Chương 7 - Chương 7
(Mười một)
Tâm trạng của Thịnh Tuyển Ninh trong khoảng thời gian này, có lẽ nhiều sinh viên đại học đang đến gần tuần thi có thể hiểu rõ.
Mấy ngày đầu tinh thần chiến đấu cao như được tiêm máu gà, xu thế như muốn
sáu tiếng đồng hồ gặm xong một quyển của nhà xuất bản giáo dục đại học!
Xu thế như muốn trong vòng bảy ngày đem Giang Chính Hình lừa gạt!
Cho đến khi chỉ còn hai ngày cuối cùng, ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Mục tiêu này cũng quá khó rồi…
Huống chi, lão sư nói có 40 phân ngày thường phân. Huống chi, Thịnh Vãn Hâm đã thề son sắt có thể bảo vệ cậu…
Thế thì còn phấn đấu cái quái gì? Đứng lên!
Hai ngày trước đêm giao thừa, Thịnh Tuyển Ninh ở trong quầy bar lau ly pha
lê, thần sắc suy sụp. Điều khó giải quyết nhất bây giờ không phải là
Giang Chính Hình, mà là mấy thùng rượu lớn trong cửa hàng của cậu, làm
sao có thể bán hết trong hai ngày.
Đành phải tự mình có thể giải
quyết được chai nào hay chai nấy, Thịnh Tuyển Ninh tửu lượng tốt, uống
đến hào khí mười phần, cứ như ra khỏi cửa liền phải lên núi làm cướp
vậy!
Giang Chính Hình ngồi ở quầy bar mỉm cười nhìn Thịnh Tuyển Ninh, bị Thịnh Tuyển Ninh trừng mắt nhìn trở về.
Cười cái gì mà cười, đồ vô dụng chỉ biết uống nước ngọt!
Phía sau Giang Chính Hình, trên ghế sô pha cách đó không xa, Thịnh Vãn Hâm
đang ôm người gặm. Gặm đến không nỡ tách ra, diễn giải sâu sắc trình độ
thoái hóa thời kỳ mặn nồng của các cặp đôi.
Vì vậy Giang Chính Hình chỉ có thể đưa lưng về phía bọn họ, tỏ vẻ mắt không thấy tim không đau.
Thịnh Tuyển Ninh vô cùng chán nản. Bởi vì Thịnh Vãn Hâm từ sớm đã chạy tới
quán bar của cậu, cực kỳ trịnh trọng nói với cậu rằng y có một chuyện
rất quan trọng muốn nói.
Thịnh Vãn Hâm đã hạ quyết tâm hôm nay
nhất định phải vừa vào cửa liền đem chính sự nói xong, nếu không ở trong cái quán bar thần kỳ này một lúc là sẽ quên mất tiêu.
“Thật ra, cậu…”
“Thịnh Vãn Hâm!”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một tiếng kêu ủy khuất từ bên cạnh đánh gãy.
Hai người nghiêng đầu nhìn lại, Thịnh Tuyển Ninh hơi kinh ngạc, là cậu sinh viên mấy ngày trước.
“Tiểu Minh……” Thịnh Vãn Hâm vội vàng đi tới dỗ người, nói y không có ra ngoài lêu lổng v.v…
Một lần dỗ dành này, liền hôn tới tận bây giờ…
Chính sự cần nói đâu?
“Nói chuyện nói một nửa, nước lạnh đều sẽ sặc!” Thịnh Tuyển Ninh oán giận lẩm bẩm.
Sau đó Thịnh Vãn Hâm liền hôn đến sặc một chút, Thịnh Tuyển Ninh nở một nụ cười hài lòng.
Lại nhìn tên ngốc đang uống nước soda trước mặt, Thịnh Tuyển Ninh ngạc nhiên: “Anh không thấy khó chịu sao?”
Giang Chính Hình:?
Thịnh Tuyển Ninh tiếp tục nói: “Anh ta đang yêu đương đó!”
