Chương 6: Quan Trọng Nhất
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ - Miên Ngôn
- Chương 6: Quan Trọng Nhất
🌷🌷🌷
_________
Không khí xấu hổ ngưng trệ vài giây.
Cố Đường đạp đạp chân, ý muốn cha nam chính thả cậu xuống.
Cậu vừa động, ánh mắt Cố tiểu thiếu gia càng lạnh hơn.
Lúc này Cố Đường mới phát hiện đối phương không phải trừng mắt với cậu mà là trừng Cố Quyền đang bế cậu.
Vẫn là quản gia hồi thần đầu tiên, lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng: “Tiên sinh đã về? Ngài đang ôm là bé ngoan, tiểu thiếu gia ở đây ạ!”
Ông không mở miệng còn đỡ, nói xong không khí còn xấu hổ hơn.
Cố Quyền nhìn bé con mềm mụp trong tay, lại nhìn bé con mặt lạnh trên tay quản gia ——
Quả thật đứa nhỏ kia như đúc ra từ một khuôn với mình.
Loại chuyện nhận sai con này…
Cố Quyền tung hoành thương trường nhiều năm, gặp phải trường hợp này vẫn có cảm giác không biết phải làm sao.
Còn Cố Khải Niên nghe thấy xưng hô của quản gia với người đàn ông thì mới thu hồi ánh mắt đề phòng.
Vừa nãy thấy một người đàn ông lạ mặt bế bé sữa nhỏ, bé còn đạp chân giãy giụa làm hắn tưởng rằng lại có người muốn trộm em bé, nghi nửa ngày trời hoá ra người này là cha hắn.
Lúc này, hệ thống rốt cuộc đã đuổi kịp tiết tấu lách cốt truyện của ký chủ, ở trong đầu Cố Đường thúc giục.
[Mau gọi ba ba!]
Cố Đường: “?”
Này không thích hợp lắm đâu.
[Thiếu gia giả lần đầu nhìn thấy Cố Quyền liền gọi ba ba, từ đó được gia chủ Cố gia sủng lên tận trời, đây là cốt truyện mấu chốt! Không gọi là lại bị khoá đó! Nhanh!]
Vừa nghe thanh máu quý giá có thể lại bị khoá, Cố Đường nhắm mắt: “Ba ba!”
[Đinh —— ]
[Cốt truyện mấu chốt ‘gọi ba ba’ đã hoàn thành, tuyến cốt truyện thiếu gia giả mở khoá thành công, phần thưởng cốt truyện x1 xu]
Một đồng tiền xu ánh vàng rực rỡ “leng keng” lăn ra, lăn vài vòng rồi lọt vò ví tiền nhỏ bên cạnh thanh giá trị sinh mệnh.
Á?
Ví tiền này xuất hiện từ bao giờ?
Không chờ Cố Đường cẩn thận nghiên cứu thì đã nghe Cố Quyền ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, là bé ngoan gọi ba ba trước nên tôi mới nhận nhầm.”
Cố Đường: “?”
Cố Đường: “?????”
Cậu cho rằng tự nhận ba ba đã là không biết xấu hổ lắm rồi, không ngờ cha nam chính còn vứt hẳn mặt mũi xuống đất luôn.
Một khi đã thế thì đừng trách cậu.
Cố Đường nhếch môi cười.
Bé con mặt tròn tròn cười rộ lên thật đáng yêu, Cố Quyền không chút phòng bị.
Cố Khải Niên vừa thấy biểu cảm của bé sữa nhỏ liền biết cậu muốn làm trò, hơi nhướng mày.
Chỉ thấy miệng nhỏ Cố Đường hơi chu, cao giọng hát: * “Ba ba, ba ba, cái loa nhỏ!”
* (叭叭,叭叭,小喇叭 – bā bā, bā bā, xiǎo lǎbā) này là bé nó hát nhạc thiếu nhi nha, mọi người thích có thể nghe thử: https://www.youtube.com/watch?v=TPskZtWdZ6U
Cố Quyền: “?”
Quản gia: “Phụt—— “
Cố Khải Niên: Đang nín cười duy trì hình tượng, chớ quấy rầy.
Gia chủ Cố gia bên ngoài oai phong một cõi, không nghĩ về nhà lại bị một đứa nhỏ xoay mòng mòng.
Nhưng có thể làm gì bây giờ? Này đại khái là thú vui gia đình đi.
Cố Quyền vui vẻ chấp nhận, thậm chí còn có chút thích thú.
