Chương 38: Đi công tác
307
Có lẽ là do gần tới tình tiết sự nghiệp gặp trắc trở, dạo này Cố Văn Tranh rất bận, ngay cả tối về nhà cũng phải xử lý văn kiện.
Anh đeo mắt kính gọng kim loại, ôm laptop ngồi bên cạnh tôi.
Cố Văn Tranh không cận thị, chắc đeo kính phòng ánh sáng từ laptop khi dùng vào buổi tối.
Anh ngồi thẳng lưng, tập trung nhìn màn hình laptop, dáng vẻ nghiêm trang như khổ hạnh.
Lần đầu tiên tôi thấy Cố Văn Tranh mang mắt kính làm việc, khác hoàn toàn với trạng thái ngày thường của anh.
Không nói cái khác, anh đeo mắt kính thật giống như một tên lưu manh có trí thức mà cư dân mạng nói, cho dù là người không cuồng mắt kính như tôi cũng không kiềm được nhìn thêm vài lần.
Không biết có phải công việc gặp vấn đề không mà anh nhíu mày, gương mặt lạnh xuống, ngay cả tôi ngồi bên cạnh cũng nhận ra tâm tình anh không được tốt.
Cảm thấy ngồi đây quấy rầy anh làm việc, tôi nhẹ nhàng dịch qua chỗ khác, sau đó tập trung nhìn video trong tablet, không chú ý bên kia nữa.
Trên vai truyền đến cảm giác nặng nề, lỗ tai bị ai đó nhẹ hôn, tôi nghiêng mặt nhìn Cố Văn Tranh, anh không còn lạnh nhạt như hồi nãy, chỉ có đôi mày nhíu bại lộ cảm xúc anh không được tốt cho lắm.
Khi tôi mở miệng định nói gì đó thì anh rầu rĩ nói: “Ngày mai phải đi công tác, cuối tháng ba mới về.”
Ồ, hoá ra là phải đi công tác mười ngày.
Cố Văn Tranh nói xong thì ôm lấy tôi từ phía sau, hơi thở ấm áp phả sau tai làm tôi ngưa ngứa, thế nên tôi nghiêng đầu né tránh.
Thật kỳ lạ, sao tôi lại có cảm giác anh đang làm nũng vậy?
Không xác định, thử thăm dò xem.
Tôi xoay người tránh khỏi cái ôm ấm áp, nâng mặt hôn môi anh một cái, thấy biểu cảm anh khẽ thay đổi, lại trao đổi một nụ hôn sâu.
Nhìn chăm chằm vào vẻ mặt nhẹ nhõm khi được hôn môi, suy đoán ban nãy của tôi được chứng thực, yêu tinh bám người Cố Văn Tranh không vui vì phải xa nhau mười ngày.
Tôi sung sướng vì ý nghĩ này, cười nói: “Mười ngày mà thôi, chúng ta có thể gọi điện thoại mỗi ngày.”
Ánh mắt Cố Văn Tranh dần dần trở nên nhu hoà, anh nhoẻn miệng cười, nghiêng người cúi đầu hôn lên khoé miệng tôi.
Nghĩ ngày mai anh phải đi công tác, tôi đè lại tay anh cách một lớp quần áo, cảm thấy có thể buông thả một hôm.
Tuy lăn lộn người ta không tốt lắm, nhưng đúng là tôi có ý như vậy đấy.
Tôi dời mắt khỏi gương mặt đeo kính của anh, thì thầm bên lỗ tai nhiễm đỏ của anh.
308
Tôi giữ tay chuẩn bị tháo mắt kính của Cố Văn Tranh, ngầm bảo anh giữ nguyên.
Anh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn tôi, con người đen loé lên, như hiểu ra gì đó.
Giơ tay đẩy mắt kính, sau đó xoa nắn, ngoan ngoãn hé miệng.
Cái gọi nợ nhiều rồi quen chính là tôi cảm thấy mình có quá nhiều ham mê trong lòng Cố Văn Tranh, thêm một cái cũng chả sao.
Ta giơ tay che khuất gương mặt nóng lên của mình, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thực tiễn thì hơi khó.
Cho dù là bản thân chủ động nói ra, nhưng nó vẫn khiến người ta xấu hổ.
Không thể không nói, từ trên cao nhìn Cố Văn Tranh mang mắt kính rất kích thích.
Nhất là khi thấy vẻ mặt dịu dàng của anh, biểu cảm vẫn lạnh nhạt không thể xâm phạm, tựa như hoàn thành công việc hàng đầu.
…
Tôi tự kỷ luật mình, sao có thể làm bẩn mất kính của người ta chứ?
309
Ăn sáng xong, nghỉ một chút trước khi đến trường, tôi nhìn chằm chằm vào cuộc gọi trên màn hình rồi lâm vào trầm tư.
