Chương 53: Lâm Thành đã đến
Sáng sớm, có hai con chim hỷ tước đứng trên cành, tiếng chim hót lanh lảnh lẫn với làn sương sớm. Tạ Lăng Du dậy rất sớm, thảnh thơi ngồi trong đình viện với Lộc Hồi trò chuyện về tình hình dịch bệnh.
Lộc Hồi đem nôi đến, còn tri kỷ đem theo một túi thuốc nhỏ đuổi côn trùng. Tạ Lăng Du rất cảm kích, sau khi chào hỏi với hắn xong thì lặng lẽ vào phòng, cẩn thận đặt đứa bé vào trong nôi, nhẹ tay nhẹ chân đẩy đến bên cạnh Thanh Khâu Quyết đề phòng bất trắc.
Tiểu A Túc ngủ rất ngoan, cái miệng nhỏ mấp máy nhưng cũng không tỉnh. Tạ Lăng Du khẽ cười, ngước lên nhìn thấy dưới mắt Thanh Khâu Quyết có màu xanh nhàn nhạt. Hắn nhíu mày nhìn một chút, thầm buồn bực nghĩ.
Bọn họ đã ngủ sớm nhiều ngày thế rồi mà sao Thanh Khâu Quyết vẫn cứ trông như không được nghỉ ngơi tử tế vậy?
Tạ Lăng Du tuy lấy làm lạ nhưng giờ đang có khách nên cũng không nghĩ nhiều nữa, lắc đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Trong lầu chư vị lang trung đều đang khêu đèn đánh đêm, tranh thủ từng giây từng phút cho phương thuốc.
Hai người ở tiền viện trò chuyện rất nhiều. Ý của Lộc Hồi là đã hình thành được phương thuốc, chỉ là trong đó có mấy vị thuốc rất khó tìm, cũng khó có thể chắc rằng sẽ có hiệu quả với tất cả mọi người.
Nhưng theo tình hình hiện tại thì đó đã là tin tốt nhất.
Lộc Hồi hiện đang bận chuyện trấn tây, không tiện ở lại lâu. Hai người vội cáo biệt, để lai mình Tạ Lăng Du đứng khoanh tay, trầm tư nhìn về phía chân trời rộng lớn không mây.
Hắn đang ở trong viện của Lưu phủ nhưng cũng không khó để tưởng tượng ra sự náo nhiệt ở bên ngoài. Hôm nay là ngày thứ ba của kỳ hạn ba ngày, các gia đình từ sớm đã xếp hàng dài nhận thuốc.
Gia đình bị chia xa hai nơi có lẽ bọn họ hàng ngày rảnh rỗi sẽ ở trước cửa sổ nhìn về phía trấn tây, người ở trấn tây có lẽ cũng nhìn qua khe cửa hướng về phía đông. Đầu đường cuối ngõ đều là người thân của bọn họ, rõ ràng là gần như vậy nhưng cũng là xa như vậy.
Thật giống như hắn nhìn thấy bức tranh của mẹ ở trong thư phòng của cha, chỉ có thể tưởng tượng dung nhan của mẹ trong đầu, có gặp mấy lần trong mơ nhưng chung quy cũng chỉ là gió thoảng mây trôi.
Nhớ mong… Đó là người quan trọng không ở bên cạnh mình, đành phải lại đắm chìm vào quá khứ. Rõ ràng đó chỉ là một giấc mộng mơ hồ nhưng lại khiến người ta chua xót hấu tim.
Cho nên, chỉ có cảnh đẹp nắm được trong tay mới không biến mất.
“Đờ ra đấy làm gì thế?” Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến. Suy nghĩ của Tạ Lăng Du bị quấy nhiễu, vì tâm trạng đang trùng xuống nên cũng không có động tác gì.
“Tiểu A Túc đâu rồi?” Tạ Lăng Du nhìn về phía sau, chỉ thấy hai người phụ nữ dáng người đẫy đà một trước một sau đi vào, theo bản năng tiến lên phía trước một bước.
“Đừng lo, họ là bà vú”. Một bàn tay to lớn thon dài ấm áp giữ chặt lấy cổ tay hắn. Tạ Lăng Du theo bản năng tránh một chút nhưng không tránh được còn bị kéo cho loạng choạng một phát, lưng đụng vào một cái ôm rắn chắc.
