Chương 19: Dỗ y
Ngụy Vũ ho nhẹ một tiếng: “Nếu ta nhớ không lầm, lần trước vô cớ bị gọi là ‘ gia gia ‘, vẫn là một vị công công.”
“Không không không, tiểu tử cũng không dám so thiếu khanh với ai cả. Ý của tiểu tử là, tiểu tử cùng Ngụy Thiếu Khanh có thể được coi là ‘có quan hệ họ hàng’.” Đặng Hình làm mặt quỷ, ám chỉ với Lý Tỉ.
Trên Khúc thủy đài, tiếng gọi “Cha” của Lý Tỉ đã khiến dư luận dậy sóng, ngay cả thánh nhân cũng biết chuyện.
Lý Tỉ tức giận đá hắn một cái: “Đi giao tranh đi!”
“Nha!” Đặng Hình nhìn Ngụy Vũ cười nịnh nọt, lên lừa bỏ chạy.
Chạy đến ngã tư, hắn quay lại nói với Ngụy Vũ: “A Lang nhà ta nhờ gia gia chiếu cố, hắn còn chưa ăn cơm…”
Đáp lại hắn chính là cây roi ngựa cán bạc của Lý Tỉ.
“Đây không phải là thói quen ném đồ đạc bất cẩn mà học từ thánh nhân sao” Đặng Hình đặt cây roi bạc nhỏ vào trong lòng ngực, ngẩng mặt kêu, “Tạ A Lang thưởng.”
“Cút!”
“Nha ~”
Lý Tỉ bành mặt ra, thậm chí không thèm nhìn Ngụy Vũ một cái, hiển nhiên vẫn còn tức giận về chuyện lần trước.
Ngụy Thiếu Khanh rõ ràng từ chối có lý trí, không có ý không giúp đỡ. Tuy nhiên, nó không ảnh hưởng đến tính khí của con sâu gạo này.
Đừng hỏi tại sao y lại nhỏ mọn và cố chấp như vậy, người được sủng ái tất nhiên tự tin như vậy.
Ngụy Thiếu Khanh vui vẻ chiều chuộng y.
Lý Tỉ cưỡi ngựa tiến về phía trước, liền dang rộng hai chân, bình tĩnh đi theo.
“Vương gia cứ như vậy rời đi?”
Vó ngựa lộc cộc, Lý Tỉ không để ý tới hắn.
“Ai, Ngụy mỗ còn thiếu Vương gia một ly, xem ra hôm nay không trả nổi rồi.”
Lộc cộc, như cũ không để ý tới.
“Vốn là ta muốn nói với Vương gia một chút Dương Hoài làm sao chiêu cung, xem ra cũng là không ai nghe xong.”
Lý Tỉ rốt cuộc cũng quay đầu lại: “Ngươi đang khiêu khích ta à?”
Ngụy Vũ mỉm cười, “Ta thành công sao?”
“Thành cái lông đuôi của Hừng Hực Tử ấy!”
Tiểu Phúc Vương không bao giờ thừa nhận thất bại!
Mặc dù rất muốn nghe câu chuyện nhưng vì thể diện, tiểu vương gia Lý Tỉ nghiến răng quyết định tránh xa vị thiếu khanh trẻ nham hiểm này.
Đột nhiên, một cỗ hương mực bay tới, phía sau truyền đến một cái ôm ấm áp mà chắc chắn.
Lý Tỉ ngơ ngác nhìn Ngụy Vũ vừa đáp xuống ngựa, duỗi hai tay ra chặn lấy y!
“Ngươi, ngươi không biết kiểm điểm!” Tiểu Phúc Vương ngoài mạnh trong yếu.
“Ngụy mỗ chỉ muốn đãi Vương gia uống rượu.” Ngụy Thiếu Khanh ôn nhu bình tĩnh.
“Ta không có tiền mua rượu sao? Ta không muốn của ngươi!”
“Vậy chúng ta kể câu chuyện về thiếu khanh cơ trí Đại Lý Tự thẩm vấn thủ lĩnh của bọn trộm vì cứu tiểu người hầu của tiểu vương gia ra.”
Lý Tỉ dừng một chút, “Cái kia…… Tiểu vương gia là kiểu gì?”
“Thông minh, tốt bụng và nhạy bén lanh lợi.”
“Rõ ràng là anh dũng vô địch, phong lưu phóng khoáng, đệ nhất đại mỹ nam Trường An!”
Ngụy Vũ ngậm cười, “Một chữ không giả.”
Tiểu Phúc Vương nhếch lên khóe miệng, “Thật ra ta không có hứng thú gì cả, là ngươi cầu ta nghe.”
“Ân, Ngụy mỗ cầu Vương gia.”
“Vậy ta sẽ cố nghe ngươi nói.”