Giang Chính Hình: “Khó chịu…”
Thịnh Tuyển Ninh gật gật đầu, vậy mới đúng chứ! Mất công anh muốn ly hôn, y
vậy mà đi yêu người khác. Cẩn thận nhớ lại, địa chỉ của Thịnh Vãn Hâm
hình như là do chính Giang Chính Hình đưa cho Tô Tiểu Mính…
“Cậu ta vậy mà trước cả tôi!” Giang Chính Hình nhớ lại cái cổ chết tiệt của Thịnh Vãn Hâm ngày hôm qua, giận dữ nói.
Thịnh Tuyển Ninh cuối cùng cũng nhận ra vấn đề mà cậu đã bỏ qua suốt thời
gian qua, đó là cậu đã xem quá nhiều hào môn cẩu huyết, ngầm cho rằng
mối quan hệ giữa Giang Chính Hình và Thịnh Vãn Hâm không minh không
bạch.
“Vậy nên anh và Thịnh Vãn Hâm có quan hệ gì?”
Giang Chính Hình nghiêm túc nói: “Chuyện này, nói ra thì rất dài. Trước khi
Thịnh Vãn Hâm được sinh ra, cuộc sống của tôi rất suôn sẻ…”
Câu chuyện bắt đầu vào một đêm gió lạnh hiu quạnh cách đây 24 năm…
Giang Chính Hình bắt đầu mổ xẻ cuộc đời của hai người bọn họ, tóm lại, một
đứa trẻ 27 tuổi và một đứa trẻ 24 tuổi đánh tới đánh lui từ khi còn nhỏ, đánh tới nỗi trưởng bối hai nhà không can được con cháu mình, còn hơi
kết thù.
Chuyện xưa dài dòng nói xong, Giang Chính Hình đã gục
xuống quầy bar. Hắn nghẹn ngào: “Bọn họ muốn tôi nhất định phải cưới một người của Thịnh gia, Thịnh Vãn Hâm là tốt nhất, nhưng y không muốn, tôi cũng không muốn. Cho nên tôi đã tìm một chi thứ đã xuống dốc của Thịnh
gia…”
“Nhưng tôi cũng không muốn, trong hôn lễ tôi rất khó
chịu, đó cũng là em trai của Thịnh Vãn Hâm. Ai biết hắn có bị Thịnh Vãn
Hâm dạy mấy thứ kỳ kỳ quái quái không…” Giang Chính Hình tự nhiên cảm
thấy một cỗ sát khí kỳ lạ.
Em trai của Thịnh Vãn Hâm is watching you!
“Cho nên, anh thực sự không thích Thịnh Vãn Hâm. Đây cũng là nguyên nhân ly hôn sao?”
Giang Chính Hình vẫn nằm sấp, quay ngẩng nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười. Ánh
đèn vàng ấm áp phản chiếu trên trần nhà với nụ cười khiến người ta không hiểu sao lại liên tưởng đến một hồ nước lấp lánh, đó là tâm hồ.
Hắn nói: “Không phải, bởi vì tôi đã gặp được người tôi thích.”
Hai bàn tay đặt trên quầy bar không biết từ khi nào đã rất gần nhau, cảm
giác ngứa ngáy trên mu bàn tay truyền đến dây thần kinh. Thịnh Tuyển
Ninh rũ mắt, là đầu ngón tay của Giang Chính Hình chạm vào, nhân lúc cả
hai người đều không chú ý.
Mặt hồ nhấc lên sóng gió, không phải chứ? Không phải như cậu nghĩ đâu nhỉ!
Thịnh Tuyển Ninh lấy lại tinh thần, đáng giận, lớn lên đẹp trai thì ghê gớm lắm à!
Ánh mắt tỉnh táo bắt gặp ánh mắt của Giang Chính Hình, lại mất cảnh giác mà rơi vào hỗn độn, cậu mê mang nói: “Vậy thì…muốn yêu đương không?”
(Mười hai)
Quang ảnh theo rượu rót ra nhuộm lên ánh sáng rực rỡ.