Người này hẳn là đã tập võ nhiều năm, nhịp tim đều đặn mạnh mẽ, có thể cảm nhận được dưới y phục của y là một lớp cơ bắp mỏng, không vạm vỡ như nam nhân bình thường mà lại mảnh khảnh rắn chắc.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tạ Lăng Du.
Sau đó hô hấp của hai người đều cứng đờ. Tạ Lăng Du trở tay đá một cước, Thanh Khâu Quyết không né, kêu lên một tiếng.
Tạ Lăng Du vuốt lại vạt áo bị lộn xộn, ngẩng đầu bất đắc dĩ hỏi: “Huynh kéo ta làm cái gì?”
Yết hầu Thanh Khâu Quyết lên xuống, vuốt ngực, lạnh nhạt nói: “Sợ ngươi xông vào đấy, không tiện”.
Tạ Lăng Du đang định nói thì lại nghe thấy người này nói tiếp: “Trưa nay Lâm Thành sẽ đến. Người này tâm cơ khó lường, đáng tiếc là cá mè một lứa với Trọng Lục, y hệt cái tật nghi bậy nghi bạ”.
Tạ Lăng Du bỏ hẳn chuyện định nói, tính toán thời gian thì chắc lúc này bá tánh trong trấn đều đến trấn tây thăm người nhà cả rồi.
“Lâm Thành dẫn theo bao nhiêu người?” Tạ Lăng Du dè dặt hỏi. Y hẳn là ít nhiều gì cũng hơi biết về người này, là một kẻ vừa thâm hiểm tàn nhẫn vừa lẳng lặng, vừa biết kiên nhẫn vừa có dã tâm.
Lúc trước ông chỉ là phó tướng của Trọng Sâm điện hạ mà hiện giờ lại rất vẻ vang, ỷ vào sự sủng ái của Trọng Lục mà làm việc cũng huênh hoang hơn.
Thanh Khâu Quyết hiểu ý của hắn, im lặng tính toán, hơi khinh bỉ nói: “Biết thì còn bảo là ông ta đi áp giải lương thảo, không biết còn tưởng hắn định đi giết người diệt khẩu”.
Tạ Lăng Du bất mãn cau mày: “Đúng là một cái giá lớn. Dù có là bệ hạ đích thân đến cũng không nên khua chiêng gõ chống như thế”.
Xì, đúng là không biết ngượng. Rõ ràng là định ra oai phủ đầu trả thù hắn đây mà. Hôm đó ở trên điện thằng con mình không biết cố gắng thế mà lại đổ lên đầu hắn.
Tạ Lăng Du trầm mặt. Vẻ ngoài hắn tuấn tú, biểu cảm kiểu này khiến người ta cảm thấy vững vàng có thể dựa dẫm. Dường như trong lòng hắn đã sớm quyết định, Thanh Khâu Quyết nhìn khuôn mặt hắn, một lúc lâu sau thì quay đầu đi khẽ cười một cái.
Chắc chắn là đang thầm chửi người ta đây mà.
Tạ Lăng Du không tiện đưa Tiểu A Túc theo, đành phải gửi đứa bé cho bà vú trong phủ. May mà hai bà vú đều là người đã qua tuyển chọn kỹ càng, tính tình tốt mà còn rất biết các dỗ trẻ, Tiểu A Túc cũng không bài xích họ.
Tạ Lăng Du giờ mới yên tâm.
Bọn họ cũng không vì Lâm Thành mà nháo nhào lên. Tạ Lăng Du cứ như ngày thường đi đến gác mái chỗ các lang trung tụ tập thì bất ngờ phát hiện phía trước thế mà lại có bảng hiệu, bảng vàng đề chữ – Hành y giúp đời.
Trong lòng Tạ Lăng Du bỗng nhiên gợn sóng, thoáng liếc qua Thanh Khâu Quyết lặng thinh không nói gì. Đây chắc chắn là bút tích của hắn.
Chỉ là hắn chưa bao giờ hiểu rõ Thanh Khâu Quyết rốt cuộc là người như thế nào.
