Chương 3
9
Khi lần nữa tỉnh lại, ánh nắng đã thiêu đốt những áng mây thành từng rặng đỏ hồng, mang theo ánh hào quang lọt vào căn phòng.
Âm thanh lật giấy của người bên cạnh không hề ngừng lại, tôi vừa động đậy, thì anh đã nghe thấy.
Anh đưa lòng bàn tay áp vào trán tôi, “Em sốt rồi.”
“Buổi sáng sao lại không uống sữa?”
Tôi hé miệng, phát hiện bản thân mình khó mà phát ra âm thanh được.
Cổ họng rất đau, cả cơ thể khô khốc mất sức. Tôi chỉ có thể thông qua việc lắc hay gật đầu để biểu đạt ý muốn của mình.
Thẩm Diên Tri cười nhẹ một tiếng, ôm tôi lên.
Anh đổi quần áo, trên người không còn mùi thuốc lá nữa, có vài chi tiết anh có thể để ý tới nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Biết tôi không thích mùi thuốc lá, nên anh chưa từng hút thuốc trước mặt tôi.
“Tôi không muốn uống sũa.”
Khi anh định ôm tôi vào ghế sau xe, tới cuối thì tôi vẫn không thể không để ý tới việc cổ họng đau mà nói ra câu đó.
Anh ngơ ngác trong giây lát. Giận tới nỗi phá lên cười.
“Em cứ như thế với anh để làm gì hả?”
“….”
Cõ lẽ, anh nói đúng.
Có lẽ, tôi muốn thấy dáng vẻ anh tức điên lên rồi sau đó quẳng tôi đi.
Nhưng tôi lười chẳng muốn nhắc lại, chỉ là lại một lần nữa ngồi về chỗ.
Xe dần khởi động, gió bên ngoài lùa qua cửa xe.
Áng mây hồng vô danh đang đốt cháy bầu trời, giống như trong một khoảnh khắc nào đó, sẽ thiêu đốt trái tim tôi.
…..
Thẩm Diên Tri đưa tôi về nhà. Trên ghế sô pha trong phòng khách, có một người đang ngồi.
Tôi cố nhớ lại lần đầu tiên gặp Tạ Ý Khanh là như thế nào, lại phát hiện tôi chẳng có ấn tượng gì cho việc này cả.
Tôi chỉ cảm thấy, cô ấy khá giống tôi đấy chứ.
Thế là tôi nhìn cô ấy chằm chằm, trông thấy Thẩm Diên Tri, cô gái ngồi trên sô pha chợt đứng bật dậy, nhào về hướng anh.
Im lặng khoảng hơn nửa giây, Thẩm Diên Tri vẫn luôn đứng ở chỗ cũ.
Cho tới khi phần tóc trên trán của cô gái đó chạm vào cổ anh, vui vẻ gọi tên anh.
“Thẩm Diên Tri, em về rồi đây.”
…..
Người được cô ấy ôm vào lòng vẫn ngơ ngác như cũ, còn phải để tôi gọi anh tỉnh lại.
“Cô ấy nói, cô ấy trở về rồi.”
Hầu kết Thẩm Diên Tri động đậy, hồi lâu mới phát ra âm thanh khô khốc và cứng ngắc.
“Em.. về rồi à.”
Tôi chưa từng thấy anh có thái độ như thế bao giờ.
Mê mang và…chán nản.
10
Sau này cô gái đó ở trong căn biệt thự này. Cô ấy luôn như hình với bóng, không dời Thẩm Diên Tri.
Có lúc tôi sẽ nhớ tới ngày hôm đó, khi mà Thẩm Diên Tri bàn chuyện ở trong phòng làm việc.
Bọn họ nói, tôi là người thay thế cho mối tình đầu của Thẩm Diên Tri.
Nhưng Thẩm Diên Tri vẫn không hề có ý định muốn huỷ việc kết hôn với tôi.
Chỉ là, bữa tối đã từng chỉ có hai người là tôi và Thẩm Diên Tri ngồi trên bàn ăn, thì bây giờ giữa hai chúng tôi, có thêm một Tạ Ý Khanh.
Lúc đi làm Tạ Ý Khanh cũng đi theo Thẩm Diên Tri, cô ấy là kiểu con gái rất thích nói chuyện.
Tôi không hiểu, người trong tim Thẩm Diên Tri đã trở về rồi. Nếu tôi đúng là kẻ thay thế cho người mà anh thích, bây giờ chính chủ quay về rồi, sao anh lại không thả tôi đi?
Còn nữa, anh muốn để tôi ở bên mình, giống như nhiều năm trước kia, muốn tiếp tục giày vò tôi sao?
…..
Mấy ngày hôm nay, Thẩm Diên Tri đều về nhà rất muộn.
Hôm nay, hình như anh uống say rồi.
