Chương 72: Tòa thành dưới lòng đất
- Trang Chủ
- Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa! - Tống Tử Chiêm
- Chương 72: Tòa thành dưới lòng đất
Chỉ có thể vào, không thể đi ra.
Có rất nhiều người mặc quần áo hiện đại đi vào căn nhà bỏ hoang giống cậu, trên mặt họ chẳng biểu hiện cảm xúc nào.
Sau đó họ tập trung về phía cổng thành, tự động xếp thành một hàng.
Cổng thành bằng gạch xanh mở ra, hai con diều hâu giữ cổng quét mắt qua đoàn người bằng đôi mắt sắc như dao.
Sau khi vượt qua vòng kiểm tra danh tính, mỗi người sẽ được phát một tấm bài gỗ khắc tên mình.
Tòa thành cổ này rất kỳ quái, mặc dù những người đi vào đều mặc quần áo hiện đại nhưng người bên trong đều mặc trang phục cổ đại.
Tô Quân cũng giả vờ như mình đã mất ý thức, loạng choạng đi theo những người khác đến xếp hàng trước cổng thành.
Cậu muốn trà trộn vào trong để điều tra.
Trong cổng thành đột nhiên có chiếc xe ngựa lao ra, người đi đường không kịp tránh, bị vó ngựa húc vào bụng, giẫm nát.
Chết ngay tại chỗ.
Mặt đất đột nhiên cuộn lên như đầm lầy, nuốt chửng lấy cái xác.
Chỉ để lại một tấm bài gỗ trống trơn.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Tô Quân không kịp cứu người đó.
Cậu khó chịu nhìn chiếc xe ngựa chở tử tù.
Các tử tù đều đeo gông trên cổ, hầu hết vẫn còn tỉnh táo.
Họ vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích, hoảng loạn hét lên với những người xung quanh, cố gắng đánh thức những người đã mất đi ý thức, chỉ tiến về phía trước như cái xác không hồn.
Thế nhưng, những tiếng hét tuyệt vọng lại chẳng thể lọt vào tai những người ấy, họ vẫn im lặng xếp hàng vào thành.
Xe chở tù nhân nối đuôi nhau dài vô tận, vó ngựa nện xuống đất làm cát bay mù mịt khiến người ta nghẹt thở. Mãi đến khi chiếc xe cuối cùng ra khỏi thành, Tô Quân mới kinh ngạc nhận ra…
Người đàn ông cổ đeo gông trong xe ngựa là Tần Vô Duyên.
Những xe ngựa khác chỉ có một tù nhân nhưng xe chở Sở trưởng lại có hai người.
Bạch Ly ủ rũ ngồi ở một góc, lưng quay về phía Tần Vô Duyên, tay ôm một chiếc gối hình Tần Vô Duyên.
Chẳng biết là cãi nhau chuyện gì với Sở trưởng.
Tần Vô Duyên tức giận mím môi. Cái gông trên cổ y thực ra đã bị y bẻ gãy vụn, sau đó mới lấy keo dán lại, trông không thể giả hơn.
Thái dương Tần Vô Duyên giật giật, y nghiến răng nghiến lợi hỏi Bạch Ly:
“Tại sao ngươi lại đến cái chỗ hỗn loạn này? Không phải ta đã nói với ngươi là đừng chạy lung tung rồi sao? Một việc đơn giản đến đứa trẻ 3 tuổi cũng hiểu mà tại sao ngươi không hiểu?”
Bạch Ly vẫn rúc trong góc xe ngựa, tay ôm cổ, uất ức trả lời:
“Chẳng phải người đã giao dịch với Thiên Đình Trưởng sao? Nếu người giúp ngài ấy tìm được Vị Vong Nhân người sẽ có thể ở lại nhân gian thêm 100 năm. Nếu không tìm được thì phải lập tức quay trở về Thiên Đình.”
“Ngày nào người cũng bận đến tối mắt tối mũi, cả tuần chả thấy bóng dáng người đâu. Con chỉ muốn giúp người nhanh chóng tìm được Vị Vong Nhân, như vậy người mới có thể yên tâm ở bên con.”
Bạch Ly do dự một hồi, lại nói thêm:
“Hơn nữa, sư phụ, năm đó người cũng từng dạy con, Không Được Nói Dối!
Khóe miệng Tần Vô Duyên giật giật, y lúng túng quay đầu đi.