Thịnh Tuyển Ninh vĩnh viễn cũng sẽ không biết khi đưa ra lời mời kiểu này bản thân mình có bao nhiêu mê người. Cậu rướn người về phía trước, mang
theo ánh mắt mê ly càng dựa càng gần.
Hầu kết Giang Chính Hình
giật giật, lồng ngực rung lên bang bang chấn động tâm trí. Hắn không dám làm ra những động tác dư thừa, sợ phá hủy bầu không khí ái muội này.
Sắp ly hôn rồi, lúc này xuất quỹ thật sự không tính là hắn sai, ai có thể quyết định được?
Câu trả lời ở bên môi trằn trọc một lát, còn chưa nói ra, Thịnh Tuyển Ninh trước mặt đã phanh một tiếng mà ngã xuống.
Thịnh Tuyển Ninh, say rồi…
Giang Chính Hình che mặt, thở dài một tiếng.
Còn tưởng rằng…nghĩ thật đẹp.
Thịnh Tuyển Ninh tỉnh dậy thì trời đã khuya. Cậu đang nằm trong phòng được bố trí làm phòng nghỉ của quán bar, ở đây đã chuẩn bị sẵn một chiếc
giường, vốn định nếu việc kinh doanh của quán bar thuận lợi thì có thể
nghỉ trưa trong phòng nghỉ, nhưng nó chưa bao giờ được sử dụng.
Cậu đứng dậy đi tới nhìn mình trước gương: Quần áo chỉnh tề, trên người
cũng không có dấu vết gì không nên có. Nhớ lại thì chính Giang Chính
Hình và Phương Duyệt đã đỡ cậu vào phòng nghỉ, không có chuyện gì đặc
biệt xảy ra.
Sau nhiều lần xác nhận, cậu chỉ đơn thuần là say rượu.
Cam! Thấy có chút đáng tiếc là sao?
Thịnh Tuyển Ninh nhìn chiếc cổ gầy trắng ngần và cổ tay khớp xương rõ ràng
trong gương, hiếm khi anh cảm thấy không tự tin về bản thân.
Người trong gương có đôi môi mỏng, mũi thẳng, đôi mắt đào hoa, khuôn mặt tràn đầy collagen tươi trẻ của tuổi hai mươi.
Không hề xấu! Tuy rằng so ra kém Giang Chính Hình, nhưng cũng không đến mức không có một chút hấp dẫn nào đúng không?
Cậu gần như có thể khẳng định người mà Giang Chính Hình thích chính là cậu. Vì vậy, bạn ngày trong lúc đầu óc say khướt, cậu đã nghĩ: Tại sao phải
ly hôn?
Người mà Giang Chính Hình thích chính là cậu, cậu cũng…gần như vậy.
Rốt cuộc, sau vài ngày tiếp xúc, ngoại trừ chỉ số IQ bị tình yêu kéo thấp,
Giang Chính Hình lớn lên gần như hoàn mỹ với tiêu chí lựa chọn bạn đời
của cậu.
Muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, muốn cả hai…có tiền có sắc!
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, cậu cảm thấy cái kế hoạch trống đánh xuôi, kèn thổi ngược trước đây của mình quá ngu ngốc.
Bây giờ cậu nên nhân lúc còn chưa đâm thủng giấy cửa sổ, cùng Giang Chính Hình xác nhận quan hệ.
Đầu giường có một hộp cơm, là của một tiệm ăn tại gia siêu đắt đỏ ở trung
tâm thành phố. Đây rõ ràng không phải là cơm hộp có thể giao tới, ngẫm
lại liền biết là Giang Chính Hình sợ cậu sau khi tỉnh lại bị đói, đặc
biệt đi một chuyến mua về.
Hộp giữ nhiệt hiệu quả rất tốt, khi Thịnh Tuyển Ninh mở ra đồ ăn vẫn còn ấm.
Sau khi Thịnh Tuyển Ninh ăn xong, “Hắc hắc hắc” mà ngã lưng làm một giấc mộng đẹp.
Vào ngày cuối cùng, cậu nhất định sẽ bắt lấy Giang Chính Hình!
Bắt lấy cái người này!