Tôi không thấy bóng dáng của Tạ Ý Khanh, nhưng tôi thấy chiếc sơ mi của Thẩm Diên Tri không được ngay ngắn cho lắm.
Cà vạt lỏng lẻo, mái tóc gọn gàng ở trán bị anh làm loạn xạ cả lên, ánh sáng mờ tối ở phòng khách hắt lên khiến da anh có màu trắng lạnh.
Trán anh đã nhăn lại thành hai nếp nhăn, đỏ ửng rồi.
Khi trông thấy tôi, anh nhẹ cười một tiếng.
“Khanh Khanh, em càng ngày càng không nghe lời anh rồi.”
Tôi bị anh đè lên ghế sô pha, tới lúc này rổi, anh vẫn đỡ lấy eo tôi, khiến tôi không bị sứt mẻ miếng nào.
Ánh mắt của người đàn ông đỏ sậm, như một cơn bão đang cuộn trào mãnh liệt.
“Thẩm Diên Tri, Tạ Ý Khanh của anh đâu?”
Tôi ngẩng đầu hỏi anh, nhưng anh lại nhẹ phì một tiếng.
“Anh đánh mất cô ấy rồi.”
“Hôm nay cô ấy còn theo anh ra ngoài mà.”
“Anh đã đánh mất cô ấy từ lâu rồi.”
“…..”
Tinh thần và cảm xúc hiện tại của anh vẫn đang phiêu trên người tôi, tôi nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thấy anh nữa.
Trán của người đàn ông nhẹ dán vào tôi, ở một khoảnh khắc nào đó, tôi chợt thấy ánh mắt trong đêm tối này có hơi ướt át.
“Khanh Khanh, hôm nay em cũng không uống sữa, phải không?”
“Đợi anh đi rồi, em lại đổ sữa đi phải không?”
“…..”
Đúng, đã mấy ngày rồi tôi không uống sữa.
Có lẽ tôi giống Thẩm Diên Tri, cũng là kiểu người rất ngang bướng, một khi bản thân không muốn làm, thì ai có nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng Thẩm Diên Tri không để ý chuyện tôi có muốn hay không. Một cốc sữa mới đã được hâm nóng rất nhanh.
Anh ngồi xuống trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, “Uống hết.”
Tôi nghĩ, một cốc sữa chẳng có gì quan trọng cả. Anh để ý, còn tôi thì không nghe lời anh.
Tôi chu môi nhìn anh, thực ra trong mấy ngày này tôi đã từng có đấu tranh, nhưng kết cục thì vẫn không như ý nguyện của tôi.
Hôm nay, có lẽ cũng sẽ như thế. Tôi không uống, Thẩm Diên Tri bèn miết cằm tôi ép tôi uống.
Không biết làm sao, tôi thấy hôm nay anh lại tức giận rồi.
Tôi cắn chặt răng không chịu khuất phục, tới cùng thì anh thở dài một tiếng.
Vừa nhìn tôi vừa ngẩng đầu uống một ngụm sữa.
Sau đó giữ cằm tôi lại, hôn tôi.
Anh cạy mở hàm răng đang ngậm chặt của tôi, chất lỏng tới cuối cùng thì vẫn chảy vào miệng tôi.
Vị sữa ngọt ngấy, còn có một người say rượu chẳng kiêng nể gì cả trắng trợn làm mấy việc điên khùng.
Tôi thấy rất khó chịu, lời trong lòng bị chặn lại, tới khi tôi nghẹn ngào bật khóc, thì anh mới dừng động tác lại.
Màn đêm luôn mang tới một cảm giác cô đơn tàn nhẫn, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bình hoa khô để ở ngay cửa ra vào.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói của anh.
Khàn khàn, rồi như vỡ vụn.
Anh ôm tôi vào lòng, nhiệt độ của người đàn ông luôn ấm nóng và nồng nhiệt.
Anh luôn miệng nói câu xin lỗi bên tai tôi.
“Đừng khóc nữa, anh sai rồi Khanh Khanh, là do anh không tốt…”
“Đừng khóc nữa có được không, Khanh Khanh…”
…..
Dáng vẻ đó, khiến tôi có cảm giác có gì đó sai sai ở đây.
Hình như tôi vẫn luôn là. Sự tồn tại mà anh luôn trân quý.
11
Người đàn ông được ăn no uống say luôn rất dễ nói chuyện.
Tôi chỉ muốn thử xem ranh giới cuối cùng của anh, tôi nói không muốn nhìn thấy Tạ Ý Khanh nữa.
Ngày hôm sau, tôi thấy Tạ Ý Khanh khóc lóc nức nở thu dọn hành lý.
Tôi bắt đầu không hiểu Thẩm Diên Tri cuối cùng có ý gì nữa.