“Tóm lại, tí nữa nếu nhìn thấy Phỉ Dung, ngươi phải ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ ta là được, dù sao ta cũng sẽ không chết…”
Bạch Ly hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời của Tần Vô Duyên:
“Nói dối! Cái gì mà “sẽ không chết”, kiếp trước chỉ ăn một nhát đao của Thái Tử, người đã chẳng có cơ hội chuyển kiếp!”
Cơn giận trong lồng ngực Tần Vô Duyên bùng lên, y gầm lên:
“Nghịch đồ, ngươi dám lén vào phòng của ta lúc nửa đêm lại còn không coi lời sư phụ ngươi ra gì. Năm đó ta nhận ngươi làm đồ đệ, chẳng thà nhặt một miếng thịt lợn về nướng ăn còn hơn.”
Hai người cãi qua cãi lại khiến cho người tỉnh táo đằng trước phải quay đầu, dở khóc dở cười khuyên giải.
“Hai vị thần tiên, xin hài ngài đừng cãi nhau nữa, chúng ta nghĩ cách thoát ra trước có được không?”
Tần Vô Duyên và Bạch Ly không hẹn mà cùng quay đầu hét vào mặt người đàn ông:
“Không thoát ra được.”
Tô Quân cạn lời: “……..”
Đến nước này rồi mà hai người đó vẫn công khai tán tỉnh nhau được.
Hơn nữa, bộ dạng này của Sở trưởng có lẽ là vừa đi cướp ngục.
Con ngựa dắt xe tù phi nước đại về phía Tô Quân, dù trên ngựa không có người nhưng Tô Quân cũng không dám mạo hiểm cứu họ.
Sở trưởng chịu để cho bọn chúng bắt, chắc cũng có lý do của ngài ấy.
Tô Quân đang chờ cơ hội. Ngay khi con ngựa đi qua cậu, cậu liền nhảy lên lưng nó, ghì lấy dây cương.
Con ngựa hoảng sợ nhảy lên, hý một tiếng thật dài. Thấy nó sắp bị lạc khỏi đội ngũ, Tiểu Long liền gầm lên:
“Đừng ồn nữa.”
Hiệu quả của tiếng gầm này vô cùng rõ ràng, con ngựa lập tức thu vó lại, im lặng tiến về phía trước, không dám tác oai tác quái nữa.
Tô Quân nắm lấy dây cương, mông cậu nhức nhối vì bị lưng ngựa va phải.
“Tiểu Long, ngươi còn có khả năng nói chuyện với động vật khác à?”
Tiểu Long thản nhiên đáp:
“Ta không nói chuyện được với bọn chúng. Ta chỉ tùy tiện hù dọa nó một chút thôi, ai ngờ nó thực sự nghe lời.”
Tô Quân: “…….”
Tần Vô Duyên ngồi trên xe nhíu mày hỏi:
“Tô Quân, tại sao ngươi lại ở đây?”
Tô Quân lo lắng nói:
“Sở trưởng, chuyện này không quan trọng, quan trọng là giờ mấy cái xe này muốn đưa chúng ta đi đâu.”
Bạch Ly vẫn ủ rũ trong góc xe, cậu nói:
“Đấu trường tỉ võ.”
Tô Quân nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Đấu trường gì cơ?”
“Chính là nơi quyết định sống chết bằng một trận đấu. Thắng thì vào vòng sau, thua sẽ bị ném vào một cái hố đầy kiếm và yêu quái.”
Tô Quân nhìn xa xăm, phía trước mù mịt cát, cậu trầm mặc một lúc lâu.
Đột nhiên có cảm giác không muốn đi tiếp nữa.
“Sao hai người lại bị bắt?”
Bạch Ly giải thích: “Những người vào thành cuối cùng cũng sẽ bị áp giải đến đấu trường tỉ võ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ta cố ý giết tên lính gác cổng thành để bọn chúng bắt, trở thành loại người thứ ba tham gia đấu trường tỉ võ.
“Người đến đấu trường tỉ võ có 3 loại. Loại thứ nhất là những người bình thường bị khống chế ý thức ở. Loại thứ hai là những con yêu quái hùng mạnh.”
“Loại thứ ba chính là tử tù. Bọn họ tỉnh táo và có ý thức nhưng bị gông cùm hạn chế khả năng hoạt động, cơ bản chính là những kẻ chịu đòn.”