Thật · anh dũng vô địch, phong lưu phóng khoáng, Trường An đệ nhất đại mỹ nam · Ngụy Thiếu Khanh, nhẹ kẹp bụng ngựa, vòng qua Tiểu Phúc Vương, hướng tới chợ phía tây mà đi.
Trường Nhạc Cung.
Dương thị ngồi phía dưới canh một bếp than nhỏ, gọt lê cho Thái hậu ăn.
Đây là những quả lê chín muộn được thu hoạch vào mùa thu năm ngoái, không biết làm thế nào nhưng đã bảo quản được vài tháng. Hai ngày trước, Bệ hạ hạ lệnh cho người mang ra hai chiếc giỏ, một chiếc giỏ được phân phát cho mỗi cung điện, chiếc giỏ còn lại gửi đến Thái hậu, được coi là hàng hiếm.
Dương thị đã mất bình tĩnh từ lâu, nhưng Thái hậu vẫn cứ lảm nhảm, không dám ngắt lời.
Không biết tại sao, nhưng Thái hậu luôn tươi cười chào đón, đặc biệt tốt bụng với thế hệ trẻ, thậm chí chưa bao giờ mất bình tĩnh, nhưng Dương thị chính là sợ bà nhất.
Đặc biệt là, lại xảy ra chuyện như Dương Hi Hi.
Ngắn ngủn mấy ngày, tin đồn đã lan rộng khắp nơi.
Hiện giờ, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết, biểu cô nương ở Phúc Vương phủ nuôi lớn dã tâm, vì cùng Phúc vương cùng huyện chúa tranh sủng, thế mà dám gian lận với yên ngựa, thật thật là một bạch nhãn lang!
Trà Cúc Dưa Leo
Dương Hi Hi làm bộ làm tịch mấy năm nay, chẳng phải chỉ là để đạt được danh tiếng tốt thôi sao? Giờ đây,, không chỉ có thanh danh hỏng rồi, còn đem tự mình hạ cánh vào Đại Lý Tự.
Mưu hại con vua là tội lớn, vốn nên xăm mặt, nhưng bởi vì Thái Hậu cầu tình, lúc này mới miễn.
Thái Hậu nhìn bộ dáng lơ đãng của Dương thị, cuối cùng cũng vào chính sự: “Hài tử còn đang bị giam ở Đại Lý Tự, nếu muốn xem qua, có thể dùng cung bài của ta. Nếu chậm hai ngày nữa, vào dịch đình rồi, muốn gặp cũng không thấy.”
“Không, không cần.” Dương thị nhíu nhíu mày, “Tưởng tượng đến việc nhận sai nàng ta mấy năm nay, con liền……”
Bà biết, thân thế của Dương Hi Hi Thái Hậu tất nhiên đã biết, không có gì phải giấu giếm nữa.
Thái Hậu khuyên nhủ: “Cho dù nàng không phải là con ruột của ngươi, nhưng dù sao nàng cũng đã ở bên cạnh ngươi nuôi dưỡng hơn mười năm, nàng cùng con ruột có gì khác biệt?”
Dương thị cho rằng Thái Hậu đang cảnh tỉnh bà, vội nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ đối với Tiểu Bảo coi như con mình sinh ra. Dù sao thì……”
Dù sao thì, Phúc Vương phủ còn phải trông cậy vào y.
Thái Hậu than nhẹ một tiếng.
Thực ra bà ta đang nói về Dương Hi Hi. Chỉ cần Dương thị chịu mở miệng cầu tình, bà ta không ngại lưu lại bộ mặt già nua của mình để cầu xin thánh nhân.
Nhưng mà, Dương thị không hề cầu xin một lời mà hỏi: “Mẫu thân, ngài thật không biết đứa bé kia của con hiện nay ở nơi nào sao?”
Thái Hậu tránh ánh mắt của bà, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Lúc trước ngươi lấy nữ đổi nam, suýt nữa lòi ra, che không được mới đến cầu ta giải quyết tốt hậu quả, ta chỉ tới kịp đem Tiểu Bảo xuất thân viên qua, làm sao có thể quan tâm về bất cứ điều gì khác?”
“Cái con tiện nhân Hồ Cơ kia! Chắc chắn là nó trách ta cướp mất con của nó nên định đem con gái ta ra khỏi phủ.” Dương thị oán hận cắn răng, “Nếu sau khi sinh con không phải ta yếu đuối, nó——”
“Nó đã chết.” Thái Hậu vỗ bàn, làm cho Dương thị run rẩy.
Thái Hậu nhắm mắt, nói: “Người đã khuất là lớn nhất, quá khứ đã qua rồi. Nguyệt nương, cho dù là vì Chi nương hay Cẩn nương, ngươi cũng sống yên ổn chút đi.”
Dương thị nhấp môi, hàm hồ đồng ý.
Thái Hậu nhắm mắt lại, không nói thêm nữa.