Anh không nên là một người đàn ông nghe lời tôi thế chứ.
Càng huống hồ, Tạ Ý Khanh là mối tình đầu của anh mà.
Tự mình nghĩ không ra vấn đề gì, thì tôi thường sẽ đi hỏi trực tiếp.
Nhưng người đàn ông đó chỉ híp mắt xoa đầu tôi, đây là thói quen anh dùng để đối phó qua loa với tôi.
“Khanh Khanh, em mãi mãi là người không ai có thể thay thế được.”
Đúng thế, mấy lời ngon ngọt đó được bọn đàn ông nắm chắc tới nỗi không thể nào quen thuộc hơn.
Chỉ cần anh không muốn, thì mãi mãi cũng sẽ không nói mục đích thật sự cho tôi biết.
Bị chơi đùa, mãi mãi chỉ có mình tôi mà thôi.
12
Có thể là do mùa hè quá mức khô nóng, dù cho dì trong nhà làm món ăn ngon tới đâu, thì mấy ngày nay tôi cũng chẳng có khẩu vị gì cả.
Nuốt miếng cơm sườn heo cuối cùng xuống, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn hết đồng cơm sườn đó ra.
Chính vào lúc này, tim tôi chợt đập rất nhanh.
Mấy tháng rồi mà tôi chưa có kinh nguyệt.
“…..”
Dựa vào cái thái độ không biết tiết chế gì của Thẩm Diên Tri, không cho tôi uống thuốc, thì có lẽ kết quả thế này là đương nhiên rồi.
Tôi mang thai.
Thẩm Diên Tri có lẽ không biết, tôi nhìn vào vùng bụng phẳng lỳ mà ngơ ngác.
Có chút đáng buồn đó là, đứa bé này đi hay ở, thật sự là do tôi quyết định được sao?
Thẩm Diên Tri mấy ngày nay đều về nhà rất sớm. Mà mỗi lần về tói nhà thì sẽ ôm lấy tôi.
Rất nhiều lúc tôi không thể phân rõ, rốt cục cái người ban đầu nhất thời hứng thú bèn kéo tôi đạp trên đất là người nào nữa.
Giới hạn thấp nhất của anh không biết là tính từ đâu nữa, hình như đã bị kéo xuống cực điểm rồi.
Có lúc tôi có thể nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại với bạn.
Có lẽ, bạn bè gọi anh ra ngoài đánh bài.
Anh nhẹ cười, cúi người nhìn tôi đang ngồi trên sô pha.
“Ở bên vợ.”
Lời nói đơn giản khiến đầu dây bên kia chợt có tiếng thổn thức, đến chỗ tôi còn nghe thấy rõ.
“Lại chiều cô nhóc bị bệnh thần kinh…”
Âm thanh của đám người không đáng để ý dần xa, đúng thế, ở trong mắt bạn bè của Thẩm Diên Tri, có lẽ tôi chính là kiểu tồn tại như thế.
Kẻ điên, hoặc là kẻ thần kinh, chức Thẩm phu nhân tốt như thế thì không làm, cả ngày cứ làm trò quỷ quái đâu đâu.
Tối hôm nào đó, tôi lại mơ thấy ác mộng.
Thậm chí tôi đã từng không phân rõ được đó là mơ hay là ký ức.
Thẩm Diên Tri cầm đầu một nhóm người tới chặn tôi ở một góc nọ, lớn tiếng đọc điểm của tôi.
Lúc đó bởi vì tôi bị bọn họ quấy rối, nào có tinh thần gì mà học chứ.
Thành tích đương nhiên là thảm không nỡ nhìn rồi.
Nhưng Thẩm Diên Tri thì đứng nhất, anh luôn luôn đứng nhất.
Anh cầm cuốn vở bài tập đập lên đầu tôi, cười một cách hài hước.
“Đệt, IQ thấp thật đấy.”
………….
Tôi giật mình mở mắt, âm thanh sột soạt từ phòng ngoài vọng vào. Màn đêm dường như dần hạ chiếc lồng không ranh giới xuống, hô hấp người bên cạnh nhè nhẹ.
Tôi ngồi bên cạnh anh, đột nhiên giữ chặt cổ anh lại.
Trong màn đêm, trông anh yên lặng và bất lực.
“Định bóp chết anh à?”
“Thẩm Diên Tri, là anh đẩy tôi vào địa ngục.”
Tôi nhẹ nhàng nói, dần dần thu cánh tay mình lại.
Anh thì vẫn nhìn tôi như thế.
Tôi nghĩ, có lẽ có một khoảnh khắc nào đó, tôi thật sự sẽ hạ quyết tâm kết thúc cuộc sống của anh.
Nhưng tôi vẫn không làm như thế. Dù cho anh có đòi tôi làm đi chăng nữa.