Quản gia cũng phát hiện: Lâu rồi tiên sinh không được thả lỏng mà cười thoải mái như vậy.
–
Sau một lúc rốt cuộc cũng đến giờ cơm.
Cố Đường thấy có ăn liền vui vẻ. Hai chân đung đưa, lắc qua lắc lại, thoạt nhìn chính là bộ dạng vô ưu vô lo.
Nhưng trên thực tế, hệ thống ở trong đầu đang liều mạng truyền đạt tri thức cho cậu.
[Lên lớp! Ký chủ thấy ví tiền nhỏ bên cạnh thanh giá trị sinh mệnh không?”
Cố Đường: “Thấy!”
[Cái ví tiền nhỉ này chính là phần thưởng phụ ‘vật ngoài thân’, sau này ký chủ có thể thông qua hoàn thành cốt truyện để nhận cốt truyện tệ, 1 xu cốt truyện tệ tương đương với 10000 NDT*, hãy sử dụng thích đáng.]
*khoảng tầm 33 triệu VND nha. À, đơn vị tiền của hệ thống là cốt truyện tệ nhé, không nhầm đâu, nghe hơi buồn cười nhể.
Cố Đường nghe xong sáng cả mắt.
Còn có chuyện tốt như này nữa hả?!
Trời má ơi, tiền thật đó!
[Không những vậy, hoàn thành cốt truyện ẩn còn có cơ hội nhận được khen thưởng đặc biệt, nhưng mà cái này cần ký chủ tự mình thăm dò.]
Không thành vấn đề!
Tuy không biết cốt truyện ẩn là cái gì nhưng mà khen thưởng đặc biệt nghe đã thấy đáng giá rồi.
Cố Đường thủ thế nắm tay: “Tao sẽ cố gắng!”
Thái độ tích cực của ký chủ làm cho hệ thống rất vừa lòng.
[Như vậy, tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo cho ký chủ đây: Đoạt lấy thứ quan trọng nhất của nam chính, sỉ nhục hắn!]
Nhiệm vụ vẫn là cái thể loại kia ——
Trước sau vẫn biến thái như vậy.
“Chờ đã!”
Cố Đường đạp chân, cau mày nói: “Nhiệm vụ này không đúng lắm!!”
Chuyện tráo con cũng đã qua rồi, nhiệm vụ khi dễ nam chính thời thơ ấu này thì có liên quan gì đến pháo hôi cậu chứ?
Đây rõ ràng là chuyện khi nam chính ở cô nhi viện.
Cậu đã đọc nguyên tác rồi, đừng hòng lừa cậu.
Hệ thống biết ngay vị ký chủ này sẽ không thành thật chấp hành nhiệm vụ, đã sớm có chuẩn bị, lập tức trả lời.
[Vốn dĩ nam chính lúc nhỏ ở cô nhi viện sẽ bị bắt nạt rất nhiều nhưng bởi vì ký chủ tự tiện thay đổi cốt truyện, dẫn đến nam chính bây giờ không ở cô nhi viện nên đương nhiên đoạn cốt truyện này chỉ có thể để cậu gánh thôi.]
A, cái này…
Cố Đường không từ chối được, không vui mà bĩu môi. Ở trong đầu muốn đấm cho hệ thống hai phát.
“Nhanh lên.”
Đang buồn bực thì Cố Đường bỗng nghe thấy một giọng sữa hơi trầm thấp.
Người kia tích chữ như vàng, chỉ phun ra hai chữ.
Thấy cậu nhìn qua, Cố tiểu thiếu gia còn quay qua vị trị phòng bếp hất hất cằm, lúc này Cố Đường mới hiểu ra đối phương muốn nói là “Cơm nhanh lên”
Cố Khải Niên cũng không định lên tiếng nhưng hắn thấy đứa nhỏ líu lo cả ngày giờ lại dẩu miệng, bộ dạng uỷ khuất làm hắn còn tưởng rằng bé đói bụng rồi, hiện tại xem ra… hình như không phải?
Cố tiểu thiếu gia cảm thấy là tự mình nhiều chuyện, dứt khoát “nín mỏ” không nói chuyện nữa.
Trước khi trọng sinh, thời điểm hắn bị tai nạn giao thông chính là khi mới được Cố gia nhận về, đang trên đường trở về Cố trạch, cho nên thật ra hắn chưa từng tiếp xúc với cha mình, cũng không rõ lắm Cố Quyền là loại người như thế nào.