Đêm ngày 29, Thịnh Tuyển Ninh đóng cửa quán bar, Phương Duyệt cũng về nhà
nghỉ ngơi. Cậu chỉ mời Giang Chính Hình, ngoài ra còn thêm Thịnh Vãn
Hâm, Thịnh Vãn Hâm lại đưa theo Tô Tiểu Mính, tổng cộng bốn người.
Thịnh Tuyển Ninh lấy lý do là tụ tập một lần trước năm mới, thuận tiện giúp
cậu quét sạch hàng tồn kho của quán bar. Sau đó giao cho Thịnh Vãn Hâm
nhiệm vụ chính: chuốc rượu Giang Chính Hình.
Đối với loại chuyện này, Thịnh Vãn Hâm hứa sẽ không quá tích cực.
Giang Chính Hình tới sau khi xử lý xong công việc ở công ty, ba người đã uống xong một chầu.
Thịnh Vãn Hâm vừa thấy hắn liền mang theo một thân đầy dấu vết diễn xuất
quát: “Đến muộn! Phạt rượu! Không uống không đáng mặt đàn ông!”
Giang Chính Hình phớt lờ y, thậm chí nhìn một cái cũng tính là thua. Chỉ là
nhìn về phía Thịnh Tuyển Ninh đang cao hứng, khẽ cau mày: “Hôm qua em
mới uống say…”
“A ~” Đôi môi bị rượu nhuận đến rực rỡ câu nhân
khẽ mở, Thịnh Tuyển Ninh chớp chớp mắt, đưa một ly rượu tới, “Vậy anh
giúp tôi uống được không?”
Ba bình thấy đáy, Giang Chính Hình mặt không đổi sắc, đi đường cũng không hoảng.
Thịnh Tuyển Ninh ở trong lòng rít gào, lúc uống soda hăng say sao không thấy tửu lượng anh tốt như vậy! Không khoa học!
Tô Tiểu Mính: “Cảm ơn Giang ca giúp tôi gặp được Hâm ca, kính anh một ly.”
Giang Chính Hình uống.
Thịnh Vãn Hâm: “Kính em…” rể tôi.
Nói còn chưa dứt lời đã bị Giang Chính Hình một chưởng đập đầu, uống.
Thịnh Tuyển Ninh: “Thời tiết thật tốt.” Tay tự rót.
Giang Chính Hình uống.
Tô Tiểu Mính: “Năm mới vui vẻ, Giang ca thêm một ly!”
Giang Chính Hình uống.
Thịnh Vãn Hâm: “Khi cậu học năm 4 tiểu học, tôi bắt gặp một con bọ có hoa văn trông giống mặt người, sau đó cậu…”
Bị Giang Chính Hình một chân đá văng xuống sô pha, Giang Chính Hình căm hận: “Uống! Cậu câm miệng!”
Thịnh Tuyển Ninh đi vào sau bếp một lát, chỉ chốc lát sau bưng ra một cái khay, trên khay là bốn cái ly có màu sắc khó tả.
Thịnh Vãn Hâm từ trên mặt đất bò dậy, nhìn bốn ly đồ uống, khiếp sợ nói: “Bắt đầu liều mạng sao?”
Giang Chính Hình giữ Thịnh Tuyển Ninh lại: “Đừng náo, thêm một ly nữa tôi cũng không ổn rồi.”
Thịnh Tuyển Ninh cười cười, có quỷ mới tin anh.
“Đây là đồ uống tôi pha, không có rượu, uống từ từ thôi.” Thịnh Tuyển Ninh
đặt một ly trước mặt mỗi người, “Hôm nay là một trận chiến trường kỳ,
tỉnh táo một chút lại tiếp tục hắc hắc hắc.”
Thịnh Vãn Hâm và Tô Tiểu Mính nhìn chất lỏng có màu sắc quỷ dị, nhưng không dám nói gì.
Giang Chính Hình cầm cốc lên, mặc niệm nói: Lão bản đích thân pha, lão bản
đích thân pha! Trọng điểm không phải đích thân, trọng điểm là cậu là chủ quán bar!