Khi thì tùy ý làm bậy, kiêu ngạo lại biết tính kế. Khi thì lạnh lùng xa cách như không có gì có thể lọt được vào mắt y, cũng không để ý chuyện gì. Khi thì vững vàng đáng tin cậy khiến người khác tin phục. Khi thì lại khiến người ta không đoán được, cả người đều tỏa ra hơi thở thần bí…
Y dường như có rất nhiều mặt.
Nhưng một người như vậy lại nhớ chuyện đút cho trẻ con ăn và làm giường cho nó, sẽ lén sai người gắn bảng hiệu “Hành y giúp đời” cho cái gác mái không to cũng không nhỏ này, vì chính danh của bọn họ.
Những chi tiết này ghép lại thành một Thanh Khâu Quyết dịu dàng tinh tế, một Thanh Khâu Quyết mà hắn chưa hiểu được.
“Huynh…” Tạ Lăng Du nhìn về phía Thanh Khâu Quyết, không nhịn được định nói gì đó nhưng lúc đụng phải đôi mắt phượng trong trẻo của đối phương thì lại biến thành một nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn buông ống tay áo, không nhìn ánh mắt thắc mắc của Thanh Khâu Quyết nữa mà đi thẳng vào gác mái.
Tạ Lăng Du cảm thấy thoải mái.
Thôi vậy, dù y có là người như thế nào thì hỏi ra được cũng đâu có ý nghĩa gì? Thay vì nghe lời người ta nói thì chi bằng tự mình trải nghiệm, từ từ tìm hiểu.
Chỉ là không biết tại sao lại đột nhiên muốn đi tìm hiểu một tên phiền toái như vậy, không hiểu nổi như hồi trước trong lòng vẫn cứ mong được Thanh Khâu Quyết xưng huynh gọi đệ vậy.
Như thường lệ đi quanh gác mái một vòng. Những lang trung này cũng đã không còn câu nệ nữa, coi bọn họ như người trong nhà. Sách y trong phòng bay tứ tung lại khiến người ta không có chỗ đặt chân. Thảo dược khô cong queo bị vứt lung tung, dưới mái hiên đã bắt đầu có một lớp mạng nhện mỏng dính những con côn trùng bất hạnh bay ngang qua.
Tạ Lăng Du nhìn mà giật giật mí mắt, nhưng thấy dáng vẻ liều mạng đối phó với dịch bệnh của bọn họ thì cũng chẳng nói gì. Râu của lão lang trung mấy ngày nay dường như lại bạc hơn nhiều, vị lang trung như thổ phỉ cũng càng nóng tính hơn. Cũng may chuyện phương thuốc có tiến triển khiến bọn họ thư thái hơn.
Tạ Lăng Du hôm nay không đến trấn tây được, cũng không cần đi giúp đỡ bá tánh nên đành phải lại khoác giỏ thuốc lên đến núi Lạc Mai hái thuốc với Thanh Khâu Quyết. Hai người xoay người lên ngựa, dọc theo hướng mặt trời lặn mà đi.
Ở một góc khuất.
“A Tùy ơi… A Tùy? Ngươi đờ ra đấy làm gì vậy, gọi ngươi bao nhiêu câu rồi, này… cho ngươi cái này, đưa đến trấn tây lẹ đi”. Một nam nhân trẻ tuổi ăn vận như người hầu gọi người thiếu niên, vẻ mặt bất đắc dĩ.
A Tùy vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu liên tục xin lỗi, không quan tâm người ta có đáp lại hay không liền xoay người chạy đi. Tên hầu bối rối lẩm bẩm mấy câu: “Hôm nay thằng nhóc này sao thế nhỉ…”
Hắn mặc áo vải thô, vội vã chạy trên đường cũng không ai để ý. Chẳng ai nhìn thấy sắc mặt trắng bệch và đôi tay cứ không ngừng run rẩy của hắn, miệng thì cứ nói xin lỗi mãi, cũng không biết là xin lỗi ai nữa.
