Chương 41: Tiếp tục cuộc sống khi không có em
- Trang Chủ
- Sau Khi Kết Hôn Thống Đốc Rơi Vào Biển Tình! - Lăng Sở Dạ
- Chương 41: Tiếp tục cuộc sống khi không có em
– Máu bầm ở não đã được giải quyết, nhưng có lẽ vì cú va đập quá mạnh, dẫn đến cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời.
Ngồi trong văn phòng làm việc của bác sĩ, Gia Khiêm cũng không quá bất ngờ với kết quả mà mình nghe được.
Anh chỉ trầm mặt nhìn vô cự vào một góc tường, suy nghĩ đến những chuyện không đâu, thâm tâm lúc bấy giờ gào thét, đấu tranh dữ dội, không biết nên làm thế nào với Mễ Bối.
Cạch.
Phút sau, tiếng đẩy cửa vọng lên, tay sai của lão Gia Kiệt bước vào, đến gần vỗ nhẹ lên vai anh ra ám hiệu.
Gia Khiêm gật chào tạm biệt, rồi cùng với hắn đến căn phòng khác để tiến hành rút máu.
Nửa giờ sau.
– Cậu có thể đi rồi.
Nghiêng đầu nhìn bịch máu đầy vừa rút ra từ cơ thể mình, Gia Khiêm bất lực thở dài, gương mặt tái mét, khó khăn leo xuống giường, bước chân lảo đảo trở về.
– Haha… đây là con lúc nhỏ sao?
Gia Khiêm vừa đến trước phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng cười ríu rít từ Mễ Bối, thấy tâm trạng cô tốt lên, anh cũng vui lây được nhiều phần.
– Ông…
Đẩy cửa bước vào, anh sững người trừng mắt, khi trông thấy lão cha mình cũng đang hiện diện bên trong, còn cười nói vui vẻ với Mễ Bối.
Tại đây vướng cô nên anh không tiện nói chuyện, Gia Khiêm hầm hầm kéo ông ra bên ngoài hành lang.
– Đêm qua chúng ta cũng đã trao đổi, ông tốt nhất là không nên làm trái với những gì mình đã hứa!
– Nếu ông quên, vậy để tôi nhắc cho ông nhớ! Ông cần tôi, và tôi cần ông giữ khoảng cách, không động đến Mễ Bối.
– Làm ơn! Tránh xa Mễ Bối ra! Vài ngày nữa tôi sẽ mang cô ấy trả lại cho người đàn ông kia.
Mặc cho con trai lớn giọng bên tai, thì Gia Kiệt vẫn vô cùng khoan thai, tay đút túi quần, đến ngồi bên ghế, nhếch môi cười khẩy.
– Ha!! Có chắc là con thật lòng muốn trả nó về? Đừng lừa dối mình nữa, ta cũng góp công đẻ ra con đấy Gia Khiêm à.
Dường như bị nói trúng tim đen, Gia Khiêm gông cổ lên cãi:
– Ông im đi, đừng cố áp đặt suy nghĩ của ông vào tôi, chúng ta không giống nhau. Ông đê tiện! Còn tôi thì không.
Gia Kiệt thoải mái thở dài, điệu bộ giễu cợt đáp trả:
– Haizz, con tốt… con tốt.
– Nhưng… phải làm sao đây? Ta lỡ nói với con bé là con gái nuôi của ta rồi. Nó còn rất thích thú trước tấm ảnh ta lụm đại trên mạng, thật là ngu ngốc.
– Lỡ?
Gia Khiêm tức giận đến mức lao đến nắm lấy cổ áo của ông ta. Siết chặt nắm tay như muốn đấm vào mặt lão già này.
Kỉ niệm giỗ mẹ?
Nối lại tình cha con là cái quái gì?
Gia Kiệt đột nhiên gọi anh về đây sau bao năm xa cách đều là có chủ đích, ông ta chỉ muốn hàng tháng lấy đi máu của con trai để duy trì mạng sống bởi căn bệnh quái ác ung thư máu của mình mà thôi.
Ban đầu lão còn dự định muốn dùng tình thân dụ dỗ, không được sẽ cưỡng chế nhưng sau khi Mễ Bối tự dưng xuất hiện, ông ta liền đổi sang trao đổi, uy hiếp.
Là một kẻ lo xa, Gia Kiệt sợ sau khi Mễ Bối được trả về, Gia Khiêm sẽ lật lọng đào thoát, cho nên đã nhân lúc Mễ Bối mất trí mà tạo dựng mối quan hệ thân thích, giữ cô ở đây lâu dài.
Với cả Gia Kiệt cũng không rộng lượng đến mức bỏ qua cho Mễ Bối. Dù cô không có tội tình gì, nhưng cái tội lớn nhất của cô chính là người phụ nữ của Lăng Sở Dạ.