Tuy tôi có nói có thể gọi điện thoại mỗi ngày, nhưng cùng lắm là một cuộc gọi trước khi đi ngủ thôi, Cố Văn Tranh lại một ngày gọi ba bận…
Cố Văn Tranh: “Chú Trương sẽ sắp xếp thời gian tới dựa theo thời khoá biểu của em, nhớ ăn sáng.”
Tôi: “Vâng, em biết rồi.”
Hôm qua tôi không có tiết nên không ăn sáng, không tới nỗi đó chứ?
Cố Văn Tranh lại tiếp tục nói: “Hơn nữa sắp tới rét tháng Ba, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch cực lớn, nhớ mặc áo khoác đến trường.”
Tôi:.
Rốt cuộc trong lòng anh tôi đã đến nông nỗi nào rồi?
Trở tay chụp một bức ảnh ăn mặc hôm nay rồi gửi qua, tôi mở miệng nói: “Sẽ ăn sáng, sẽ mặc thêm quần áo khi lạnh, trời mưa không chỉ tránh mưa mà còn bung dù… Cố Văn Tranh, em đã trưởng thành rồi.”
Cố Văn Tranh im lặng hồi lâu, lâu đến mức tôi phải nhìn đồng hồ, thầm nghĩ nếu anh không nói gì nữa thì tôi sẽ đến trường.
Anh khẽ thở dài, chất giọng dịu dàng truyền tới từ bên kia: “Anh biết… An An, anh chỉ muốn tìm lý do trò chuyện vài câu với em.”
Tôi khô khan “ồ” một tiếng, sau đó vội vàng nói: “Em đến trường”, rồi cúp máy.
Đệt, rốt cuộc anh học những từ này ở đâu, dẻo miệng thì hay lắm à?
Tôi dùng mu bàn tay áp lên khuôn mặt nóng bừng của mình, âm thầm mắng bản thân.
Phương Nghi An, không phải chỉ là lần đầu tiên yêu đương sao, mày chỉ có tí tiền đồ này!?
310
Để tránh cho Cố Văn Tranh có cớ nói những lời không phù hợp với tính cách, tôi bắt đầu chủ động kể vài chuyện thú vị trong trường.
Từ Lý Ôn Từ lấy cớ cho thêm điểm quá trình mà bắt tôi sửa bài tập giúp cho tới lớp chúng tôi có một nam Alpha cùng lúc quen ba bạn trai với ba giới tính khác nhau đang nằm chiễm chệ trên trang chủ diễn đàn.
Ban đầu hai chúng tôi chỉ gọi điện thoại cho nhau, hiện giờ đã biến thành rảnh rỗi tán dóc trên WeChat.
Thấy màn hình di động sáng, tôi nhìn giáo viên đang viết bảng, thầm mặc niệm lát nữa rồi chép, sau đó lấy di động ra gõ.
Cố Văn Tranh: Từ cửa Tây toà thí nghiệm đi thẳng quẹo trái, có lẽ đã tới mùa hoa lê nở.
Tôi: Ok.
Ta: Mèo con bắn tim.jpg
Cố Văn Tranh: Mèo con làm nũng.jpg
Chuyện là vầy, trước khi đi học tôi có hỏi anh xem có chỗ nào thích hợp lấy cảnh để hoàn thành bài tập môn nhiếp ảnh tự chọn không.
311
Nghe thấy chuông tan học vang lên, tôi quay đầu nói với Từ Tỷ: “Muốn ra sau toà thí nghiệm ngắm hoa lê không, thuận tiện làm bài tập môn nhiếp ảnh luôn.”
Từ Tỷ giật mình, khoé miệng co rút, nhìn tôi bằng ánh mắt cạn lời, “Đại ca à, không bằng mày rủ tao đi ăn khuya đi, nghĩ sao đêm hôm rủ đi ngắm hoa vậy ba?”
Ối, tôi quên mất hôm nay mình học tiết tối.
Tôi mím môi, vờ như không có việc gì: “Tao nói là trưa mai, giờ đi ăn lẩu cay không?”
Từ Tỷ: “Chắc là ok đó, đi.”
312
Hôm sau, sau khi cùng Từ Tỷ đi hoàn thành bài tập chụp ảnh, tôi thuận tay gửi ảnh chụp được cho Cố Văn Tranh.
Có lẽ đang xem di động, anh rep rất nhanh.
Cố Văn Tranh: Chụp rất đẹp.
Cố Văn Tranh: Mèo con rải hoa.jpg
Tôi bị meme mới trên giao diện WeChat chọc cười, không ngờ ngoại trừ lưu meme của tôi, Cố Văn Tranh còn biết tự tìm meme cho mình.
Giọng điệu trêu ghẹo Từ Tỷ đánh gãy suy nghĩ dần bay xa của tôi.
“Chà, Phương Nghi An, dạo này sao rồi, có gì hay không chia sẻ với?”
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nhiều chuyện kia, tôi nghĩ nghĩ, đáp bừa: “Không có, có thể có chuyện gì được.”