Thịnh Tuyển Ninh thúc giục: “Uống đi! Phương Duyệt nói cái này uống rất ngon!”
Mỗi người đều nhìn về phía Giang Chính Hình, hắn nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc, ngửa đầu nhanh chóng một hơi nốc cạn ly rượu.
“Thế nào a?” Thịnh Tuyển Ninh mong chờ được khen ngợi.
Mà Giang Chính Hình trên tay giảm bớt lực, chiếc cốc trực tiếp rơi xuống
đất. Hắn chậm rãi ngả về phía sau, dựa vào trên sô pha nhắm hai mắt lại.
Say rồi?
Thịnh Vãn Hâm kinh ngạc: “Chiêu này của cậu cao a!”
Trên mặt Thịnh Tuyển Ninh hiện lên một dấu chấm hỏi: “Nhưng thật sự không có…”
Cậu cầm một ly lên, mùi rượu xộc thẳng vào mặt.
Hỏng rồi, cậu bỏ Vodka vào thay vì soda!
Nhưng nói đi nói lại, mục tiêu chuốc say Giang Chính Hình đạt được rồi! Người này bây giờ thân kiều thể nhuyễn, mặc cậu hái…
Thịnh Tuyển Ninh cố gắng đỡ Giang Chính Hình dậy, sau đó quay sang hai người dư thừa: “Được rồi, hai người có thể đi rồi!”
“Vô tình vô nghĩa…” Thịnh Vãn Hâm trợn trắng mắt, bế Tô Tiểu Minh đang ngái ngủ lên.
Thịnh Tuyển Ninh móc di động ra: “Vậy tôi gọi cho Thịnh phu nhân nhé?”
Bị Thịnh Vãn Hâm vội vàng ngăn lại, tặc lưỡi: “Không được. Bà ấy bảo tôi
nói cho cậu biết một chuyện rất quan trọng, nhưng bây giờ không nói
được…Tiểu Ninh cậu nghe này, ngày mai, ngày mai tôi sẽ nói với cậu một chuyện rất quan trọng!”
Thịnh Vãn Hâm đưa Tô Tiểu Mính đi.
Thịnh Tuyển Ninh thử hai ba lần đều không thể nhấc Giang Chính Hình lên nổi,
chỉ có thể dùng một tay nâng mặt hắn lên: “Anh có thể đứng lên được
không?”
Giang Chính Hình ngay lập tức mở mắt ra, nhìn cậu cười toe toét.
Cười một cái liền khiến tim của Thịnh Tuyển Ninh nhảy lên.
Cậu liếm liếm môi, nhan sắc của Giang Chính Hình cũng thật quá đáng!
Thịnh Tuyển Ninh lôi kéo Giang Chính Hình, hai người nghiêng ngả lảo đảo đi về phía phòng nghỉ.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, Giang Chính Hình đang trong hỗn loạn bị Thịnh
Tuyển Ninh ấn ở trên tường. Anh giữ lấy mặt của Giang Chính Hình, cả
người dán lên, hỏi hắn: “Giang Chính Hình, anh có thích tôi không?”
Giang Chính Hình chỉ yên lặng nhìn cậu, một bàn tay đem tay cậu kéo xuống, nắm lấy.
Thịnh Tuyển Ninh: “Nói đi, anh có thích tôi không?”
Người trên người hắn dán chặt, Giang Chính hình hít sâu một hơi: “Thích!”
Thịnh Tuyển Ninh tiếp tục: “Thích bao nhiêu? Thích như thế nào?”
Giang Chính Hình cười rộ lên: “Em muốn làm gì?”
Muốn làm gì?
Thịnh Tuyển Ninh thoát khỏi tay hắn, lùi lại một bước. Giơ tay lên, chiếc áo
len rộng mà cậu đang mặc bị cởi ra, ném xuống đất. Sau đó là áo dài tay
bên trong, Thịnh Tuyển Ninh nhìn phản ứng của Giang Chính Hình, cởi từng món từng món trên người mình ra.
