Chương 47 - Nợ nần, Bạch Lãng
Trong lúc Bạch Dạ đang tu luyện, một tiếng va chạm vào kết giới khiến nàng cảnh giác. Ra đến sân viện, một chú chim nhỏ không ngừng vỗ cánh phành phạch đập vào kết giới, trên chân nó có buộc một mảnh giấy nhỏ.
Kết giới được mở, chú chim ngay lập tức đậu vào cánh tay của Bạch Dạ, nàng gỡ mảnh giấy trên chân nó ra, bên trong có ghi vài dòng chữ.
[Tướng quân đã trở lại, Bạch Lãng bị người kéo đến siết nợ. Còn lại chờ chủ nhân định đoạt.]
Vò nát tờ giấy trong tay, Bạch Dạ thở dài, xem ra là cần về một chuyến. Mọi chuyện ở Học viện Lục Tinh này cũng đã giải quyết gần xong.
Hiện giờ Liên Hồng Vũ đã lấy được truyền thừa, Linh khí học viện được trả lại như cũ. Quả thật là thần khí, nay không chỉ có thể chở nàng đi khắp nơi, mà khi bị tấn công thì tạo ra một lớp màng kết giới rất chắc chắn để bảo vệ, ngoài ra còn có khả năng ẩn thân. Đúng là không uổng công khi lặn lội từ xa tới đây.
Bạch Dạ cũng đã biết cách sử dụng Lưu Đan, nhân sâm trăm năm là một dược liệu hiếm có. Lúc kết đan tạo ra 3 đạo lôi kiếm vang trời làm cả học viện rung chuyển. Không hổ danh là thần khí của học viện Nhị Tinh, luyện thành công 3 viên Ngũ phẩm.
2 thần khí thu về tay, chuyến này đi không hề lỗ.
Đã đến lúc trở về tướng quân phủ!
Vì còn tới 2 tháng nữa mới tới trận tỉ võ nên Bạch Dạ được phép trở về giải quyết chuyện riêng. Lúc đi còn được các lão sư ra tiễn khiến nhiều học sinh tròn mắt ngạc nhiên. Tiểu tử này được đãi ngộ tốt vậy?
Bạch Tố Tố hình như cũng biết chuyện trong nhà nên vội vàng cùng Nam Cung Dực trở về.
Nàng không muốn chạm mặt cô ta nên dùng Liên Hồng Vũ bay trên cao trong khi Bạch Tố Tố đi xe ngựa.
Nhưng Bạch Dạ không trực tiếp về tướng quân phủ mà đi tới Hắc Nguyệt Lâu.
Thấy nàng tới, Thu Ly sà ngay vào vòng tay nàng, cọ cọ làm nũng “Em nhớ tiểu thư quá trời!”
Nàng cũng cười bất đắc dĩ, xoa đầu Thu Ly “Mới nửa năm mà em đã trông cao hơn rồi đấy!”
“Đương nhiên rồi, Thu Ly sẽ vẫn còn cao nữa, đủ sức để bảo vệ tiểu thư!”
Cổ Ảnh vẫn trưng khuôn mặt lạnh băng, nhìn thấy Bạch Dạ thì cung kính cúi đầu, đưa cho nàng một cuốn sổ nói “Đây là tất cả những gì chủ nhân đã dặn.”
Bạch Dạ cầm lấy, nhìn lướt qua, nhẹ nhàng gật đầu hài lòng. Không hổ danh là Cổ Ảnh, làm việc rất dứt khoát và thận trọng.
“Bạch gia, lần này sẽ là mồ chôn của các ngươi!”
_____
“Lão gia, nhìn ngài hãy cứu lấy Lãng nhi! Thiếp chỉ có mỗi nhi tử này thôi!” Liễu di nương ôm lấy chân của người nam nhân khóc lóc kêu gào thảm thiết, khác xa với bộ dạng cao quý mọi ngày.
Nhưng người nam nhân lại không mảy may quan tâm đến, thậm chí còn hất bà ta ra quát lớn lên “Cũng tại ngươi dạy dỗ nó không đàng hoàng nên mới ra nông nỗi này đấy! Không làm nên trò trống gì, có khác gì phế vật không?”
Liễu di nương nằm dưới đất, ngước mắt lên nói “Lãng nhi là nhi tử duy nhất của ngài đó, sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy?”
Ông biết! Và đương nhiên là ông hiểu rõ!
Nhưng khổ nỗi Bạch Lãng nợ quá nhiều, thậm chí là bán cả phủ tướng quân này đi cũng chưa chắc trả nổi. Mà thế lực đằng sau sòng bạc kia cũng chẳng phải tầm thường, lần này họ xác định là lấy mạng Lãng nhi thật rồi!
“Không phải Tố Tố là đệ tử của Phan lão sư sao? Không gọi nó về cứu đệ đệ à?”
Nghe thấy tên Bạch Tố Tố, Liễu di nương điên cuồng gật đầu “Phải phải, Tố Tố có thể, chúng ta còn có cơ hội. Tu luyện giả rất nhiều tiền, con bé nhất định sẽ trở về cứu lấy Lãng nhi!”
Vừa mới nhắc xong, Bạch Tố Tố đã xông vào, miệng thở hồng hộc “Mẫu thân, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô ta đỡ lấy Liễu di nương đang nằm dưới đất lên rồi ngước mặt hỏi Bạch Khởi “Phụ thân, đệ đệ làm sao vậy?”
“Con đi mà hỏi mẫu thân con!” ông ta tức giận quay phắt người.
“Mẫu thân, người kể cho con nghe được không?”
Liễu di nương nức nở kể “Đệ đệ của con, nó đánh bài thua rồi nợ tiền người ta. Bây giờ họ đang bắt giữ nó, nói rằng nếu không mang đủ tiền trả nợ sẽ lấy đi một tay của nó.” bà ta run rẩy cầm tay của Bạch Tố Tố nói “Con mau đi cứu đệ đệ của con, nếu không bọn chúng sẽ giết thằng bé mất.”
“Nợ nhiều đến vậy sao?”
Bạch Tố Tố trở nên trầm mặc, cô ta làm gì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Trong lúc nhất thời quay sang đối với Nam Cung Dực hỏi “Thái tử, ngài có thể giúp ta không?” bộ dạng đáng thương của cô ta khiến Nam Cung Dực cũng không biết phải làm sao.
“Chuyện này…phải hỏi ý kiến của phụ hoàng!”
Hai từ “phụ hoàng” trong phút chốc đánh tan hi vọng của Bạch Tố Tố. Chắc chắn hoàng đế sẽ không bao giờ nhúng tay vào vụ này, đặc biệt hơn là Nam Cung Dực có hôn ước với Bạch Như Nguyệt chứ không phải cô ta.