Chương 46: Kí ức ùa về
Tên vệ sĩ của Gia Kiệt sau vài giây vắng mặt, nay đã trở lại cùng với sự hiện diện của Mễ Bôi.
– Ông…
Nhìn thấy Mễ Bối, tâm trạng của Lăng Sở Dạ liền trở nên rối ren, mất đi vẻ bình tĩnh, lòng anh như chết điếng khi Mễ Bối ăn mặc phong phanh, quần áo rách bươm như vậy.
Tuy chưa rõ Mễ Bối đã trải qua chuyện gì, nhưng lần này, Lăng Sở Dạ nhất định dùng toàn lực bảo vệ cô, không để cô phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Mễ Bối đã vì anh mà hi sinh quá nhiều rồi, dù cô hiện giờ trở thành cái dạng gì đi chăng, anh cũng đều không để ý.
Ánh mắt thâm tình hướng vào vào đôi mi đẫm lệ, ướt nhoè ấy mà gọi tên cô:
– Mễ Bối…
– Là anh… tại sao anh lại ở đây?
Lúc này Mễ Bối mới chú ý đến Lăng Sở Dạ, nét mặt cô chợt sững lại khi nhận ra anh chính là cái người cưỡng hôn mình hôm qua.
– Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trông thấy khung cảnh hoảng loạn, Mễ Bối bối rối quay tới quay lui nhìn hai bên đối lập.
Anh trai biến mất, cha đột ngột hoá quỷ dữ, nay lại có thêm sự xuất hiện của Lăng Sở Dạ. Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, cuộc sống vốn êm đềm nay đã bị lật tung cả lên.
Thấy cô đang sợ, Lăng Sở Dạ không màng nguy hiểm, tay không tiến đến trước một bước, mặc cho mọi người phía sau ngăn cản.
– Xin lỗi, anh đến trễ để em chịu ấm ức rồi.
– Em đừng cử động, cứ đứng yên vậy nhé!
– Vâng…
Giọng nói trầm ấm, dịu ngọt tựa mật rót vào vành tai khiến Mễ Bối dễ chịu, an tâm hơn rất nhiều.
Mặc dù đối với Mễ Bối, thì đây chỉ mới là lần thứ hai anh và cô gặp nhau, nhưng không hiểu cô lại sẵn sàng trao trọn niềm tin vào người đàn ông này như vậy.
Một màn yêu thương vừa vặn được Gia Kiệt chứng kiến. Ông ta nhìn anh, nhếch mép cười nhạt một cách khó hiểu, rồi chuyển dần sự chú ý đến Mễ Bối bên cạnh.
– Con gái à…
– Hức… đừng mà.
Gia Kiệt rút ra một con dao găm sắt nhọn, kề nhẹ lên cần cổ trắng nõn của Mễ Bối, tay còn lại cố tình đặt ở bụng phẳng mà mò mẫm, chọc tức Lăng Sở Dạ.
– Áaa… thằng khốn, mày điên à?
Thế nhưng chưa sơ múi được bao lâu, Gia Kiệt đã phải giãy nảy vì đau đớn.
Trên cả hai mu bàn tay chai sần của ông ta được đính đầy những đầu kim nhọn của huy hiệu cài áo do chính Lăng Sở Dạ phóng ra.
Anh lạnh giọng, cảnh cáo Gia Kiệt:
– Đừng dọa cô ấy. Cũng đừng chạm vào cô ấy.
– Đối thủ của mày là tao, chỉ có mình tao thôi.
Bị thương thành ra thế này, Gia Kiệt cũng không còn hứng thú nào để trêu đùa. Cơn phẫn nộ trỗi dậy, ông ta rút súng của vệ sĩ, ấn thẳng vào thái dương của Mễ Bối.
– Mày kiêu ngạo quá rồi đấy.
– Mày nên nhớ mạng sống của con khốn này đang nằm trong tay tao, tao chết… nó cũng phải chết.
Những lời cuối cùng, Gia Kiệt gằn lên từng chữ. Dường như ông ta đã lường trước được kết cục của chính mình, nên cũng không còn lo sợ, tìm đường sống cho bản thân.
Thân phận của Gia Kiệt đã bị bại lộ, tài sản do phạm pháp có được chắc chắn sẽ bị đóng băng.
Nếu thoát được lần này, nhưng về sau phải sống trong cảnh chui nhủi, chịu đựng từng con dày vò từ căn bệnh ung thư, chết dần chết mòn.
Thì thà rằng ngay lúc này đây, ông mang theo Mễ Bối xuống chầu Diêm Vương còn hơn. Ít ra vẫn sẽ khiến Lăng Sở Dạ đau khổ hết phần đời con lại.
– Con khốn! Chết đi.
Dứt lời, khẩu súng của Gia Kiệt cũng được lên nòng. Mễ Bối lúc này đã không còn hi vọng, cô nhắm mắt buông xuôi, đợi chờ những gì sắp xảy đến với mình.
Đoàng… đoàng.
Những tiếng súng vọng lên đúng như dự kiến, máu bắn tung tóe, vương vãi khắp sàn nhà.
Mễ Bối ngửi được mùi tanh nồng xộc lên khoang mũi, nhưng lạ kì là cơ thể cô không hề có cảm giác đau đớn. Ngược lại còn được một vòng tay ấm áp ôm trọn.