Nhưng mà có thể xác định một điều là để trở thành gia chủ Cố gia thì thủ đoạn chắc chắn phải tàn nhẫn không cần nói nhiều.
Cố Quyền sẽ giữ đứa nhỏ lại chứ?
Nếu không giữ thì đứa nhỏ này sẽ bị đưa đi đâu?
Cô nhi viện hiểm ác mà đời trước hắn trải qua?
Nhìn đứa nhỏ mềm như đậu hũ trước mặt, biểu tình trên mặt Cố Khải Niên dần nghiêm trọng lên.
Cố Đường nghiêng nghiêng đầu, không rõ vì cái gì Cố tiểu thiếu gia đang bình thường bỗng dưng sắc mặt lại âm trầm như vậy.
Nhưng mà nam chính mà, ít nhiều đều có chút cá tính riêng.
Cố Đường cảm thấy có thể hiểu được, duỗi chân nhỏ chạm vào chân đối phương: “Em trai, vui vẻ!”
Dùng chân bởi vì trên tay cậu còn ôm một cái trống bỏi, tạm thời không dùng tay được.
Chạm chân một cái cũng giống như vỗ vai anh em tốt thôi.
“Cậu là em trai.”
Cố tiểu thiếu gia bỗng nhiên quay mặt sang, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Cố Đường, gằn từng chữ một dạy cậu.
Cố Đường chớp chớp mắt, cũng nói theo: “Cậu là em trai!”
Cố tiểu thiếu gia lắc đầu: “Như này, cậu đọc lại cùng tôi —— tôi, là, em, trai”
Chuẩn luôn, không sai!
Cố Đường làm vẻ đương nhiên lớn tiếng nói: “Cậu là em trai a!”
Cố Khải Niên: “…..”
Xí, đứa nhỏ này vẫn là ném đi đi.
Hệ thống mới loay hoay một chút, trở về liền phát hiện ký chủ đã *vô thanh vô tức hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
*vô thanh vô tức: không một tiếng động
[Ký chủ thế mà lại vũ nhục nam chính bằng cách gọi hắn là em trai, giẫm đạp tự tôn của hắn! Ngầu nhaaa!!!]
Cố Đường:???
Cậu cũng không có ý định này mà!
–
Tô Mai nghe nói con riêng đột nhiên về nhà thì lập tức vào bếp làm thêm đồ ăn cho nên thời gian dùng bữa phải hoãn lại một chút.
Cố Quyền là gia chủ, ngồi ở *vị trí đầu bàn.
*thường thì vị trí của gia chủ là ngồi ở đầu cái bàn dài ấy ạ.
Hào môn có rất nhiều quy củ, bình thưởng chỉ khi gia chủ động đũa thì mới có thể ăn cơm nhưng hôm nay là ngoại lệ ——
Đứa nhỏ phía đối diện hình như là quá đói, ôm bình sữa uống đến là hăng hái.
Nhìn đứa nhỏ ăn làm người khác cũng muốn ăn theo.
Cố Quyền nhìn nhìn, bụng cũng đói theo, phân phó nói: “Ăn cơm đi.”
Tô Mai cầm đôi đũa rồi lại buông xuống, nhìn đứa nhỏ đang hăng hái uống sữa trước mặt mà lo lắng.
Cháu ruột bà hiện tại đã an toàn nhưng bé ngoan thì phải làm sao bây giờ?
“Anh, anh định xử lý bé ngoan như thế nào?”
Cố Lâm hỏi ra lời mà bà Tô muốn hỏi.
Tô Mai cố kỵ thân phận mẹ kế của mình, đối với con riêng cũng không dám nói nhiều: “A Quyền, bé ngoan là phúc tinh của con trai con đó, nếu không có bé ở đó thì hậu quả thật không dám tưởng tượng…”
Cách đó không xa, Cố Khải Niên ngồi trên ghế trẻ con, tay ôm bình sữa nhưng một ngụm cũng không uống.
Hắn vẫn luôn nghe ngóng người lớn nói chuyện.
Lúc này, ánh mắt Cố tiểu thiếu gia dừng ở trên mặt cha mình, muốn từ biểu tình trên mặt ông nhìn rõ thái độ.
Giữ, hay không giữ?
Cố Quyền thong thả uống một ngụm canh, nhấc mắt lên mới phát hiện cả nhà đều đang đợi ông mở miệng.
…À, trừ một người.
Bé ngoan là chủ đề của câu chuyện này đang ôm bình sữa như thể trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng việc ăn uống của bé.