Ông ta huýt sáo, gọi đồng bọn đến kéo anh ra, rồi đứng dậy chỉnh đốn trang phục.
– Sớm thôi, con sẽ phải cảm ơn người cha này đấy Gia Khiêm à!
Dứt lời, Gia Kiệt cũng đi mất.
Gia Khiêm mệt mỏi, lùi dần về phía lan can, cơ thể nặng trĩu trượt dài cho đến khi hoàn toàn ngồi bệch dưới sàn nhà, ôm trán bất lực.
– Aaaa…
Bỗng! Tiếng hét thất thanh của Mễ Bối từ trong phòng truyền đến.
– Có chuyện gì?
Gia Khiêm bỏ qua mình, chạy vào bên trong xem xét tình hình, thì nhìn thấy Mễ Bối đang ôm lấy đầu mà khóc lóc bù lu bù loa vì phát hiện độ đài của tóc chỉ còn đến ngang mang tai, lại còn nham nhở trông hết sức xấu xí.
– Tóc… tóc của tôi… tôi nhớ nó đã từng rất dài mà… là ai?
– Là anh cắt của tôi đúng không? Anh thật xấu xa… xấu xa như lời cha kể!!
Nhận ra Mễ Bối không gặp bất trắc gì nghiêm trọng, Gia Khiêm vịn thành giường thở phào một hơi, rồi cũng chỉ biết cười trừ khi bản thân mình bị Gia Kiệt gieo tiếng ác.
Nhưng đây là trường hợp bất khả kháng, anh biết phải làm sao bây giờ?
Tóc vẫn sẽ dài theo năm tháng, nhưng mạng sống của Mễ Bối thì chỉ có một mà thôi. Đáng lẽ là phải cạo trọc, nhưng vì vị bác sĩ ấy khá có tâm, nên chỉ xén gọn đi Để sau này tóc cũng sẽ mọc lại nhanh hơn so với cạo sạch.
– Không sao, vẫn rất đẹp.
[…]
Một tuần sau.
– Ngài Lăng trở về rồi.
Chiếc xe dài hơn hai mươi chỗ đã hộ tống Lăng Sở Dạ và Angel đã về đến biệt phủ Lăng Gia sau hơn hai tuần dài lăn lộn trong rừng sâu chỉ để tìm kiếm tung tích của Mễ Bối.
Vậy mà tất cả dường như bằng không, mọi người phải ra sức khuyên nhủ lắm thì anh mới chịu từ bỏ quay trở về Serya.
Dù mọi người đã ra khỏi xe, nhưng Lăng Sở Dạ vẫn tựa đầu vào cửa mà thơ thẩn, tay vò khẩu súng của Mễ Bối trong vô thức, như thế anh chưa từng để tâm đến xung quanh như thế nào.
Mất ăn mất ngủ, dầm mưa dãi nắng đã khiến vẻ ngoài của Lăng Sở Dạ hiện tại vô cùng xuống sắc, anh như già thêm chục tuổi, râu ria lúng phúng, làn da đen sạm, tóc tai bết bác, gò má gầy sộp vì sút gần chục cân.
Không muốn con trai mình cứ mãi như vậy, bà Sam nén bi thương vào trong xe khuyên bảo.
Bà vỗ nhẹ vai anh, khẽ gọi:
– Sở Dạ… Mễ Bối mất rồi, mẹ chỉ còn mỗi một mình con thôi.
– Không chỉ một mình mẹ cần con, mà còn rất nhiều người cần con. Cho nên Sở Dạ à… con hãy phấn chấn lên, Mễ Bối vì muốn con được sống mà chọn hi sinh, con mà ngã xuống là phụ lòng con bé đó.
Những lời lẽ cuối cùng của mẹ như đánh động vào tâm can của Lăng Sở Dạ, anh quay lại nhin bà Sam, rơm rớm nước mắt trên khoé mi, không đáp mà khó khăn gật đầu, đồng ý cùng bà ấy bước ra bên ngoài tiếp tục cuộc sống khi không có cô gái nhỏ ấy.
– Cẩn nhận, chân của con vẫn còn rất yếu.
Bà Sam ngoắc Chu Tiết đến đỡ lấy Lăng Sở Dạ, còn mình túc trực, lẽo đẽo theo sau.
– Con chào bác.
Đến lúc này, giọng nữ cất lên, bà Sam mới để ý đến Angel cũng có mặt, cô đứng khép nép một bên đám người.
Dù cho hồi giờ bà không có thiện cảm với cô ấy cho lắm. Nhưng nói gì thì nói, Angel cũng là tiểu thư tài phiệt có tiếng, lần này lại cứu giúp Lăng Sở Dạ rất nhiều. Theo phép lịch sự, bà Sam đến bên bắt chuyện.
– Ngại quá! Ngại quá! Mời con vào nhà uống nước.