“Quy cách tỉ võ thì ta vẫn chưa biết được.”
Tô Quân nhạy bén hỏi: “Ai đã khống chế ý thức của bọn họ?”
Tần Vô Duyên lạnh lùng đáp: “Cũng là yêu quái. Phỉ Dung đại khái cũng có liên hệ với đám yêu quái, hắn ta khó có thể một mình kiểm soát toàn bộ tòa thành dưới lòng đất này.”
“Bọn yêu quái ở Yêu giới có thể trực tiếp xem tình hình ở đấu trường tỉ võ và đặt cược.”
Tô Quân chợt nghĩ đến hình thức livestream ở nhân gian.
“…….”
Tiểu Long hiếm khi nghiêm túc nói: “Chết nhiều người như vậy, địa phủ không thể không biết. Khả năng duy nhất là Phỉ Dung đã dùng tất cả tuổi thọ mà hắn cướp được để duy trì mạng sống cho Úc Yến.”
“Phỉ Dung rất mạnh, nhiều năm trước hắn đã tập kích Sở trưởng Lục, sau đó lại có thể ẩn mình ở nhân gian hơn 100 năm. Mặc dù bây giờ không biết sức mạnh của hắn có còn như trước không, nhưng ít nhất cũng không kém Thái Tử.”
“Yếu điểm của tòa thành dưới lòng đất này có lẽ chính là tâm trận duy trì sinh mệnh. Ngươi đi báo với Sở trưởng Lục một tiếng, ta sợ không bảo vệ được ngươi.”
Quan trọng nhất là, y sợ nếu để Tô Quân bị thương, Sở trưởng Lục sẽ băm y ra thành trăm mảnh.
Tô Quân không do dự, lập tức nắm lấy thanh kiếm đeo trên cổ, gọi Lục Việt.
“Được.”
*
Thiên Đình, sở Giám Phạt
Sở phó Trần lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng khuyên ngăn.
“Sở trưởng, ngài thật sự phải đích thân đến tòa thành dưới lòng đất sao? Cứ để thuộc hạ đi là được rồi, không cần ngài đích thân…”
Lục Việt không đồng ý cũng chẳng phản đối, chỉ thờ ơ hỏi:
“Phỉ Dung còn có liên quan đến Yêu giới? Trong sở Giám Phạt có ai có thể đến Yêu giới một chuyến không?”
“Từ sau chuyện của Thái Tử, Thiên Đình và Yêu giới đã thỏa thuận không được tự ý xâm phạm lãnh thổ đối phương. Hay là… ngài thử hỏi em trai của ngài xem?”
Lục Việt cau mày, ngẩng đầu hỏi:
“Ngươi nói Lục Bất Quy?”
Sở phó Trần ra sức gật đầu, vì lương tâm cắn rứt nên cố tình hạ giọng:
“Chính là Lục Bất Quy.”
Lục Việt không thèm suy nghĩ đã lập tức phản đối:
“Nó không đáng tin.”
Lục Bất Quy, em trai ruột của Sở trưởng Lục, tài năng bẩm sinh, nghe nói đã mấy lần đột phá kinh lực trong mộng cảnh.
Chuyện này nằm ngoài khả năng của những tiểu tiên bình thường.
Mục tiêu duy nhất của cậu ta là vượt qua anh trai mình – Lục Việt.
Lúc còn nhỏ, ngày nào cậu ta cũng cầm một thanh kiếm đứng chờ trước cổng sở Giám Phạt.
Đợi đến khi Lục Việt ra liền chĩa kiếm vào Lục Việt, nói bằng chất giọng non nớt sặc hơi sữa:
“Ta muốn quyết đấu với ngươi! A, họ Lục kia, ngươi dám coi thường bổn tiên! To gan!…”
Lục Việt lạnh lùng dịch chuyển trở về đại điện, chỉ để lại Lục Bất Quy một bụng tức giận hét lên:
“Họ Lục kia! Ngươi lại trốn ở trong đấy! Cút ra đây cho ta!”
Sau đó Lục Bất Quy bị bắt đến Yêu giới, linh lực tu tiên của cậu ta bị phá hủy, tất cả tu vi biến mất chỉ trong một đêm.
Nhưng Lục Bất Quy chỉ tuyệt vọng trong giây lát, sau đó liền lấy lại tinh thần bắt đầu tìm hiểu phép thuật ở Yêu giới.