Nhưng không sao. Trẻ con vậy mới đáng yêu chứ.
Ai như con của ông…
Không gọi cha thì thôi đi, đã thế còn trừng ông.
Nhìn đi, hiện tại đang trừng đây này!
Cố Quyền buông cái thìa: “Mấy người nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ tôi lại ném đứa nhỏ ra ngoài sao?”
Mọi người vẫn nín thở chờ đợi.
Cố Quyền sợ một nhà sống sờ sờ bị nghẹn chết, đứt khoát nói rõ: “Nghe nói đứa nhỏ này thể chất yếu ớt, may mắn nhà chúng ta điều kiện không tồi, có thể nuôi bé đến trắng trẻo mập mạp, vậy giữ lại đi, qua mấy ngày nữa tổ chức nghi thức bốc thôi nôi cho hai đứa nhỏ.”
Đường đường là Cố gia Giang thành, đương nhiên điều kiện không kém.
Cố Quyền chỉ đùa một chút nhưng hình như mọi người trong nhà không có ‘get’ nổi.
Aizz, chẳng thú vị gì cả.
Vẫn là nhìn em bé uống sữa thú vị hơn.
Nhà ăn an tĩnh một lúc.
Người đầu tiên phản ứng lại là Cố Lân, vui mừng hoan hô: “Woo! Anh cả giữ lại bé ngoan!!”
Tô Mai cũng chậm rãi thả lỏng.
Mặt mày Cố Khải Niên giãn ra, khoé miệng nhếch lên một độ rất khó phát hiện.
Chỉ có nhóc con Cố Đường không cùng phong cách của mọi người, cậu uống sữa xong lười biếng nằm dài trên ghế, đến chân cũng lười đung đưa.
[Ký chủ đừng quên vẫn còn nhiệm vụ ‘đoạt lấy thứ quan trọng nhất của nam chính’ nha! Cậu làm xong thì tôi mới được tan tầm đó, cậu…]
Thanh âm hệ thống đáng thương vô cùng, ở trong đầu nhắc nhở cậu.
“Biết rồi.”
Cố Đường sờ sờ cái bụng nhỏ nhẵn mịn của mình, thở dài, không nói hai lời liền đoạt lấy bình sữa chưa từng nhúc nhích chút nào ở trên tay Cố tiểu thiếu gia, mạnh mẹ hút một ngụm ——
Đối với bạn nhỏ Cố Khải Niên bây giờ mà nói, làm gì có cái gì quan trọng hơn bình sữa nữa?
Ây da, không được! Cậu no quá.
“Ợ ——”
Cố Đường không nhịn được ợ một cái.
Miệng nhỏ hơi há, phun ra một ngụm sữa, phun thẳng ngay trước mặt Cố tiểu thiếu gia.
Cố Khải Niên: “!”
Cố tiểu thiếu gia có thói ở sạch, mày vừa mới giãn ra lại gắt gao nhăn lại.
[Ký chủ giỏi quá! Nhiệm vụ hoàn thành! Tôi tan tầm đây nha!]
Cùng với âm thanh sung sướng của hệ thống là tiếng “leng keng leng keng” hai xu cốt truyện tệ ánh vàng rực rỡ rơi vào trong túi tiền.
Nhưng không biết có phải vì ăn no quá hay không mà lần này khen thưởng 20 điểm giá trị sinh mệnh xong lại trừ đi 5 điểm.
Cố Đường: “…”
Tiền này cũng thật khó kiếm.
Vất vả nuốt nốt chút sữa còn lại trong cổ họng xuống, Cố Đường đảo mắt, không ngoài dự đoán mà đụng phải tầm mắt chết chóc của Cố tiểu thiếu gia.
Cố Đường cũng đã thành quen, mặt không đổi sắc nhét lại bình sữa vào tay Cố tiểu thiếu gia, vỗ vai hắn: “Em trai uống, không nóng!”
Cố Khải Niên: “….”
Trong mắt người khác chỉ thấy hình ảnh hai đứa nhỏ vô cùng ấm áp, *huynh hữu đệ cung.
Cố Quyền thấy một màn như vậy thì vui mừng phấn khởi: “Bé ngoan đúng là anh trai tốt, còn biết thử sữa giúp em trai.”
Nhưng không biết vì sao mấy chữ “anh trai em trai” vừa thốt ra thì con trai ruột lại phóng ánh mắt như muốn giết người vào ông.
Cố Quyền:???
________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khải Niên: Tôi mới là anh trai!
Đường Đường: Không, cậu không phải.