quá ta? Chắc Diệp công tử cũng chỉ là có ý tốt lo mình làm việc nặng, ngài ấy tốt tính thật.”
“Cạch”
“Ở đây, Diệp công tử để y nằm ở đó là được, thật ngại quá, A Luân lúc nào cũng gây rắc rối không thôi.” Thu Nghiên lắc đầu ngao ngán.
Chính Kiên nhẹ nhàng thả thân người Tử Luân nằm xuống giường, đáy mắt hiện hữu vài tia suy tư khó dò, tay hắn chạm lướt qua tóc mai của Tử Luân, sau đó lại quay sang cười nói hướng Thu Nghiên: “Ta suýt thì quên, ban nãy ta có đem đến một ít bánh, phiền cô nương có thể đem phát cho mọi người không?”
“Thật quý hoá quá! Ngài không cần phải thế đâu, nhưng thật đa tạ Diệp công tử, ngài ở đây với A Luân một lát, tiểu nữ sẽ quay lại ngay.” Thu Nghiên vui vẻ khép cánh cửa lại.
Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng, Chính Kiên hạ tầm mắt nhìn người đang ngủ say, hắn nắm lấy tay Tử Luân, dịu dàng hôn lên đầu ngón tay thon dài, cử chỉ vượt quá mức cho phép của một người đối xử với “ân nhân” của mình.
“Tiểu Luân, phải chi lúc nào ngươi cũng ngoan ngoãn trong vòng tay ta như thế này thì thật tốt.”
Thoáng thấy phiến môi Tử Luân nhấp nháy như thể đang nói mớ trong mơ, trong lòng Chính Kiên lại xuất hiện một tạp niệm không đứng đắn, đúng vậy, hắn thích Tử Luân, còn là đã thích từ rất lâu trước khi được Tử Luân cứu nữa, nhưng tâm tư lúc đó chỉ đơn giản là để ý một người luôn có dương quang rực rỡ như cậu, dần dần nó lại trở thành một cảm xúc không tên, hắn mong muốn có được nụ cười đó bên cạnh mình, đến mức hắn huỷ hôn ước với Ninh Bội Châu, nữ nhân vốn định sẽ trở thành thê tử của hắn, Bội Châu yêu hắn không tiếc bất cứ điều gì, nàng yêu hắn quá độ nên sau khi biết bản thân vô cớ bị huỷ hôn đã tuyệt vọng tự vẫn, dù vậy trong lòng vẫn giữ nguyên ý nguyện được mãi mãi đi theo hắn, vong nữ phía sau lưng Chính Kiên chính là Ninh Bội Châu.
“Tiểu Luân à, bộ dáng khi cố tránh mặt ta của ngươi rất khả ái, nhưng… nếu ngươi thật sự trốn đi thì ta không biết mình sẽ làm ra chuyện tồi tệ gì với ngươi.” Chính Kiên nghiêng đầu, gò má cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của Tử Luân, thanh âm vốn dễ nghe bỗng chốc trở thành một lời đe đoạ.
Chiêu Tử Luân lúc này ngủ say như chết, rốt cuộc cũng không hiểu được vong nữ kia là doạ hắn ngất hay vừa ru hắn ngủ? Nhưng dù là gì thì vong nữ Ninh Bội Châu cũng không thích cảnh tượng mùi mẫn đang diễn ra chút nào, làm ma rồi mà cũng vẫn phải ăn giấm chua*!
___
*Ăn giấm chua: Tức là nói ghen tuông.