Mãi đến khi bóng lưng Dương thị biến mất ở cuối hành lang, bà ta mới chậm rãi nói: “Lúc trước a Trấn nói Dương thị lạnh lùng, ta còn tưởng rằng hắn là bị Hồ cơ mê tâm, hiện tại mới biết được là ta đã nhìn sai người.”
Nghĩ đến đứa con trai chết trẻ, vẻ mặt bà không khỏi u ám: “Lúc trước A Trấn của ta không thể trông cậy vào nàng ta, hiện giờ Sách Sách của ta…… Cũng không cần nàng ta phải đau lòng cho.”
Đậu Thanh Đài khoác chiếc áo len mềm mại vào đắp chăn trên đùi bà ta, khuyên nhủ: “Tiểu vương gia của chúng ta đã có nương nương đau lòng rồi, thật sự không cần bà ấy. Nga, đúng rồi, còn có thánh nhân, thánh nhân cũng thương tiểu vương gia từ tận tâm can.”
“Hắn?” Thái Hậu như giận dỗi, bĩu môi, “Điều đó còn tùy thuộc vào sự cho phép của ta.”
……
Tiểu Phúc Vương được ngàn đau vạn sủng, đang uống miếng nước khối mứt hoa quả đang ngồi trong một quán rượu nhỏ và tối ở Tây Thành, ăn lương khô và uống rượu nhẹ.
Đó là quán rượu lần trước đã tới, tửu quán Tường Phúc.
Rượu trong khách sạn toàn là rượu đục, không đủ thơm, uống nhiều sẽ say.
Lần trước tới đây, Ngụy Vũ cũng không để ý Lý Tỉ nhiều, nói thật hắn có chút buồn chán, cho nên uống rượu dở cũng không thấy đau lòng.
Lần này lại không.
Hắn đã chuẩn bị trước rượu nho tư tàng, cũng như một cặp ly uống rượu bằng sứ hình bông tuyết nhỏ. Rượu hồng nhạt rót vào, trong trẻo, hấp dẫn, thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào phảng phất.
Hai mắt Lý Tỉ đột nhiên sáng lên, y hít một hơi, mím môi: “Rượu ngon tìm đâu ra? Ở chỗ thánh nhân cũng chưa từng được nếm qua đâu!”
Ngụy Vũ rót cho hắn một chén nữa, “Sài đại tướng quân từ quan ngoại mang về quả nho lão căn, tỉ mỉ trồng ba năm, năm ngoái kết quả, Bình Dương đại trưởng công chúa tự tay vắt nước, làm thành rượu nho, trong cung đương nhiên không thể uống được.”
Lý Tỉ đột nhiên cảm thấy rượu không còn ngọt nữa, có chút chua chát, “Ngươi cùng Sài gia quan hệ thật sự rất tốt.”
“Sài gia có đại ân với ta, lúc trước nếu không phải Thận Chi huynh, ta còn ở……” Ngụy Vũ dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Lý Tỉ nghiêng đầu, “Còn ở cái gì?”
“Còn ở dưới chân Săn Sơn cho lợn ăn.”
Lý Tỉ phụt một tiếng, vui vẻ.
Trường An thành ai không biết, vị Ngụy Thiếu Khanh này mới ba tuổi đã có thể làm thơ, mười sáu tuổi đã học cao trung, ân sư là thái phó tiền triều, đại nho Trịnh gia, một vị danh tiếng kinh hoa đại tài tử như vậy…… Sẽ cho heo ăn?
“Ngụy huynh thật là biết đùa.”
Ngụy Vũ nhếch khóe miệng không giải thích.
Lý Tỉ vốn là muốn mạnh mẽ nói: “Ta không thèm uống rượu Sài gia”, nhưng sau khi ngửi thấy mùi vị ngọt ngào thơm phức, không nhịn được, liếm nhẹ một cái.
Sau đó y thay đổi lời nói bớt mạnh mẽ hơn: “Không được, cũng không có ý nghĩa gì hắn gọi ngươi là Thư Vân, ta gọi ngươi là Ngụy ca, cho nên ta cũng sẽ gọi ngươi là Thư Vân.”
Ánh mắt Ngụy Vũ rơi vào đầu lưỡi mềm mại của y, ma xui quỷ khiến nói: “Rượu dính ở khóe miệng.”
Lý Tỉ vội vàng đưa đầu lưỡi liếm một cái, “Không có mà!”
Ngụy Vũ hai mắt tối sầm, “Bên kia.”
Đầu lưỡi mềm mại của hắn lần nữa mở ra môi lộ ra, bên kia liếm một bên khóe miệng, “Vẫn không có!”
“Nơi này…”
Ngụy Vũ duỗi tay, ở bên môi y nhẹ nhàng mà cọ một chút.
Lý Tỉ vô thức lè lưỡi, vô tình liếm đầu ngón tay của hắn.
Trà Cúc Dưa Leo