Từ Tỷ bật cười, sáp tới kề vai tôi, “Ù ôi, chưa thu lại nụ cười kìa, còn nói không có, không biết là thằng nào ngày thường nghiêm túc nghe giảng tất cả các môn trừ toán cao cấp vậy mà dạo này tiết nào cũng xem điện thoại.”
Tôi:?
Ủa tên này không bấm điện thoại đi, quan sát tôi làm gì?
Tôi tóm lấy cánh tay đang quàng vai mình, cố ý dùng giọng điệu mắc ói: “Từ Tỷ, tao nhớ mày mới chia tay tháng trước mà, quan sát nghiêm túc như vậy có phải muốn chuyển sang yêu tao không?”
Từ Tỷ nghe vậy ra vẻ buồn nôn, trợn mắt trắng, “Biến biến, tao chơi game xong trùng hợp thấy mày đang nhắn tin, ai rảnh quan sát mày, với hôm qua bọn tao làm lành rồi.”
Tôi hỏi tiếp: “Không phải mày nói không ăn cỏ cũ à?”
Nghe Từ Tỷ bắt đầu kể chuyện mình với bạn trai, tôi lặng lẽ giơ ngón cái dưới đáy lòng, sinh vật đơn bào thật dễ dụ.
313
Cảm giác trong nhà thiếu một người thật khó tả, ngoài không quen ra còn hiu quạnh nữa.
Trước đây Cố Văn Tranh đi công tác cùng lắm chỉ hai ba ngày, đây là lần đầu tiên chúng tôi tách nhau lâu như vậy.
Tôi vừa ăn bánh flan vừa nấu cháo điện thoại với Cố Văn Tranh.
Hai chúng tôi kể những chuyện thú vị của mình như thường, sau đó tôi đặt điện thoại xuống, câu được câu không chuyện trò.
Quen ăn bánh ngọt được chế biến từ đường đặc biệt rồi, nay ăn đường bình thường lại thấy ngán ngán.
Tôi nhíu màu, vô thức lẩm bẩm: “Ngọt quá.”
Cố Văn Tranh hỏi: “Cái gì ngọt?”
Tôi: “Không, chỉ là lâu rồi không ăn bánh flan làm bằng đường thường.”
Cố Văn Tranh nghe xong thoáng im lặng, sau đó mở miệng nói: “Có lẽ tối mai anh sẽ về.”
Sớm hơn hai ngày trong dự kiến, tôi thuận miệng hỏi: “Bận xong rồi?”
Bên kia im lặng một hồi, chất giọng thanh lãnh mới truyền đến, “Nhớ em.”
Đôi khi Cố Văn Tranh thật biết cách làm tôi nghẹn họng, anh luôn giẫm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng tôi.
Tôi nhẹ giọng nói: “Chờ anh về.”
314
Sờ khóe miệng nhếch lên của mình, tôi cảm thấy mình đang nhảy nhót bên lằn ranh nguy hiểm.
Tôi tự vặn hỏi: Trước khi cốt truyện về mình kết thúc, có lẽ Cố Văn Tranh thật sự một lòng một dạ với mình, vậy sau đó thì sao?
Trước khi xuyên qua, không phải Tưởng Thầm cũng thích người không nên thích, sau đó mất trí nhớ rồi vẫn phải đi theo cốt truyện sao?
Dù thế giới này có tương tự thế giới cũ của tôi đi nữa thì vẫn là thế giới khác, tôi rất khó chọn ở lại dưới tình huống biết có khả năng về nhà.
Yêu đương có thể chia tay, kết hôn cũng có thể sẽ ly hôn, những chuyện này tôi đã thấy nhiều rồi.
Càng quan trọng hơn tôi không biết tình yêu của Cố Văn Tranh bị cốt truyện ảnh hưởng bao nhiêu, lại có thể duy trì bao lâu.
Nghĩ vậy, tôi không kiềm được tự mắng bản thân.
Phương Nghi An, mày không khác gì đám người Phương gia kia, nói dễ nghe một chút cũng chỉ là nghĩ cho bản thân.
Tôi ngả người ra sau, để cả người rơi vào sofa mềm oặt.
Ít nhất giờ phút này, tôi cảm thấy ở bên Cố Văn Tranh ở là một chuyện hạnh phúc, hai người nghiêm túc tận hưởng quá trình bên nhau vẫn là quan trọng nhất.
315
Thứ Năm, sau khi học xong về nhà thì tôi phát hiện bản thân không thích hợp, đầu óc mơ mơ màng màng như bị cảm.
Nghe thấy tiếng di động, tôi miễn cưỡng nhấc tinh thần nhận cuộc gọi.
Không nghe rõ đối phương đang nói gì, mắt tôi gục xuống, đầu óc quay cuồng
Trước khi mất đi ý thức, suy nghĩ cuối cùng của tôi là: Tạo sao lại càng ngày càng nóng vậy?
*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 34】
Hết chương 38