Chương 2: Không phải trai đểu, mà là badboy
“…”
“Hai mươi ba cái xuân xanh rồi, Hồ Hoàng Tuấn này vẫn chưa có bạn gái.”
Đám lửa cháy không chỉ vẽ màu lên đôi mắt nghiêm nghị của Hoàng Tuấn, mà còn tô thêm vẻ u ám đang bao quanh Hồng Khánh.
“Khánh, cậu lắm gái vây quanh lắm mà, chỉ anh vài chiêu đi, chàng badboy của anh.”
Hoàng Tuấn không biết rằng cái biểu cảm mà anh căng mình để tỏ vẻ nghiêm túc trong chuyện này, với Hồng Khánh chẳng khác nào đang làm trò cười cả.
Hồng Khánh cười khẩy: “Tiên sư nhà anh! Thấy mà gớm.”
Bỗng dưng nhớ lại, Hoàng Tuấn hai mươi ba cái xuân vẫn chưa có bóng hồng nào theo, Hồng Khánh thì rất khác, giống như một trời một vực. Nghĩ cũng thương, mới kiêu ngạo nhướng mày, khẽ gật vài cái: “Thì ra là hâm mộ em. Thật ra cũng không có bí quyết gì, chỉ là…”
Hoàng Tuấn chau mày, cố gắng tập trung nghe những gì Hồng Khánh sắp nói.
“Chỉ là tính cách của chúng ta không giống nhau.”
Trông anh mình suy tư như vậy, chắc chắn là vẫn chưa hiểu, Hồng Khánh nói tiếp: “Con gái bây giờ chỉ muốn yêu đương với badboy thôi, vì họ có sức hút riêng. Còn good boy như anh…ừm…không cần cho lắm.”
Hoàng Tuấn càng ngày càng thấy khó hiểu, “Lí do trai tốt không cần? Lí do chỉ muốn yêu đương với trai đểu?”
“Hoàng Tuấn, anh mắng ai là trai đểu thế?”
Không chú thì còn ai? Trung bình một tháng thay gái hai lần, hiếm thì một tháng một lần. Tuy rằng Hồng Khánh không sa đọa đến mức lên giường với con gái nhà người ta, nhưng em này chưa dứt đã sang em kia, trêu đùa tình cảm như vậy rất xấu.
“Người ta có từ ngữ cao quý, văn minh, lịch sự hơn, sao anh không dùng?” Hồng Khánh trở về tư thế ban đầu, điệu bộ càng kiêu kỳ, “Hãy nhớ, badboy, not trai đểu, ok?”
Hoàng Tuấn ậm ừ cho xuôi, không muốn đôi co mà muốn lái đến vấn đề chính hơn, “Làm sao để thành badboy như em?”
Hồng Khánh đảo mắt dò xét Hoàng Tuấn, lắc nhẹ đầu: “Không được. Mặt anh good quá, chỉ có đập đi xây lại mới được như em.”
Mới ban đầu Hoàng Tuấn còn muốn đánh cho cậu em này mấy cái, nhưng nhìn lại, từng đường nét và khí chất tỏa ra trên người Hồng Khánh thật sự rất cuốn hút, mà khí chất không phải là thứ có thể dễ dàng copy được.
Trên người Hồng Khánh có lác đác vài hình xăm, tóc tẩy sáng màu, tính tình lúc nóng lúc lạnh, còn biết uống rượu, hút thuốc. Những điều này không nằm trong phạm vi cấm kị của Hoàng Tuấn, nhưng không đồng nghĩa với việc anh sẽ ủng hộ, học theo lại càng không.
“Bỏ đi, anh không thèm.”
“Hả? Không cần tìm bạn gái à?”
“Không phải chú hỏi sao anh lại muốn ngắm sao băng à?” Hoàng Tuấn ngước mắt lên trời, “Một vệt sao băng có thể giúp ta thực hiện được một điều ước, anh ước sẽ sớm có bạn gái.”
“Một vệt sao có thể ước một điều?” Ngữ điệu chậm rãi như đang suy nghĩ, Hồng Khánh đột nhiên vỗ tay bôm bốp: “Tốt! Vậy em mỗi vệt sao em sẽ ước có thêm một cô đổ gục mình.”
“…”
Chưa dừng lại, Hồng Khánh còn tán thưởng bản thân: “Ai thông minh như Hồng Khánh đây? Anh trai, anh nên tự hào về cậu em tuyệt vời này đi.”
***
Vốn tưởng nước mắt sẽ giúp dễ ngủ hơn, nhưng Hải Uyên đã lầm, cô không thể ngủ được.
Trằn trọc thêm chốc nữa, Hải Uyên không nhịn được mà bật dậy, hiện tại đã hơn 11 giờ.
Chợt nhớ đến tài khoản Facebook của mình có lượt theo dõi và tương tác khá cao, liệu có thể xin họ một lời khuyên trong chuyện này?
Nghĩ rồi, Hải Uyên với tay lấy chiếc điện thoại đang nằm ở sát mép giường, đăng nhập sang tài khoản Nàng Quýt.
Vừa định nhấn vào mục viết bài đăng, tâm trí của Hải Uyên rơi vào một bài viết nằm ở đầu bảng tin.