Bây giờ cậu ta đã trở thành một lão đại truyền kỳ ở Yêu giới cũng là người có triển vọng nhất được Thiên Đạo công nhận.
Chúng tiên ở Thiên Đình đều phục sát đất Lục Bất Quy.
Sở phó Trần biết hai anh em này là kiểu khẩu xà tâm phật, bèn cố gắng thuyết phục:
“Sở trưởng, Yêu giới… chúng thật thực sự không tiện đến.”
Lục Việt càng cau chặt mày
“Được rồi, ta sẽ hỏi nó rốt cuộc mọi việc là như thế nào.”
Sở phó Trần còn chưa kịp trút bỏ gánh nặng trong lòng đã chợt nhìn thấy lông mày Lục Việt dãn ra, ánh mắt trở nên dịu dàng, giọng điệu cũng điều chỉnh nâng lên mấy tone.
Y lập tức đoán ra được.
Chắc chắn là tiểu Nguyệt Lão gọi đến rồi.
Lục Việt xoay người, dịu dàng hỏi:
“Tiểu Quân, có chuyện gì thế?”
Tô Quân vừa quan sát phía sau vừa tranh thủ báo tình hình cho Lục Việt.
“A Việt, em vừa phát hiện một tòa thành dưới lòng đất, tòa thành này có thể chính là nơi ẩn giấu linh trận duy trì sinh mệnh của Phỉ Dung…”
Tô Quân còn chưa nói xong đã nghe thấy Bạch Ly hét lên:
“Cái thứ đen sì sau lưng ngươi là gì vậy?”
Tô Quân bất giác quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng sau lưng, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Đó là hàng ngàn hàng vạn con đại bàng.
Bọn đại bàng toàn bộ đều biến trở về nguyên thân, sải đôi cánh đen dài, hung ác nhìn bọn họ, giữ vững đội hình nhanh chóng tiếp cận bọn họ.
Con đầu đàn vô cùng to lớn, đôi cánh sải dài hàng trăm mét, gần như che khuất mặt trời.
Khoảnh khắc đội đại bàng xuất hiện, vô số tiếng gầm từ trên trời vọng xuống.
“Mau lên! Mau bắt lấy đám cẩu thần tiên kia!”
“Làm cho mặt đất trở nên gồ ghề hơn đi, không để bọn chúng trốn thoát.”
“Đám đại bàng đó chưa ăn đủ thịt người hay à, sao bay chậm như rùa vậy? Ta đi bộ còn nhanh hơn bọn nó bay.”
Niềm tự hào của đại bàng bị chế nhạo, bọn chúng lập tức tăng tốc lên gấp hai lần.
Tô Quân thậm chí còn nghe thấy tiếng đập cánh phần phật ngay trên đỉnh đầu mình.
Tần Vô Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt tái đi.
Yêu quái ở Yêu giới không chỉ có thể nhìn thấy đấu trường tỉ võ mà còn có thể quan sát được hết tình hình ở tòa thành này.
Ở thế giới mà người khác tạo ra này có rất nhiều biến số không thể nắm bắt được.
Ví dụ nếu linh lực không đủ, rất nhiều phép thuật sẽ không thể thi triển được.
Hoặc là địa hình của thế giới này có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nếu không thành thạo trong việc kiểm soát không gian thì có thể đột nhiên rơi xuống hố sâu bất cứ lúc nào.
Tô Quân còn đang loay hoay tìm cách trốn thoát thì liền nghe thấy giọng nói trầm ổn của Lục Việt phát ra từ chiếc vòng cổ.
“Tiểu Quân, anh ở đây.”
“Còn nữa, Long Dự, ngươi có thể khôi phục nguyên thân rồi.”
Đã rất lâu rồi Tiểu Long không nghe thấy cái tên này.
Nó lập tức đứng dậy, hừng hực khí thế như được bơm máu gà, móng vuốt chạm nhẹ vào ngực, ngạo nghễ gầm lên
“Mấy thứ rác rưởi này, ta chưa từng để vào mắt.”
Một giây sau, một luồng sương trắng từ vai Tô Quân bay ra, Tô Quân chợt cảm thấy vai mình nhẹ đi. Sau đó giữa khoogn trung đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng vàng chói mắt.
Trong luồng ánh sáng chói lóa khiến người ta không thể mở mắt, một tiếng rồng ngâm trầm thấp như vang vọng từ thời cổ đại.