– Anh…
Không thể đợi chờ, Mễ Bối chậm rãi bật từng mi mắt. Cô nhanh chóng biết được vòng tay ấy thuộc sở hữu của Lăng Sở Dạ.
Anh đang đứng trước mặt cô, ở khoảng cách rất gần, lại còn dùng ánh nhìn triều mến đối diện với cô.
Cảm nhận được hơi ấm của sự an toàn. Nước mắt Mễ Bối không kiềm được mà tuông rơi lã chã. Mặc kệ anh là ai, Mễ Bối không suy nghĩ nhiều, chủ động gục mặt vào lòng ngực Lăng Sở Dạ ấm ức.
– Huhu… tôi… sợ lắm, tôi cứ nghĩ là mình chết rồi.
– Không sao… Bối Bối ngoan, có anh ở đây rồi, đừng sợ.
Để đáp lại Mễ Bối, Lăng Sở Dạ cúi thấp người, ghì chặt thân thể mảnh mai ấy, như muốn xác vào thân mình. Những ngón tay linh hoạt, vỗ nhẹ lên tấm lưng trần đang run rẩy.
Mọi người cảm động lùi dần về sau, chăm chú quan sát khung cảnh ngỡ rằng chỉ có ở trong phim ảnh.
Không gian trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết, nhưng chưa đầy phút sau, đã bị giọng hét đầy thảm thiết của Chu Tiết phá vỡ.
– Ối trời ơi, các người đừng có nhẫn tâm thế chứ!!
– Mau giúp tôi đi nào, tự dưng tôi quên mất cách xuống dưới rồi.
Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về hướng phát ra âm thanh, bất lực nhìn Chu Tiết đu đưa qua lại trên ngọn đèn chùm với gương mặt hãi hùng.
Không hổ danh là trợ thủ đắc lực của thống đốc. Nếu như Chu Tiết không lên tiếng, thì ngoài Lăng Sở Dạ sẽ không ai nhớ đến sự tồn tại của anh ta.
Ban nãy sau khi nhận được ám hiệu từ Lăng Sở Dạ, Chu Tiết đã âm thầm, lẫn vào đám đông rời đi.
Bí mật tìm kiếm vị trí ẩn nấu để tiện hành động, nhưng lại không phát hiện ra nơi nào ngoài nơi này.
Thoáng thấy đèn chùm cũng không quá nhiều phụ kiện làm phát ra âm thanh lớn, Chu Tiết quyết định dùng súng bắn dây lên tận đây, đợi chờ thời cơ thích hợp để bắn hạ hai người bọn họ.
Bây giờ Mễ Bối cũng đã an toàn, nhưng Chu Tiết thì không. Ở vị trí này kèm với vòng quay lắc lư của đèn chùm khiến anh ta say sẫm mặt mày, não bộ trì trệ, tạm thời ngưng hoạt động, trở thành kẻ dở hơi, khù khờ.
– Giúp hắn đi.
Lăng Sở Dạ ôm trán, không dám nhận đồng minh. Phất tay lệnh cho một nhóm người đến giải cứu Chu Tiết, rồi lại xoay sang dùng áo quân phục khoác lên cho Mễ Bối.
Chạm nhẹ lên giọt nước mắt trên gò má, thăm dò:
– Ông ta đã làm gì em chưa?
Mễ Bối đương nhiên hiểu được ý tứ của Lăng Sở Dạ, cô cúi gầm trốn tránh, chọn cách lặng im.
Tuy anh là người cứu cô, nhưng không vì thế mà cô phải có bổn phận trả lời cho anh tất cả.
Ấy mà có lẽ chính hành động này đã khiến cho Lăng Sở Dạ hiểu lầm, ngoài mặt anh nói không quan tâm, trong lòng vẫn có chút mất mát.
Anh vỗ nhẹ vai cô, thở hắt:
– Em đừng suy nghĩ nhiều.
– Rốt cuộc giữa chúng ta…
– Cẩn thận!
Mễ Bối ngẩn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, chất vấn. Nhưng lời cô vừa cất ra, đã bị nét mặt hoảng hốt của Lăng Sở Dạ đánh gãy.
Đứng đối diện, Lăng Sở Dạ bắt gặp Gia Kiệt gắng gượng nâng súng chĩa vào cô, chuẩn bị cướp cò.
Không còn thời gian, anh đã gấp gáp nhào đến mang Mễ Bối xoay một vòng, trong lúc cô chưa nắm bắt được tình hình thì…
Đoàng… đoàng… đoàng.
Rất nhiều viên đạn được bắn ra, ghim sâu vào bả vai của Lăng Sở Dạ.
Thời khắc tiếng súng nổ lên cũng chính là lúc từng kí ức đã mất trước kia của Mễ Bối chợt ùa về như một thước phim tua chậm.
Mễ Bối trợn mắt sững sờ, lẳng lặng đứng nhìn Lăng Sở Dạ dần ngã xuống. Cho đến khi anh hoàn toàn nằm ra sàn thì cô mới có phản ứng.
– Sở Dạ! Sở Dạ… hức… huhu, cứu người… mau cứu anh ấy đi mà.