[Đêm nay, vào 11 giờ 30 phút, toàn nước sẽ được chiêm ngưỡng trận mưa sao băng đầu tiên của năm 2023. Mưa sao băng kéo dài một tiếng đồng hồ, hãy lựa chọn địa điểm lí tưởng để thưởng thức hiện tượng thiên văn tuyệt vời này nhé.]
Bên dưới bài viết là rất nhiều những bình luận như:
[Ưng Châu đêm nay có mưa lớn, không thể ngắm được.]
[Tiếc quá, Bắc Thành âm u, rất nhiều mây phủ kín che hết rồi.]
Hải Uyên rời màn hình, chân bước xuống giường, di chuyển ra phía cửa sổ.
Bầu trời Thương Kinh hôm nay khá quang, không khí cũng không có mùi hơi nước. Tuy vậy, vị trí hiện tại không quá thuận lợi cho việc ngắm sao băng, vì bên dưới có nhiều ánh đèn đường hắt lại.
Hải Uyên không quá tin vào việc sao băng sẽ giúp mình thực hiện điều ước, nhưng cô vẫn muốn ngắm, vẫn muốn thử một lần, dù sao cũng không ngủ được. Hơn nữa hít gió trời, biết đâu tâm trạng sẽ khuây khỏa hơn.
Hải Uyên cầm điện thoại trong tay, lén lút rời phòng. Cô giơ tay phía trước lần mò trong bóng tối, men theo cầu thang dẫn lên sân thượng. Từng hành động, hơi thở đều rón rén, cô không muốn đánh thức, càng không muốn chạm mặt ba mẹ ngay lúc này.
Trên sân thượng tầng 3 tối hơn rất nhiều, gió trời có chút lạnh, nhưng mùi cây lá đong đưa trong gió khiến Hải Uyên thư giãn và thoải mái, cơn ảo não trong lòng theo đó cũng vơi bớt.
Hải Uyên ngước nhìn bầu trời đêm tối khịt, nổi bật những vì sao lấp lánh. Cô nhận ra chòm sao kia, là chòm Cự Giải, cung hoàng đạo của Hải Uyên.
Bất chợt, một vệt sao băng chạy dọc qua chòm Cự Giải, Hải Uyên gấp rút nhắm mắt, tay chắp lại, thành tâm khẩn cầu: “Cầu mong cho con có cách để vừa hài lòng ba mẹ, vừa thực hiện được ước mơ của con.”
***
Gió thổi hơi nước từ con sông bên cạnh tan vào không khí, khiến nơi Hoàng Tuấn và Hồng Khánh có hơi lạnh.
Hai chàng trai bị hút hồn vào bầu trời đêm tĩnh lặng, có lẽ đã rất lâu rồi, họ chưa từng được tận hưởng cảm giác thanh bình đến thế.
Sao băng vụt bay qua, tạo thành vệt sáng trải dài khắp một khoảng trời.
Hoàng Tuấn nhắm mắt cầu nguyện: “Xin hãy ban cho con một cô bạn gái, để con không phải đi xem mắt.”
Mới đầu, Hồng Khánh còn ngẩn ngơ chưa biết ước gì, bởi vì áng mây lác đác che, chỉ thấy một vệt, phải ước sao cho đáng. Hoàng Tuấn cầu nguyện có hơi lớn, cảm giác như đang khịa anh, Hồng Khánh cũng buột miệng nói lại: “Cầu cho con gặp được Nàng Quýt.”
Vừa dứt lời cũng là lúc sao băng chỉ còn chấm sáng phía xa, Hồng Khánh bỗng nghĩ đến một mong ước mà mình luôn muốn ước, anh thầm cầu: “Nếu có một cô bạn gái hiểu chuyện và có thể giúp con biết động lòng thì thật hay quá.”
Hoàng Tuấn trông em trai còn đăm chiêu nhìn xa xăm, huých vai Hồng Khánh, “Nàng Quýt nào đấy?”
Hồng Khánh sững người, nhớ lại lời vừa rồi, “Nàng Quýt? Một họa sĩ mạng mà em hâm mộ thôi.”
“Họa sĩ mạng? Con gái? Nhà ở đâu?”
Hồng Khánh bật nắp lon bia, uống một ngụm lớn, xong mới trả lời: “Hình như ở Thương Kinh.”
Hoàng Tuấn ngờ ngợ: “Nếu muốn gặp thì xin địa chỉ mà gặp, Thương Kinh là chỗ này, gần nhau quá rồi, còn chần chờ cái gì?”
Hồng Khánh lắc đầu: “Không, gặp được hay không nên để duyên trời sắp đặt. Với lại, người ta cũng là thần tượng của em,” Hồng Khánh vuốt ngược mái tóc ra phía sau, nét mặt vô cùng tự kiêu, “Lỡ người ta say nắng một chàng badboy như em thì không hay, em không thể làm hại thần tượng của mình được.”
Hoàng Tuấn đơ người trong phút chốc rồi cười lớn một tràng, khi nước mắt đã vương ở hoen mi, anh mới cố gắng nhịn cười nói: “Lạy chú đấy Khánh, tự luyến quá sẽ thành bệnh, anh không rảnh tiền chữa cho chú đâu.”
“…”
Hồng Khánh lười nhác lời qua tiếng lại với Hoàng Tuấn, bèn kiếm cớ nơi này không có sóng nên quay về xe.