Đôi mắt của Tiểu Long từ từ mở ra, đôi mắt rồng màu vàng nhạt như ẩn chứa một ngọn lửa đang bốc cháy.
Trên bầu trời dường như có thêm hai vầng mặt trời rực cháy.
Nó liếc nhìn đội đại bàng.
Đội đại bàng dường như cảm nhận thấy có gì đó không ổn, con đầu đàn khựng lại một giây, sau đó quay đầu bay vào tòa thành.
Móng vuốt của rồng đột nhiên xé toạc vầng hào quang, vươn ra tóm lấy con đại bàng đầu đàn.
Con đại bàng đầu đàn tuyệt vọng giãy giụa như một con gà sắp bị cắt tiết, nhưng nó chỉ có thể phản kháng một cách yếu ớt trước khi bị Tiểu Long cho vào miệng nuốt chửng.
Đuôi rồng to lớn quét qua không trung, quét sạch tất cả đội đại bàng xuống đất.
Từng chiếc vảy rồng trên người Tiểu Long bốc cháy, thiêu đốt tất cả những con đại bàng dám lại gần nó.
Sau khi nuốt chửng một đám đại bàng, Tiểu Long đột nhiên nhổ ra một nhúm lông đại bàng.
“Một đám phế vật, cả người chỉ có lông và xương, thịt dai nhanh nhách lại còn chát, khó ăn chết đi được.”
Tô Quân: “…….”
Nếu không phải một câu chán ghét “Thịt quá chát” thì Tô Quân còn nghĩ Tiểu Long khôi phục lại nguyên thân sẽ trở thành một con rồng uy nghiêm.
Lúc còn ở Thiên Đình, Tiểu Long luôn sống trong hình hài nhỏ bé, hậu quả của việc bị giam cầm quá lâu là nó đang bắt đầu tùy ý duỗi cơ thể khổng lồ của nó ra.
Cái thế giới ảo này sắp bị thân hình khổng lồ của nó phá hủy rồi.
Nhưng trước khi phá hủy linh trận duy trì mạng sống bọ họ phải tìm được những quyển sổ Vận Mệnh đã bị đánh cắp.
Tô Quân hét lên: “Tiểu Long, xuống đây.”
Tiểu Long không miễn cưỡng thu nhỏ thân hình lại, quay trở về xe ngựa. Nó còn không quên bắt thêm mấy con đại bàng để ăn vặt trên đường.
Tần Vô Duyên nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ hỏi:
“Tô Quân, đây không phải là con rồng của Sở trưởng Lục sao?”
“Đúng.”
“Sở trưởng Lục cử con rồng này đến bảo vệ ngươi?!”
“…Đúng.”
Tô Quân còn không quên bổ thêm một đao: “Còn nữa, Sở trưởng, thật ra Lục giám ty chính là Sở trưởng Lục.”
Tần Vô Duyên hiếm khi không xử lý được lượng thông tin từ một câu nói.
Y suy nghĩ một hồi, khuôn mặt càng ngày càng đen.
…Chẳng trách…chẳng trách.
Những câu hỏi mà y nghĩ mãi không thông cuối cùng cũng có đáp án.
Chỉ là câu trả lời này quá tàn khốc.
Tàn khốc đến nỗi khiến y muốn quay ngược thời gian, ngăn cản mình làm ra những chuyện ngu ngốc.
Yêu quái ở Yêu giới nhàn nhã ngồi nhìn tòa thành từ trên cao, những lời nói châm biếm xé tan bầu trời, lọt vào tai họ.
“Đội đại bàng quả thực quá yếu, ngay cả một con rệp cũng dễ dàng nghiền nát bọn chúng, đơn giản đến mức bọn chúng không có thời gian phản kháng.”
“Đã đến lúc rút ngắn quãng đường để bọn chúng tiến vào đấu trường, đến lúc đó nhất định sẽ bắt bọn chúng phải đổ máu.”
Ngay khi người xem vừa dứt lời, mặt đất liền rung chuyển dữ dội, một tòa nhà cao chót vót đột nhiên xuất hiện ở khoảng trống trước mặt.
Ngựa không hề nhúc nhích nhưng đấu trường lại đang tiến đến gần bọn họ.
Đấu trường tỉ võ đang ở ngay trước mắt.
Chết chóc và tuyệt vọng cũng đang ở rất gần.