“A…” Tạ Lăng Du xoa xoa cổ, kêu than một tiếng. Hắn lảo đảo lắc lư cưỡi ngựa, phía sau là giỏ thuốc đã đầy, miệng cứ lải nhải: “Mấy ngày nay ta sắp nhận diện hết được đống thảo dược đấy rồi”.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ. Tạ Lăng Du lập tức quay đầu nhìn chằm chằm y, cảm thấy chẳng có lời gì tốt lành. Ai ngờ hôm nay người này lại không hơn thua, khen: “Tạ huynh thiên phú dị bẩm, thật khiến người ta ghen tị”.
Tạ Lăng Du được khen thì sửng sốt, còn chưa kịp lên tiếng thì thấy người này đột nhiên kẹp bụng ngựa. Con ngựa liền hí vang một cái, tay áo tung bay, người đó quay đầu lại nhìn hắn.
Tạ Lăng Du ngẩn người, chỉ nhìn thấy đôi mắt phượng diễm lệ của y mỉm cười.
“Đã quá trưa, sắp muộn rồi”.
Âm thanh theo gió truyền đến bên tai. Tạ Lăng Du sau khi hoàn hồn thì cũng giục ngựa theo sau. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, đuôi ngựa lúc chạy nhay phất lên, không cẩn thận đụng phải hơi thở khác lạ.
Đã quá trưa, người của Lâm Thành cũng đã đến mà chẳng rõ làm sao bản thân Lâm Thành lại vẫn chưa đến. Binh lính vây quanh trấn nhỏ, lúc Tạ Lăng Du chạy tới đã là không khí giương cung bạt kiếm.
Tôn Kiềm đặt tay trên thân kiến, giữa mày toát ra sự lạnh lẽo. Mạnh Nghị lúc nào cũng ngây ngốc mặt cũng trầm mặt xuống, đứng ở bên cạnh Tôn Kiềm đối chất với binh sĩ ở phía trước.
Tạ Lăng Du và Thanh Khâu Quyết đều hiểu rõ, đây rõ rằng là đang cố tình làm bọn họ khó xử. Tạ Lăng Du thầm lạnh lùng cười, trên mặt lại là nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, ngón tay phất quạt xếp cắt ngang bầu không khí căng thẳng này.
Hắn nở một nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn quanh một vòng xong sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Vị tướng tiên phong hơn nhếch khóe miệng, nghĩ kỹ đi rồi trả lời.
Ai ngờ sắc mặt Tạ Lăng Du đột nhiên biến đổi, vội kêu lên: “Sao lại không thấy Lâm tướng quân đâu vậy?’
Trong lòng vị tướng lĩnh kia thầm nói quả nhiên đúng như ta đoán, cười tủm tỉm nói, giọng điệu không hòa hảo lắm, hơi có ý khinh thường: “Tướng quân của bọn ta…”
Chỉ là câu sau hắn còn chưa nói khỏi miệng đã bị Tạ Lăng Du cắt lời. Tạ Lăng Du tiến lên một bước, lo lắng hỏi: “Trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, thương thế của tướng quân thế nào rồi? Lâm tướng quân anh minh thần võ, nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không để thuộc hạ đi trước…”
Tạ Lăng Du nói, ánh mắt hiện lên sự thương tiếc và áy náy, nghẹn ngào mấy cái: “Ngươi nói thật đi, Lâm tướng quân… Lâm tướng quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trấn trên đều là lang trung cả, các ngươi không cần lo!”
Vị tướng lĩnh kia lập tức á khẩu không trả lời được như bị nghẹn ở cổ, trên trán toát cả mồ hôi, định lên tiếng nhưng lại bị cắt ngang.
“Chẳng lẽ… Lâm tướng quân đã?” Tạ Lăng Du nhỏ giọng hỏi như thể sợ kích động đến những kẻ đáng thương này.
Vị tướng lĩnh kia vốn là một người nóng tính, hai mắt lập tức quắc lên, đang định nổi giận thì phía sau liền truyền đến một tiếng ho khẽ.
“Đa tạ Tạ công tử nhớ mong, sức khỏe ta rất tốt”.
Giọng nói trầm ổn vang lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía âm thanh truyền đến. Người đến mặc áo gấm màu đen, trên trán có vết sẹo dài bằng nửa ngón tay, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo.
Chính là Lâm tướng quân.