Cơ bắp trên người cậu không rõ
ràng lắm, có một tầng mỏng manh, nhưng lại tôn lên dáng người khỏe mạnh, có một loại cảm giác của thiếu niên.
Trước mắt Giang Chính Hình
lóe lên, nhanh chóng bị khuôn mặt đang đến gần che lại. Thịnh Tuyển Ninh bám vào bả vai hắn, trực tiếp hôn lên.
Mùi rượu càng khiến người ta say đắm trong nụ hôn mãnh liệt, Giang Chính Hình ôm Thịnh Tuyển Ninh xoay người, đem người ấn ở trên tường.
Rượu ngon, đêm đẹp, có người yêu.
Trong lúc đảo ngược, trong mắt hết thảy đều là hỗn loạn.
Khi lửa vừa đủ, Thịnh Tuyển Ninh nhỏ giọng: “Đồ ở trên tủ đầu giường……”
Giang Chính Hình đột nhiên dừng lại.
Thịnh Tuyển Ninh:?
Trên cánh đồng đang cháy, mưa nhân tạo trút xuống.
Giang Chính Hình nhanh chóng tát mình một cái thật vang dội, đem hai người từ trong men say doạ tỉnh một nửa.
Thịnh Tuyển Ninh: “Anh làm gì vậy?” Không đeo bao cao su cũng không phải không được mà!
Giang Chính Hình lấy lại bình tĩnh, trong mắt là dấu hôn cực kỳ chói mắt trên cổ Thịnh Tuyển Ninh.
Hắn chậm rãi nói: “Tôi còn chưa ly hôn…” Nói xong, tự hắn cũng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
Thịnh Tuyển Ninh bất kể thế nào cũng muốn hôn hắn: “Vậy thì sao, tôi cũng chưa ly hôn!”
Để tránh nụ hôn của câu, Giang Chính Hình trực tiếp đặt người sang một
bên, tự mình lăn xuống giường, gần như đã lăn với một lực rất kỳ dị,
ngay dưới gầm giường.
Thịnh Tuyển Ninh bây giờ hoàn hoàn toàn
toàn có thể trực tiếp vứt chứng minh thư của mình ra, không mang; bảo
hiểm y tế, không mang; chứng nhận sở hữu bất động sản của quán bar đã
mua trước đó không lâu, ném đến trước mặt tên chết tiệt này và nói với
hắn: “Tôi là Thịnh Tuyển Ninh, hai ta đeo không đeo bao cao su đều hợp
tình hợp lý hợp pháp! Mau thực hiện nghĩa vụ hôn nhân đi!”
Nhưng cậu không nghĩ làm như vậy sẽ có tác dụng, Giang Chính Hình vừa rồi còn dọa cậu, sao có thể dễ dàng tha cho hắn như vậy?!
Thịnh Tuyển Ninh hỏi: “Anh có ý gì?”
Giang Chính Hình gõ cái đầu còn ngái ngủ của mình lên tủ đầu giường: “Tôi thích em, không có nghĩa là tôi muốn ngoại tình.”
Thịnh Tuyển Ninh hít sâu một hơi, không thể tin được nói: “Giang đại thiếu
gia anh, có thể vì một cái khế ước hôn nhân mà thủ thân như ngọc?”
Giang Chính Hình nghiêng đầu nhìn cậu: “Em không được, tôi không thể để em làm người thứ ba, điều kiện gì cũng đều không được.”
Thịnh Tuyển Ninh phục hắn, ngã vào trên giường, nghiến răng nghiến lợi gọi hắn: “Giang Chính Hình.”
“Ừ.”
“Ngày mai đừng hối hận!”
“Sẽ không hối hận.” Giang Chính Hình nắm lấy bàn tay đang duỗi ra từ trong chăn của Thịnh Tuyển Ninh.
Hai người cứ như vậy nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, Thịnh Tuyển Ninh
càng nghĩ càng giận, đá Giang Chính Tinh đang ngồi không vững ngã xuống
đất.
“Anh ngủ sofa một mình đi!”
Giang Chính Hình cười cười, đi đến ghế sô pha.